“Tôi..., tôi, cái gì...,
cái gì... Cũng chưa, chưa làm!” Tuy rằng Tễ Huyên vừa tỉnh lại, nhưng anh ấy
vẫn đang cố gắng giải thích với tôi, tôi nhìn ánh mắt anh ấy, tôi tin tưởng lời
anh ấy nói.
“Mời mọi người ra ngoài trước, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.” Y tá nói, dựa trên
trạng thái lúc này của Tễ Huyên phải nghỉ ngơi thật nhiều, vì thế không để ý sự
phản đối của Tễ Huyên, chúng tôi rời phòng bệnh.
“Lâm Lan Trăn, mày có khỏe không?” Văn Nhược Tình chắc là không phải quan tâm
tôi, nó hỏi vậy chỉ có một nguyên nhân thôi, chắc là nó nghĩ tôi đã hút phải
băng phiến. Nhưng...
“Tôi rất khỏe, ba ống nước biển của mày ngoại trừ việc tốt cho trao đổi
chất thì còn tác dụng nào nữa.” Tức chết nó đi!
“Đúng vậy đó.” Mạn Trữ cũng quyết định trêu tức nhỏ, “Sau này đừng dùng nước
biển doạ người ta nữa, có thể dùng một chút glucozo, bổ sung thể lực cũng không
tệ nha.”
“Tại sao lại như vậy? Làm sao có thể?” Toilet Tình không ngờ lại như vậy, vẻ
mặt không cam tâm. Hình như nhớ ra gì đó nói thầm, “Chẳng lẽ là anh ấy?”
“Văn Nhược Tình, tao không biết mày hận tao sâu nặng thế nào đi nữa nhưng mày
không nên quá mức! Tao cũng biết giận đó!” Tuy rằng tôi không có chuyện gì
nhưng tôi quyết không tha thứ cho Toilet Tình, con nhỏ này rất quá đáng rồi.
“Có muốn nghe thử xem Tễ Huyên sẽ nói gì với mày không?” khuôn mặt Văn Nhược
Tình rất thảm, công phu chỉnh người của Mạn Trữ quả thật không tệ.
“Không cần, tao tin Tễ Huyên và mày không có gì với nhau.” Cho dù tôi không
nghĩ vậy nhưng trước mặt nhỏ này tôi không thể yếu thế!
“Toilet Tình cho dù Lan Trăn có hơi ngốc,” Mạn Trữ nói, “Không có kiến thức
cũng không phải loại người không có thường thức như mày, hừ ~~, mày nhìn bộ
dạng ủ rũ của Tễ Huyên lúc này coi, cậu ta còn có thể làm gì mày sao, tao cũng
không tin.”
“Thế giới này không phải mày tin tưởng thế nào thì nó sẽ như thế đó.”
“Tôi tin lời Tễ Huyên nói!” Tôi hét vào mặt Tình Tử.
Tôi ngồi một mình bên ven đường, rất rối! Tâm trạng tôi rối cực kỳ, tôi không
muốn thừa nhận và bắt buộc mình không được nghĩ tới cái hình ảnh đó nữa. Lời
bác sĩ cứ xoay vòng vòng trong đầu tôi, tôi tin Tễ Huyên không có chuyện gì với
Tình Tử. Nhưng sự thật có đơn giản như tôi nghĩ không? Nếu tôi thật có thể
thuyết phục bản thân tin thì tôi cũng không ngồi một mình ở đây, thật phiền a.
“Lan Trăn!” Khi tôi nghe thấy tiếng Uyển Nhu thì tôi mới ý thức được mình ngồi
ở đây lâu lắm rồi, trời cũng đã tối, chung quanh đều là những ngọn đèn đường,
tôi lại ngồi ở hồ nước này lâu vậy sao.
“Uyển Nhu?”
“Ai da, sao cậu lại ngồi ở chỗ này vậy, rất lạnh đó. Con gái sao lại có thể
ngồi chỗ đất lạnh, về sau kinh nguyệt không đều thì làm sao đây?”
“Cậu đừng hù tớ nữa.” Cậu ấy vẫn dài dòng như vậy, “Mạn Trữ kêu cậu đi tìm tớ
à?”
“Đúng vậy, ngay cả Văn Nhược Khanh cũng lo cho cậu đó, cứ chạy trốn như vậy,
chúng tớ đều rất lo.”
“...”
“..., Mạn Trữ đã kể tớ nghe rồi, chuyện của Toilet Tình đó..., tớ hi vọng cậu
hãy kiên cường một chút, có phải rất sến không. Nhưng Lan Trăn, bất kể như thế
nào. Tụi mình đều hi vọng cậu có thể vượt qua cửa ải này, Toilet Tình chính là
muốn tách cậu ra khỏi Tễ Huyên, đừng để nhỏ đó được như ý.”
