Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 49: Tình yêu và chiến tranh (8)



“Cô..., cô thật vô sỉ.” Tôi định đi lên đánh Toilet Tình, nhưng có người giành trước, Văn Nhược Khanh giống như một trận gió xông tới, nắm tóc Toilet Tình vào tường, “Con chó cái! Đi chết đi! Chết đi a ~~!”

“Đại tiểu thư!” Người phía ngoài muốn vào.

“Toàn bộ cút ra ngoài hết cho tôi! Nếu không tôi giết ông! Toilet Tình! Mày chết cho tao!!”

“Ha ha ha ha, Văn Nhược Khanh, mày đố kỵ tao! Còn mày nữa, Lâm Lan Trăn!”

“Đi chết đi!” Văn Nhược Khanh thật sự giận điên lên, dùng chân đạp đầu Toilet Tình, Toilet Tình vừa ôm đầu, vừa giãy dụa phản kích.

Tôi không muốn nhìn hai chị em họ đánh nhau nữa, tôi nhìn sang Tễ Huyên. Vì sao? Vì sao? Nếu như Tễ Huyên..., tôi nhìn anh ấy, đột nhiên cảm thấy sắc mặt anh ấy rất tệ, thậm chí có thể nói là có chút trắng bệch, hô hấp rất gấp rút, thoạt nhìn không tốt lắm, “Tễ Huyên, Tễ Huyên, Thiệu Tễ Huyên! Không cần giả chết!! Ê!” Tôi nhẹ nhàng lắc anh ấy, cuối cùng dùng sức đẩy, nhưng anh ấy vẫn bất tỉnh! Vẫn bất tỉnh!

“Đi chết đi, tiện nhân!” chị em Văn gia vẫn còn đánh nhau.

“Đừng cãi nữa! Văn Nhược Khanh!” Tôi lần đầu tiên trong đời hét vào mặt chị hai xã hội đen, “Tễ Huyên, Tễ Huyên giống như..., anh ấy thoạt nhìn thật tệ.” Tôi vuốt trán Tễ Huyên, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Nghe thấy Tễ Huyên có chuyện, chị em Văn gia lập tức ngừng lại, Văn Nhược Khanh cũng đi tới, cô ta nhìn chằm chằm vẻ mặt xanh xao của Tễ Huyên, “Tiện nhân! Mày cho anh ấy uống gì?” Văn Nhược Khanh kéo Toilet Tình tới hỏi.

“Uống gì? Dựa vào cái gì tao phải nói mày biết! Tễ Huyên, anh không sao chứ?”

“Lấy bàn tay bẩn thỉu của mày ra!”

“Đừng cãi nữa!” Đúng là không chịu nổi hai nhỏ này, Tễ Huyên đã như vậy, còn muốn cãi nhau. “Bình tĩnh một chút, bây giờ phải lập tức đưa Tễ Huyên vào bệnh viện!” Bây giờ không phải lúc tức giận, quan trọng nhất là Tễ Huyên.

Tôi và chị em Văn gia đưa Tễ Huyên vào bệnh viện, đám người Mạn Trữ cũng đưa Tiêu Diêu đến bệnh viện, vừa vặn gặp nhau.

“Thiệu Tễ Huyên làm sao vậy?” Mạn Trữ hỏi tôi, gương mặt cậu ấy đều nở hoa rồi, 5 6 vết bầm, khóe miệng còn vết máu chưa khô.

“Không biết, dù sao không tốt lắm.”

“Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy?”

“..., tớ..., sau này hãy nói đi. Các cậu như thế nào thoát được?” Tôi đang trốn tránh sự thật sao? Tôi ngay cả dũng khí để kể cho bạn mình nghe cũng không có.

“Văn đại nương tới cứu chúng tớ, cô ấy thấy Toilet Tình và đám người bên ngoại của nó có động tĩnh lạ thì biết có chuyện xảy ra rồi. Đúng rồi, cô ấy nói sẽ đi cứu cậu.”

“Từ Mạn Trữ!” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Văn Nhược Khanh đi tới, “Nhìn cô, khuôn mặt vết xanh vết tím, rất vừa mắt.”

“..., cô câm miệng cho tôi!”

“Mạn Trữ, cậu không sao chứ? Cần bác sĩ khám chút không?”

“Không cần, đúng rồi, Toilet Tình rốt cuộc đang giở trò gì vậy?”

“Con tiện nhân kia ngủ cùng một giường với Tễ Huyên!” Văn Nhược Khanh thay tôi trả lời vấn đề của Mạn Trữ, nét mặt cô ấy giống như muốn xé nát Toilet Tình ra vậy.

