Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 32: Đại hỗn chiến trong vũ hội Noel (1)



Sau một đường bão táp, chúng tôi dừng ngay cổng học viên Kiếm Lan, tôi ngẩng đầu mà thấy choáng váng chóng mặt, má ơi! Cuối cùng cũng đến nơi, ngồi thêm 1 phút nữa thì chắc tôi chết quá, mẹ ơi! Ông nội thật đúng là Takumi Fujiwara a, lái xe không ngừng lại tí nào, dù là đèn xanh hay đèn đỏ đều qua hết, dọc đường đi giống như chạy đua với Fujiwara Takumi để tới đích vậy, sau này tôi cũng không dám coi Đầu Văn Tự D, hôm nay đủ D rồi. Vừa rồi chạy qua đoạn đường thi công, đầu tôi muốn bốc khói luôn. Ba người chúng tôi giống hệt nhau lập tức leo ra xe, mơ mơ hồ hồ tạm biệt với ông nội.

“Này! Làm sao bây giờ? Không có ai mời tụi mình thì làm sao mà đi vào?” Uyển Nhu mới định thần lại đột nhiên nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng.

“..., đừng lo.” Mạn Trữ nhìn xem nam sinh xung quanh, “Tùy tiện bắt vài tên lại đây là được rồi, hỏi nó muốn chết hay là muốn dẫn tụi mình vào, hai cái chỉ được chọn một là được rồi, ha ha ha ha ~~!”

“Chú ý khí chất!”

“Lan Trăn!”

“Anh Kính Hiên!” Tôi trong lúc vô ý thấy được anh Kính Hiên.

“Là cái người lần trước...” Mạn Trữ chỉ vào anh Kính Hiên.

“Anh ấy là Thiệu Kính Hiên, anh của Tễ Huyên, anh Kính Hiên, anh..., cũng chỉ có thể dẫn em đi vào thôi, hình như mỗi học sinh Kiếm Lan chỉ có thể dẫn một người, tụi em...”

“Tễ Huyên cậu ta..., được. Để anh tìm bạn giúp dẫn bạn em vào.”

“Cám ơn anh!”

“Đại ca, anh đúng là bạn tốt!” Mạn Trữ thấy được hi vọng.

Chúng tôi hồi nãy chỉ lo chuẩn bị mà không ăn trước bây giờ liền có cảm giác đói. Tụi tôi cùng anh Kính Hiên đến đại sảnh vũ hội, Mạn Trữ vừa thấy đồ ăn đều là buffet, hình tượng gì cũng hỏng hết, chạy lên ăn ngấu nghiến như chó con vậy, tôi không phải cố ý nói Mạn Trữ như vậy, nhưng cậu ấy chính là dạng này, hoàn toàn quên mất hai chữ khí chất là tiếng hoa hay là tiếng khác.

Tôi cũng không ngắm trang trí xung quanh gì mấy, tôi đang tìm người. Có một cô gái đi tới cố ý đụng trúng tôi, tôi nhận ra cô ta, cô ta là người lần trước đi chung với Văn Nhược Khanh, cô ta nhìn thấy anh Kính Hiên, không biết nên làm gì đành phải phẫn nộ bỏ đi. Anh Kính Hiên vỗ vỗ tôi như muốn cổ vũ, sau đó nắm tay tôi.

Tôi như thế nào mà tìm hoài không thấy Tễ Huyên vậy? Không phải anh ấy không có ở đây mà là mấy cô gái giống như tường thành che hết rồi. Đột nhiên các nữ sinh đều từ từ tránh ra một chút, tôi vừa vặn có thể nhìn thấy Tễ Huyên rồi, anh ấy mặc âu phục màu đen, vừa lạnh vừa suất. Nhưng đồng thời tôi còn nhìn thấy có một người đi đến bên cạnh anh ấy, chính là Văn Nhược Khanh, trách không được lại tránh ra, thì ra là nữ bạo long tới.

“Tễ Huyên!” Văn Nhược Khanh rõ ràng thực hưng phấn

“...” Thiệu Tễ Huyên không để ý cô ta, lúc này anh ấy đang nhìn qua bên chúng tôi, anh ấy nhìn thấy tôi đứng chung với anh Kính Hiên, hội trường to như vậy, tôi, Tễ Huyên, anh Kính Hiên, còn có Văn Nhược Khanh giống như bị đứng hình.

Văn Nhược Khanh muốn khoát lên tay Tễ Huyên, nhưng Tễ Huyên lại tuyệt không cho cô ta chút mặt mũi, anh ấy đi tới dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, kéo tôi ra khỏi anh Kính Hiên. Tôi quay đầu nhìn anh Kính Hiên, anh có vẻ rất xấu hổ, tôi còn thấy Văn Nhược Khanh và các nữ sinh khác đều đang luyện tuyệt chiêu Anh Mộc Hoa Đạo: lấy mắt giết người.

Anh ấy kéo tôi tới ban công, học viện Kiếm Lan phải công nhận là tốt hơn trường tôi rất nhiều, chỗ này hình qua rất giống mấy chỗ tổ chức vũ hội trong phim, có một ban công lớn.”Không phải kêu cô không được tới đây sao?” Tễ Huyên nói.