“Tớ biết, tớ biết nó muốn cái gì. Nhưng..., nhưng tớ không làm được, tớ không
thể quên đi những gì mình đã thấy, tớ nên làm gì đây? Làm sao bây giờ?”
“Nói thật thì tớ không phải cậu, cũng không thấy những chuyện đó..., cậu không
được quên, cậu là vợ chính thức của Tễ Huyên, nó không là gì, chuyện này do nó
làm thì nó tự chịu.”
“Đúng, tớ phải tin Tễ Huyên, Tình Tử chỉ là nói nhảm...” Nhất định là như vậy!
Là như thế này!
“Tớ đưa cậu về nha.”
“Lan Trăn!” Thiệu Kính Hiên không biết tại sao lại xuất hiện, có lẽ anh cũng đi
tìm tôi, anh chạy tới ôm cổ tôi, “Thật tốt quá, em không có việc gì! Có bị
thương không?”
“Em rất khỏe.” Tôi giãy ra khỏi người Kính Hiên, “Uyển Nhu, tớ đói bụng, chúng
mình đi ăn gì đi?”
“A? Được. Tụi mình đi thôi.”
“Em đi gặp Tễ Huyên trước, xem anh ấy khỏe chưa.” Tôi đẩy Kính Hiên ra kéo Uyển
Nhu chạy.
“Cái người tên Thiệu Kính Hiên đó, anh ta rất lạ a.” Uyển Nhu nói với tôi, “Cậu
không thấy anh ta rất quan tâm đến cậu sao?”
“Anh ấy là anh của Tễ Huyên đó.”
“Quan tâm hơi quá. Đúng rồi, Tiêu Diêu...”
“Cậu ấy sao rồi?”
“Cậu ấy không sao rồi, em cậu ấy là một nhỏ điên, không cho bất luận ai tới gần
Tiêu Diêu, còn đuổi tớ ra khỏi phòng bệnh nữa.” Uyển Nhu thở dài một hơi, “Khó
có cơ hội gần cậu ấy như vậy. Aiz ~~!”
“Coi như hết.”
“Kỳ thật, hôm nay cậu rất kiên cường nga ~~, Lan Trăn, tớ còn nghĩ là cậu sẽ
khóc.”
“Ô ~~~.” Là do tôi quên thôi ~~.
“Nè! Không cần nể mặt như vậy đâu, nói khóc là khóc! Cậu muốn tớ làm sao đây?”
“Mời khách!” Khóc là một cách phát tiết, tôi cũng không phải quên khóc, ngay cả
bản thân tôi cũng giật mình, tôi lại không nghĩ tới chuyện khóc, mà chỉ toàn
nghĩ tôi và Tễ Huyên sẽ như thế nào. Tôi có một loại cảm giác, tôi và anh ấy sẽ
không dễ dàng tách ra như vậy, nghĩ đến cái này tôi thoải mái hơn rồi. Cho nên
tôi liền khóc, thể hiện một chút bất mãn, ngày mai sẽ là một ngày mới.
Tôi vừa lên lớp, Toilet Tình lại theo tới, tôi đúng là không nên khách khí với
nó quá, nhất định phải đánh nhỏ đó một trận. “Mày đem đống vải rách tới đây làm
gì?” Thật là, sáng sớm đã xui rồi.
“Mày không thấy sao? Mày nhất định phải nhìn!”
Cái gì a ~~! nhìn liền nhìn, tôi mở ra phía trên có vết máu, “Mày có ý gì?”
“Có ý gì? Mày không hiểu sao? Con gái lần đầu tiên cũng sẽ có...”
“Tự mày giữ lại mà ngắm!” Tôi ném đống vải vào mặt Tình Tử, thật là vô sỉ, vô
sỉ! Trên đời sao lại có đứa con gái vô sỉ như vậy! Tễ Huyên anh thật sự...!
“Lâm Lan Trăn bây giờ tao học cùng lớp với mày đó!”
“Đồ tiện nhân! Sáng sớm đã tới kiếm chuyện!” Mạn Trữ đi tới đá một cước, cả lớp
vỗ tay hoan hô, “Mày tránh xa ra một chút, đúng là làm cho người ta thấy ghê
tởm mà! Cút!”
“Ngại quá, bây giờ tao cũng là học sinh lớp này. Về sau ở nhà cũng sẽ gặp chị
mà, chị phải chuẩn bị tâm trạng đó.”