“Không có mặc quần áo sao?”

“Vô Duyên! Chứ không chúng tôi làm gì mà tức như vậy. Cái con tiện nhân không biết xấu hổ kia...”

“Mạn Trữ!” Văn Nhược Khanh vẫn chưa nói hết, Mạn Trữ đã xông ra ngoài. Không tốt! Cậu ấy hình như đang nổi bão.

“Toilet Tình!” Mạn Trữ thấy Toilet Tình lập tức nhào vô tát.

“Ai cũng không được qua!” Văn Nhược Khanh chẳng những không ngăn cản, ngược lại không cho những người Văn gia ra tay ngăn cản Mạn Trữ, tiếng bạt tai “Lốp bốp” vang khắp bệnh viện.

Không biết Mạn Trữ cho Toilet Tình bao nhiêu cái tát, cuối cùng cũng ngừng lại, “Đau chết đi!” Mạn Trữ vẫy vẫy tay, “Đánh đến tay tôi đau muốn chết! aiz! Văn Nhược Khanh! Qua đây giúp coi!”

“Được!”

“Nè! chỗ này là bệnh viện, không được quậy, cậu đánh chết nó cũng vô ích.” Mạn Trữ vì tôi mới đánh Toilet Tình, nhưng bây giờ tôi...

Cửa phòng mở, bác sĩ đi ra, “Bác sĩ, Tễ Huyên cậu thế nào rồi? Sao anh ấy ra nông nỗi này?”

“Bệnh nhân vì hút quá lượng thuốc kích thích, có lẽ bị áp lực quá độ, cho nên tinh thần chịu sức ép lớn. Ngoài ra, hình như cậu ấy hút quá lượng thuốc, cho nên tạo thành hiện tượng trúng độc.”

“Tại sao lại như vậy? Văn Nhược Tình! Sao mày cho Tễ Huyên uống nhiều thuốc vậy?”

“Tôi nghĩ bệnh nhân bị trúng độc cũng có thể là do dị ứng với thuốc, nguyên nhân chính chưa được xác định. Chúng tôi đã làm sạch dạ dày cho bệnh nhân rồi, một lát sau cậu ta sẽ tỉnh lại.”

“Cám ơn bác sĩ.” Tôi đi vào phòng bệnh, Tễ Huyên nằm trên giường, nhìn sơ qua anh ấy có vẻ khá hơn một chút.

“Đúng vậy, tao cho Tễ Huyên uống cái loại giống như xuân dược đó nhưng trước khi uống thì anh ấy biết rồi.” Toilet Tình cố ý kể sát vào tôi, “Nhưng anh vẫn làm theo lời tao, ha ha ~~, mày biết vì sao không? Vì mày nằm trong tay tao, là vì mày đó! Đồ ngu! Là mày hại anh ấy!”

“Bá!” Mạn Trữ vẫn chưa đánh đủ, “Đáng đánh!”

“Mày đánh tao cũng vô ích! Lâm Lan Trăn! Vừa rồi mày nhìn rất rõ mà, mày cũng biết, tao lên giường với Thiệu Tễ Huyên rồi! Mày thấy đó! Chính mắt mày thấy mà.”

“Không phải! Không phải!” Đây không phải là thật! Tuy rằng tôi phủ nhận, nhưng cảnh tượng vừa rồi bắt đầu tái diễn trong đầu tôi!

“Vậy mày chờ Tễ Huyên của tao tỉnh lại rồi hỏi anh ấy đi thì biết tao nói đúng không!”

“Khụ...!” Tễ Huyên có lẽ bị chúng tôi đánh thức, chỗ này có bốn đứa con gái đang cãi nhau, anh ấy không tỉnh cũng khó à. Ý thức được anh ấy có khả năng sẽ tỉnh lại, ba người đều im lặng, chỉ có mình Mạn Trữ ồn thì cũng không làm lên trò trống gì. Toilet Tình là người đầu tiên vọt tới gường Tễ Huyên, bị chị mình một cước đá bay, Mạn Trữ đẩy tôi lên vì thế taôiđứng gần Tễ Huyên nhất.

Lông mi dài của anh ấy không an phận giật giật, từ từ mở to mắt, Tễ Huyên hình như còn chưa tỉnh hẳn, ánh mắt mơ hồ, ánh mắt nhìn tôi không hề có tiêu cự, nhưng ―― “Đồ..., Lan Trăn..., Lan Trăn...” tay Tễ Huyên muốn nắm tay tôi, nhưng tôi không biết vì sao lại tránh đi.

“Đừng nói nữa, bây giờ anh rất yếu, nghỉ ngơi một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.