Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 9: Mang thai ~~?! Làm sao có thể!!



“Từ Man Trữ 172cm, 50kg. Hà Uyển Nhu 165cm, 46kg. Tất cả mọi người đều rất gầy nha! Tôi Lâm Lan Trăn 162cm, 54..., vì sao chỉ có mình tôi béo!” Tất cả mọi người đều rất thon thả nha, chỉ có tôi, ô ~~! Trách không được anh ấy nói tôi là Tình Thiên Tiểu Trư, ô ~~! Uyển Nhu và Man Trữ không thể ăn ít hơn tôi nha, sao chỉ có mình tôi nhiều thịt vậy, chẳng lẽ tôi chính là loại con gái trong truyền thuyết chỉ cần uống nước cũng có thể chuyển thành mỡ!?

Ngoại trừ tôi thì tất cả mọi người đều cho rằng tôi mập. Lúc ăn cơm bố chồng, mẹ chồng, ông nội, thậm chí cả thím Trữ đều dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá bụng tôi.

“Tễ Huyên, tất cả mọi người rất quái lạ nha, cứ nhìn bụng tôi hoài àh?”

“Bụng quá lớn.”

Tôi phải giảm béo ở phần eo! Tôi nhất định phải giảm! Thiệu Tễ Huyên! Anh chờ xem!

Con gái giảm béo giống như nàng He­len* trong Hy Lạp cổ được anh hùng điên cuồng theo đuổi, dù có trải qua muôn ngàn gi­an khổ cũng không thể tới tay mình. Uống thuốc giảm béo, dùng rất có hiệu quả, nhưng sau này ngừng thì... hừ hừ! Càng mập hơn trước kia. Mấu chốt của giảm béo là ăn kiêng, mập là từ miệng mà vào, chủ yếu là phải biết giữ gìn miệng mình, nhưng là lại không thể không ăn, vì vậy ăn cái gì mới là quan trọng nhất. Vì thế tôi tỉ mỉ chuẩn bị sách dạy các món giảm béo. Trong tủ lạnh cần chất đầy cần tây, dưa chuột, cà chua. Mỗi sáng rời giường, đói đến mắt trắng bệch, mở tủ lạnh lấy 4 trái cà chua, mỗi trái đều ½ kg, “Cạch cạch” muốn có hiệu quả nhất định phải cố gắng duy trì tình trạng này.

(* xem thêm ởhttp://donghuonghungyen.pl/VenusHe­len­Kleopat.htm)


“Thiếu phu nhân, cô thật sự không ăn thực phẩm chứa pro­tein...”

“Tôi không muốn ăn.” Tôi hàm chứa nước mắt nói.

“Thiếu phu nhân, như vậy đối em bé không tốt.”

“Em bé, em bé gì!”

“Thiếu phu nhân cô không phải...”

“Con tại sao có thể có em bé!” Mặt của tôi thoáng cái đỏ bừng, “Con... con... con căn bản là không có mang thai, con đang giảm béo.” Đây là làm sao vậy, chứng nghi ngờ mang bầu của ma­ma lây tới Thiệu gia rồi àh!

“Chính là, lão thái gia nói..., thời gi­an trước cô không phải đau lưng sao? Cô không phải cùng thiếu gia...”

“Con là bị trẹo lưng.” Mọi chuyện đều do ông nội lo sợ cho thiên hạ không loạn.

“..., thiếu phu nhân cũng thiệt là, cô bị trẹo lưng lại không nói, lại không ăn gì đó, khó trách làm cho người ta hiểu lầm.” Cái này còn đổ lỗi cho tôi a, tôi cũng là người bị hại. Trách không được mấy ngày nay cũng không bắt tôi viết chữ nữa, thì ra là có mục đích riêng.

“Thiếu phu nhân.”

“Sao vậy?” Lại muốn bắt tôi đi viết chữ.

“Cô không đeo nhẫn kết hôn sao?”

“Con thấy không tiện, rất dễ dàng...”

Thím Trữ không nói lời nào lấy ra một dây chuyền đưa cho tôi, cái nhẫn kết hôn của tôi được treo lủng lẳng ở đó, “Vậy đeo lên cổ, thiếu gia không phải cũng đeo như vậy sao.”