“Vì sao tôi không thể tới? Trước cổng cũng không có dán tấm giấy Lâm Lan Trăn không được phép đi vào!” Tôi nói thầm, “Hơn nữa Văn Nhược Khanh cũng ở đây!”

“..., cô tới quán cà phê trước cổng trường chờ tôi, tôi hết công việc sẽ tới đón cô.” Tễ Huyên muốn đưa tiền cho tôi, tôi căn bản không để ý tới.

“Tôi không cần! Tôi chính là sống chết cũng ở chỗ này, anh giết cả nhà tôi cũng được!”

“Cô..., cô tới làm cái gì, vẽ cái mặt mèo để ra ngoài dọa người à?”

“Khuôn mặt tôi cũng không phải cho anh coi, anh dựa vào cái gì quản tôi?” Lại còn nói khuôn mặt mama tỉ mỉ trang điểm cho tôi là cái mặt mèo, ngay cả Mạn Trữ cũng nói tôi nhìn rất được. “Tôi tới tham gia vũ hội không phải vì anh, anh không muốn nhìn có thể tránh ra nha!”

“Tôi không quản cô nữa?! Được! Được lắm!” Tễ Huyên nghe tôi nói xong liền quay đầu bước đi.

“A! Tễ...” Tôi muốn gọi anh ấy nhưng lại thôi, tật xấu! Tôi tức giận muốn chết, vậy mà còn có người muốn tới đả kích tôi.

“Ngu ngốc!” Uyển Nhu đi tới, “Sao cậu lại nói với anh ấy như vậy?”

“Tớ chẳng lẽ phải tới nói cám ơn anh ấy rồi đi về nhà à, mặt tớ còn đâu nữa!”

“Cho nên nói cậu là ngu ngốc, aiz ~~! Tớ cho cậu biết tình yêu có ba định luật lớn là giả ngu, mặt dày và gan dạ. Giả ngu chính là không cần đặt nặng vấn đề, có đôi khi phải biết tin tưởng lời nói dối là có thiện ý; Mặt dày ý là phải biết làm nũng bất kể là đang trong tình huống gì, con trai mà, ăn mềm không ăn cứng; cuối cùng là gan dạ chính là bất chấp tình địch của cậu có mạnh đến đâu thì cậu cũng không được lùi bước, quan trọng là dùng chiến thuật khinh thường cô ta.”

“Sao cậu không nói sớm hơn?” Ngựa sau pháo mà!

“Các cậu đi nhanh như vậy tớ không đuổi kịp. Đi thôi, tìm anh ấy nói chuyện đi.” Chúng tôi đi đến trong hội trường, tuy nhiên không tìm thấy Tễ Huyên.

Tôi và Uyển Nhu đứng giữa những người không hề quen biết, trong đó có học sinh Kiếm Lan, cũng có thể có học sinh trường khác, bọn họ đều nhìn tôi. Bây giờ tôi cũng không phải là danh nhân gì đâu, Lưu Hiểu Khánh từng nói qua: làm người khó, làm con gái càng khó, làm nữ danh nhân khó càng thêm khó. Đây chính là cảm xúc lúc này của tôi, tôi nghe được mọi người bàn luận xôn xao.

“A! Chính là cô ta.”

“Ai?”

“Bạn gái Thiệu Tễ Huyên.”

“Nhìn rất khó coi, sao Thiệu Tễ Huyên lại có thể để ý cô ta? Không phải chưa kết hôn mà có con đó chứ?.” Đây là một thời đại mang thai, con gái này như thế nào lại giống mẹ tôi như vậy, quá thất bại a ~~!

“Tôi cho rằng cũng được mà, rất đáng yêu.” Nam sinh đánh giá.

“Cậu nhìn cô ấy...”...

Chúng tôi cố gắng tìm tung tích của Tễ Huyên, không ngờ tới lại gặp phải Văn Nhược Khanh, “Ê! Lâm Lan Trăn! Sao cô còn không đi?”

“Bởi vì tôi vẫn chưa muốn đi.” Tránh ra! Tâm tình bổn tiểu thư không được tốt! Sao ai cũng không muốn tôi tới, trên mặt tôi viết nguyên chữ không thể tham gia vũ hội à? Cô coi như thôi đi, ngay cả Tễ Huyên cũng muốn đuổi tôi đi...

“Kỳ quái! Cũng không phải cô mở vũ hội, chúng tôi muốn ở bao lâu thì ở.” Uyển Nhu nói.

“Các cô đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài! Có nghe hay không?” Văn Nhược Khanh muốn đẩy tôi văng ra.

“Là tôi mời cô ấy đến.” Ân nhân cứu mạng của tôi đúng là ― Tiêu Diêu, sự xuất hiện của anh ấy làm cho tôi rất bất ngờ, sau sự kiện bắt cóc lần trước tôi hình như không gặp qua anh ta. Tiêu Diêu đi qua Văn Nhược Khanh, không để ý ánh mắt giết người, mang theo tôi đi.

“Thanks.” Tôi cảm kích cười cười với anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.