Đến gần rồi, Tề phu nhân mới thấy rõ được bộ dáng lúc này của con lớn nhất, làm bà ta không khỏi kinh diễm.
Tóc tai nhuộm thành màu nâu đậm, hình như cũng được tạo kiểu, trông vô cùng ngoan ngoãn. Đứa nhỏ mặc một thân âu phục màu yến mạch, làm bật lên được hương vị tuổi trẻ, bên trong là áo sơ mi vô cùng xinh đẹp. Tề Trừng đứng đằng kia như một bé ngoan, trong nháy mắt bà ta bỗng nhớ lại dáng vẻ của cậu khi còn bé.
Khi ấy, mỗi lần Tề phu nhân dắt con trai đi dạo phố thì ai ai cũng khen bà có phúc, có con trai đẹp như một tiểu vương tử vậy.
Cao quý, xinh đẹp hệt như búp bê Tây Dương.
Loại ấn tượng này quá lâu rồi nhưng Tề phu nhân lại cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Bà ta không biết tại sao viền mắt của mình có chút ướt, bà cúi đầu ấn ấn xuống khóe mắt, ngẩng lên thì đã thấy chồng mình đi đến phía bên kia rồi.
"Tiểu Trừng." Tề Bằng gọi đứa con lớn nhất của mình, khách khí cười chào hỏi: "Tưởng đại thiếu, Bạch tiên sinh."
Lần trước ở tiệc rượu của Vương gia, Tưởng Chấp rời đi khá sớm nên cũng chưa từng gặp mặt vợ chồng Tề gia, bây giờ hắn thấy đối phương bắt chuyện tựa như quen nhau rất thân thiết thì không khỏi quay đầu nhìn về phía anh dâu.
Tề Trừng nhấp môi dưới, gọi: "*Cha."
Xưng hô baba thật sự quá thân mật, Tề Trừng không làm được.
Cha cũng đúng, chỉ là cách gọi có hơi xa cách chút.
Tề Bằng cũng biết mình với đứa con lớn này không thân thiết gì cho cam, đặc biệt là lần trước ở tiệc rượu đã thẳng thừng khóa thẻ của cậu, cho nên ông ta cũng không muốn cứu vãn thêm gì tình cha con này.
Sau đó thì Tề phu nhân cũng mang Tề Hạo tới đây.
"Mẹ, em trai." Tề Trừng chào một tiếng.
Nhìn qua thì bầu không khí trông rất tốt, tất cả mọi người đều giống như đang cười, thế nhưng Tưởng Chấp có thể nhìn ra được sự lúng túng giữa họ. Quan hệ của anh dâu với người nhà làm sao thế này.
Nhưng dù gì đi nữa thì nơi này cũng không đến lượt hắn nói chuyện, Tưởng Chấp nể mặt anh dâu nên cũng chào một tiếng chú, dì với hai người Tề gia.
Hai vợ chồng thấy vậy thì cười rất vui vẻ, người ngoài không biết còn tưởng đâu Tưởng Chấp mới là con lớn của bọn họ.
"Trừng Trừng, lại đây."
Bạch Tông Ân kéo lấy tay của thiếu niên lại rồi nghiêng đầu nói:
"Em đẩy tôi vào trong."
Tưởng Chấp vô cùng sửng sốt, trong lòng chua xót.
Anh trai vậy mà còn để anh dâu giúp đẩy xe lăn ư...
"Dạ được, ông xã." Tề Trừng cũng không muốn ở đây tán gẫu khách sáo qua lại, nhanh chóng đẩy ông xã đi vào.
Việc tiếp đón Tề gia liền vất lại cho Tưởng Chấp.
Biệt thự của Tưởng gia vô cùng lớn, đêm nay dùng phòng khách ở lầu một làm nơi tổ chức tiệc, cả sảnh được trang trí theo kiểu châu Âu rất cách điệu, đèn treo bằng thủy tinh, lộng lẫy xa hoa, góc phía đông trong sảnh mời một đội nhạc cụ dây và hơi đến diễn tấu, các anh phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục bưng khay rượu tới lui, bốn phía cũng có những buffet bánh ngọt do đầu bếp năm sao làm.
Tiến vào bên trong sảnh tiệc, Tề gia lập tức xông đám người chung quanh để bắt chuyện, kết giao. Hơn nữa, vì Tưởng Chấp là vai chính của bữa tiệc hôm nay nên cũng không đi chung với hai người Bạch Tông Ân và Tề Trừng, gặp ai hắn cũng cười cười gọi bác, chú, dì, thật không giống với vẻ ngu ngốc của Husky tí nào, mà bây giờ trông như một người trưởng thành thực thụ, điềm tĩnh và đáng tin cậy.
Nguyên liệu nấu ăn vô cùng tươi mới được vận chuyển bằng đường hàng không và các món ăn chủ yếu là các món nguội, chẳng hạn như sushi và sashimi.
