“Bởi vì mỗi lần đi qua
nơi này đều thấy cậu nhìn con thỏ này rất lâu nên nghĩ là cậu rất thích nó.”
Nội tâm của tôi đang giãy dụa a ~~ ô..., “... Nhưng..., nhưng cậu mua cái này
cho tôi à...”
“Tôi biết mỗi lần cậu không vui đều ăn đồ ngọt hoặc là đi mua sắm.” Tiêu Diêu
từ từ nói.
“Đúng vậy a, nhưng sao cậu, sao cậu biết được? Tôi nói cho cậu biết à?” Khi nào
thì mình kể cậu ấy nghe vậy, tại sao mình lại không hề có ấn tượng? Không phải
tại tôi ăn nhiều chân gà nướng quá nên trí nhớ bắt đầu suy yếu đó chứ, vậy là
không ổn rồi ~~, xem ra sau này phải ăn ít chân gà mới được bằng không sau này
già già rồi sẽ trở lên ngốc.
“...” Tiêu Diêu chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhìn Thỏ chúa, đột nhiên nhớ tới Tễ Huyên, “Cậu có biết... Tôi vì sao lại
thích nó không? ..., tôi, cảm thấy, nó rất giống Tễ Huyên...” Mắt như thế nào
lại bắt đầu khó chịu..., tôi ngửa đầu lên, bóng dáng Tiêu Diêu có chút mơ hồ.
“Tôi cảm thấy, không giống lắm...”
“Tôi không phải nói lúc lớn mà tôi có, tôi có..., có tấm hình...” Tôi lấy tấm
hình Tễ Huyên ra, cái này là vật duy nhất tôi mang đi trong Thiệu gia. “Rất
giống phải không...”
Tiêu Diêu không để ý tôi đang lầm bầm lầu bầu, cậu ấy kéo mặt tôi đến trước một
tấm gương, “Nhìn bộ dạng cậu bây giờ kìa.”
Đôi mắt hồng hồng, nước mắt trên mặt, “Thấy có chỗ nào đẹp không?” trước giờ
cũng đâu có đẹp ~~
“Hôm nay vừa thấy cậu chính là cái bộ mặt oán phụ như bây giờ đó.”
“Oán phụ! Cậu thì tốt lắm sao? Khuôn mặt vừa rồi của cậu cũng như oán nam thôi,
cũng không hơn được tôi bao nhiêu đâu ~~! Hơn nữa, cậu căn bản là không biết,
tôi vừa mới nói, tôi mới ly hôn với Tễ Huyên đó! Cậu có phải là tôi đâu mà
hiểu...”
“Chuyện giữa cậu và Tễ Huyên tôi không có hứng thú biết!” Tiêu Diêu kích động
chen ngang tôi, sau đó cậu ấy lại thở dài, “Xin lỗi, tôi không phải cố ý nổi
giận..., chính là có một chút, tôi chỉ là có chút không thoải mái...”
“..., không sao..., dù sao tâm trạng của mọi người cũng không tốt.” Tôi dùng
sức chùi mắt, vừa vặn đứng đây tiện thể ngắm mình luôn, quả thật giống cậu ta
nói quá, bộ mặt này y hệt oán phụ vậy.
“Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì tốt nhất nên sửa tên thành Lâm ai oán đi.”
“Cậu mới là Tiêu ai oán đó!!” Sửa tên gì mà khó nghe muốn chết!!!!
“Tôi mời cậu ăn, có hứng thú không?” Tiêu Diêu đề nghị tôi.
“Uh...” Tôi lại nhìn vào gương một chút, không được, Lâm Lan Trăn! Không phải
đã nói, phải làm người mạnh mẽ sao, cuộc đời không được có nước mắt nữa mà?
“Được rồi...” Tôi phải tỉnh lại rồi, nói không chừng khi ông nội khá hơn thì
mọi chuyện sẽ khá hơn! Hôm qua xem tivi có giới thiệu một tiệm mắc đến nổi tôi
nghe đã muốn tự sát, bây giờ vừa vặn có một kẻ coi tiền như rác! “Tôi muốn đi
đến nhà hàng vừa mới mở...”
“Biết rồi, cái tiệm mắc nhất.”
“...” Đúng là ngại thật, cậu cũng biết ~~. Đươc! Nhiệm vụ bây giờ là ăn thật
nhiều!
3 giờ sau.