Tôi đeo dây chuyền lên cổ. Nhẫn của Thiệu Tễ Huyên cũng đeo vậy àh? Trong lòng tôi có một loại cảm giác khác thường...

Thiệu Tễ Huyên quyết định dạy toán cho tôi đúng là một chuyện sai lầm.

Cái này không phài là... sao tập của anh ấy trong cặp tôi vậy.

“Cái gì vậy?” Man Trữ đoạt đi cuốn tập trong tay tôi, “Thiệu...!” Cậu ấy lập tức ngậm miệng lại, sau đó thấp giọng hỏi tôi: “Làm sao cậu có cuốn bài tập của cậu ấy vậy?”

“Tớ lấy lầm rồi a.”

“Lại là đụng vào cậu ấy?” Man Trữ vẻ mặt cười xấu xa. Chuyện của tôi và Tễ Huyên, cô ấy và Uyển Nhu cũng muốn hỏi, nhưng chính là không mở miệng.

“Cái gì! Cái gì!” Uyển Nhu cũng bu lại.

“Cậu nhất định đang nghĩ đến chuyện xấu gì rồi.”

“Sao cậu có thể như vậy hiểu lầm tớ, Lan Trăn! Cậu đã tổn thương tâm hồn yếu ớt của tớ rồi.” Đúng là muốn ói mà.

“Dù sao tớ và anh ta..., chúng tôi không giống như cậu nghĩ là được rồi. Làm sao bây giờ, bài tập của anh ta ở chỗ của tớ.”

“Đi trả lại cho anh ta không được sao.”

“Đúng vậy a, Lan Trăn. Đi trả lại cho anh ta đi.”

“Ngay bây giờ, chúng ta sẽ đi.” Man Trữ không nói hai lời, bắt đầu thu dọn.

“Uy, tớ còn chưa nói sẽ đi nha.” Hai nha đầu này tuyệt đối sẽ không có lòng tốt gì, theo giúp tôi đi trả tập sao? Ngắm chàng đẹp trai mới là thật, “Bây giờ còn chưa tan học.”

“Cậu còn mấy tiết?” Trường tôi có nội quy: học sinh trốn đủ 32 tiết/ tháng sẽ bị đuổi học. Người học kém như Man Trữ đến bây giờ cũng chưa xảy ra việc gì, vì cứ cúp đến tiết thứ 31 sẽ không trốn học nữa, chuẩn đến khó tin. Mỗi lần như vậy, thầy chủ nhiệm đều bị chọc giận gần chết. Uyển Nhu và tôi thì khách khí một chút, khống chế trong vòng 29 tiết.

“Yên tâm, tớ, Từ Man Trữ là ai, tớ tính qua, chúng ta bây giờ qua đó, tiết đầu của buổi chiều liền trở về, mọi sự OK. Lên đường thôi! Tiến quân về Kiếm Lan ~~~!” Tôi còn chưa trả lời, đã bị cậu ấy ném xa 500 mét, “Nhanh, thừa dịp thầy chủ nhiệm còn chưa đuổi kịp, chạy nhanh lên xe!” Ô ~~~! Chạy cũng vô dụng a! Đợi lát nữa trở về lại bị làm Tiểu Thiên nga.

Học viện Kiếm Lan cũng không giống trường tôi, toàn bộ kiến trúc đều được xây dựng trên một hòn đảo riêng, nhưng một đảo này có thể xem như một thành phố nhỏ, tiểu học, trung học, đại học chằng chịt. Hơn nữa gác cổng cũng không phải rất nghiêm, chúng tôi quyết định ra tay vào bức tường vây quanh đại học, vì tỷ lệ đột phá cao.

“Chính là tớ không biết Thiệu Tễ Huyên học ở đâu a?” Thiệt là, anh ta đến trường mình nhiều lần, nhưng ngay cả cửa lớp của anh ấy, tôi cũng chưa từng sờ qua.

“Yên tâm, bây giờ là nghỉ trưa. Còn có người trong lớp học sao.” Man Trữ từ trong túi lấy ra một cái, “Đây là kính viễn vọng của quân đội Nga. Chuyên dùng để tìm người.” đúng là cô gái đáng sợ! Thiết bị hoàn mỹ như vậy, lần trước cậu ấy theo dõi tôi cũng dùng cái này àh.