“Tôi còn muốn cái này và cái này.” Tôi nói với phục vụ, đối phương nhìn tôi như
người ngoài hành tinh, tôi cũng hơi ngượng còn Tiêu Diêu thì cười ngây ngô, vì
tôi đã ăn suốt 3 giờ mà vẫn chưa ngừng.
Tiêu Diêu cũng chỉ nhìn tôi cười, thoạt nhìn rất đẹp mắt, không phải tôi háo
sắc, tình nhân mà mọi người mong muốn, thần tượng siêu cấp cười với tôi mà, có
thể không đẹp sao ~~, từ lúc chúng tôi vào đây đã có người chỉ trỏ, sau đó từ
từ mấy cô bé cũng bắt đầu bàn tán, đáng tiếc tất cả đều tan vào không khí, Tiêu
Diêu không hề để ý mấy cô đó, ngược lại vẫn nhìn tôi, khiến tôi rất khó chịu
nhưng may là tôi không vì thế mà ăn ít đi.
“Cậu làm gì mà cứ nhìn tôi vậy, cậu không ăn sao? Hay là bộ dạng tôi ăn rất
xấu?” Cuối cùng tôi vẫn hỏi.
“Ha ha, không phải, bộ dạng bây giờ của cậu rất có ý tứ, lần trước cũng như
vậy, nhìn cậu ăn thật sự rất..., rất thú vị.”
“Bộ dáng tôi rất hài sao?”
“Phải nói là mấy cô gái tôi quen không ai được như cậu hết.”
Hiểu, tôi hiểu mà, trước kia Uyển Nhu cũng nói qua, con gái phải biết rụt rè,
đặc biệt là trước mặt con trai, nhất là khi ăn phải nhã nhặn một chút, khủng bố
như tôi thì cậu ấy thấy mắc cười là đúng rồi ~~.
“Toi sẽ không để ý... cau cu việc o thang,... lúc ăn tơi lun nư va... ngươi
trên trái đức nay ai cung biết hít.” (tôi sẽ không để ý, cậu cứ việc
nói thẳng, lúc ăn tôi luôn như vậy, người trên trái đất này ai cũng biết hết.) tôi vừa ăn vừa nói, tâm trạng cũng tốt hơn rồi.
“Bây giờ tâm trạng tốt hơn chưa?” Có lẽ là phát hiện tôi hình như khá hơn, Tiêu
Diêu hỏi.
“Hẳn là vậy.” Mỗi lần tôi không vui thì ăn chính là liều thuốc tốt nhất, tại
sao vậy chứ? Đến hỏi ông trời đi! Hơn nữa tôi càng ăn ý nghĩ càng rõ ràng, tôi
xem như là nghĩ thông suốt, gia đình tan rồi, nhưng người vẫn chưa, ly hôn thì
có gì hơn người, còn có thể kết hôn, kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ cần người
không việc gì thì mọi chuyện đều tốt, không phải sao? Uh! Chính là như vậy!
“Cậu có nhất thiết phải nhắc đi nhắc lại N lần sao?”
“Vậy ~ mỗi ngày tôi đều tới thăm cậu.”
“Hả!!!!!?????”
Ngày hôm sau, Mạn Trữ liền kể cho tôi chiến tích vĩ đại của mình. Cậu lớn của
Tình Tử kiếm chuyện với Mạn Trữ, bị Mạn Trữ ngộ thương trở thành người thực
vật, vốn nghĩ Mạn Trữ sẽ gặp phải chuyện không hay ho, ai biết ba nhân chứng và
tổ điều tra xong, Mạn Trữ chẳng qua là đang tự vệ, thấy cậu của Tình Tử lấy
súng chỉ Mạn Trữ thì người có ngốc tới đâu cũng biết đánh trả lại.
Tiêu Diêu gần đây luôn luôn làm một chuyện rất thú vị, hằng ngày lên mạng tìm
truyện hài rồi sau đó kể cho tôi nghe, tôi biết cậu ấy hy vọng tôi vui vẻ. Kỳ
thật chính cậu ấy cũng có chuyện không vui cho nên hai đứa ngốc chúng tôi bắt
đầu kể truyện hài cho nhau nghe. Mấy ngày qua, Hoa Tân của chúng tôi không vì
mất Tễ Huyên mà yên lặng, vì sự xuất hiện của Tiêu Diêu, khiến tôi lại thành kẻ
thù của cả quốc gia.
Mà chuyện tôi bực nhất chính là Toilet Tình đáng chết kia cứ như hồn ma bay qua
bay lại trước mặt tôi, đúng là xui mà!