“Chúng ta tìm chỗ nào cao hơn đi.” Uyển Nhu ở chung với Man Trữ dọa người này­cũng hỏng theo rồi, “Ai da, Man Trữ chỉ có hai cái a. Lan Trăn, mắt cậu không tốt, hay là chúng ta đi xem đi.”

“Không cần khách khí, tớ không có hứng thú.” Man Trữ ngồi lên trên núi giả, Uyển Nhu cũng bắt đầu tìm chỗ.

“A! A!.”

“Tìm được rồi?”

“32,4 độ hướng Đông bắc Trung Thần Thông! A! Nam Đế ở 18 độ tây nam, trời ạ! Còn có Tây Độc. ngũ đại soái ca của Kiếm Lan đó, không phải ảnh chụp nha.” Man Trữ, bọn họ vẫn là sống mà. Xem ra không thể dựa vào hai đứa này rồi. Chỉ có tự mình đi tìm.

“Anh Kính Hiên!” Tôi nhìn thấy ánh sáng hi vọng.

“Lan Trăn! Sao em ở đây?” Thiệu Kính Hiên đã đi tới.

“Em lấy nhầm tập của Tễ Huyên, em đến đây để trả lại cho anh ấy, chính là em không biết anh ấy học lớn nào. Hay là, anh thay em đưa cho anh ấy a.”

“Cái này...”

“A, em quên. Anh và anh ấy..., đi như thế nào?”

Tôi dựa theo anh Kính Hiên chỉ bắt đầu lục lọi nhớ lại, chính là vận khí của tôi cũng không tệ lắm, trong hành lang tôi thấy Tễ Huyên, “Tễ Huyên! Tễ Huyên!” Không dám quá lớn tiếng, tôi chỉ chạy theo anh ấy, cuối cùng tới lớp học mới mới theo kịp. “Tễ Huyên,... anh... làm sao... đi nhanh vậy, đây là tập của anh, tôi sơ ý lấy lầm.” Tôi nhét cuốn tập vào tay anh ta.

Thiệu Tễ Huyên nhìn thẳng tôi như là bắt gặp một chuyện không thể tưởng tượng nổi, cảm động cũng không cần như vậy chứa. “Cô sao lại vào đây!”

“Hắc hắc, tôi rất thông minh a, tôi tìm thật lâu mới tìm được tới đây, tôi đặc biệt tới chỗ này tìm anh.”

“Cô đặc biệt tới đây?”

“Đúng vậy a. Tôi còn dùng không ít trí nhớ mới tìm được chỗ này. Tễ Huyên, lớp học của các anh sao lại xây bằng gạch men vậy! Quả nhiên không giống trường tôi.”

“Nơi này không phải lớp học.”

“A? Đó là phòng..., như thế nào giống như là nhà...” Tôi mới phát hiện ra mình đang ở trong nhà vệ sinh, hơn nữa Thiệu Tễ Huyên sẽ đi, chỉ có nhà vệ sinh nam, tôi đây... Ngoại trừ Tễ Huyên, còn có rất nhiều người. Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn người khách không mời mà đến, cũng không ít anh em tay run rẩy cầm quần, sợ hãi không biết làm sao.”A! ~~~~” tôi thét chói tai liền chạy trốn.

Tôi chính là đi theo Tễ Huyên vào nhà vệ sinh nam, một hành động cực kỳ sai lầm a! Tôi sau này như thế nào mà gặp người đây, mọi người nhất định cho tôi là biến thái! Ô ~~~! Tôi chỉ lo chạy, cũng không nhìn đường, rốt cục đụng vào người khác, ngã chỏng vó.

“Bạn không sao chứ?.” Người bị hại không tức giận, ngược lại đưa tay đỡ tôi dậy.

“Không sao.” Tôi lẩm bẩm nói, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đứng lên, nhanh chóng chạy trốn. Vừa rồi người kia giống như có chút quen mắt, giống như gặp qua ở đâu rồi..., bây giờ tôi còn nghĩ cái này làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.