Đồ dùng ăn uống được làm bằng bạc, chạm khắc rất tinh xảo.
Tất cả mọi thứ đều rất cao sang, nhưng lại không giống như tổ chức sinh nhật cho Tưởng Chấp.
Tề Trừng nghĩ, nếu Husky tự tổ chức sinh nhật cho mình thì chắc hẳn hắn sẽ dẫn theo Thanh Thời ca ca của hắn đi ra ngoài ăn một tô mì...
"Em đang nghĩ gì." Bạch Tông Ân hỏi.
Tề Trừng nói ra suy nghĩ của mình:
"... Em mà tổ chức sinh nhật thì sẽ không long trọng như thế này đâu. Em nghĩ chỉ cần cùng với ông xã, chú Quyền và bạn tốt ăn một cái bánh gato rồi có vài món quà nhỏ là được rồi. Nhiều người như thế này đa số toàn những người không quen biết, tiếp đón bọn họ thật phiền phức."
Những chuyện vụn vặn trong xã hội thật sự rất khó hiểu.
"Khi nào thì sinh nhật của em?" Bạch Tông Ân hỏi.
Tề Trừng: "Hai mươi tháng hai --"
Nhưng cậu đột nhiên nhớ ra, đó là sinh nhật của cậu chứ không phải sinh nhật của nguyên chủ Tề Trừng nên ngay lập tức sốt sắng bổ sung:
"A, em nhớ nhầm rồi ông xã, là tháng chín, tháng chín mới đúng."
Mà thật ra cậu cũng không nhớ.
Bạch Tông Ân làm như không nghe ra điểm mâu thuẫn đáng ngờ trong lời của Tề Trừng, rất tự nhiên nói: "Về nhà cho em ăn hồ đào."
"Đúng đúng đúng." Thiếu chút nữa thì bại lộ - Tề Trừng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
"Nên bồi bổ đầu óc mới được."
Ở đây có khu nghỉ ngơi nên bọn họ chọn một chiếc sofa rồi ngồi xuống.
Có điều vì đây là cơ hội hiếm có nên tất cả mọi người đều đang trò chuyện và khiêu vũ nên khu nghỉ ngơi này rất vắng vẻ. Ngồi xuống chưa được hai phút, Tề Trừng nhìn thấy ba bạn nhỏ bưng cái đĩa tìm chỗ ngồi, nhưng cái lôi kéo sự chú ý của cậu chính là các món tráng miệng và sushi trên đĩa của họ.
Nhìn, nhìn ngon thật đấy.
Nhóc Đói Cơm nào đấy đã thức tỉnh linh hồn.
"Ông xã, anh có muốn ăn gì không?"
Bạch Tông Ân biết vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là thiếu niên đã lộ ra cái đuôi, làm lộ bí mật, nhưng cậu còn chưa thấp thỏm được hai phút thì bây giờ đã quên hết sạch.
Thật sự là một tên ngốc.
"Tôi không cần, em muốn ăn thì đi đi."
Tề Trừng lập tức vui vẻ, cậu nhìn về phía ba bạn nhỏ kia, thấy hai cậu con trai chừng mười ba mười bốn tuổi, mang theo một bé gái tầm bảy tám tuổi, hẳn là em gái của một trong hai người.
"Em ăn cái này thử đi, rất ngon đó."
Không tồi không tồi, anh trai nhỏ còn rất biết chăm sóc em gái nha.
Nhóc Đói Cơm lén lút nhớ kĩ món ăn mà cậu bé kia đút cho em gái mình.
Không bao lâu thì Tề Trừng mang theo cái đĩa trở về, trong đó có món giống với món ăn vừa rồi cậu bé cho em gái ăn.
Tề Trừng ngồi xuống, dán sát vào người ông xã, nhỏ giọng nói: "Ông xã, cái này nhất định ăn rất ngon, em nghe bạn nhỏ bên kia đề cử đó, em có lấy hai khối nè, em và anh mỗi người một khối."
Mấy món tráng miệng trong bữa tiệc này thật sự rất lung linh, vuông vức từng khối, một ngụm liền có thể ăn hết một cái.
Cá mắm nhỏ làm gì cũng không quên ông xã.
Bạch Tông Ân nhìn đến ánh mắt tràn đầy phấn khởi nóng lòng muốn ăn thử, lạnh nhạt nói: "Em nhìn lại một chút."
"?" Câu cún con mọc một dấu chấm hỏi trên đầu.
Bạch Tông Ân bị bộ dáng đáng yêu này của thiếu niên gãi vào tim, dù trên mặt không thể hiện gì, lại còn giả vờ mang theo ghét bỏ, anh dùng ngón tay đẩy hai má thịt thịt của thiếu niên sang một bên rồi dời tầm mắt, ngoài miệng nói:
"Nhìn kỹ lại."
Hai cậu bé ăn sạch thức ăn trên đĩa, rất tốt, rất tôn trọng đồ ăn. Còn đĩa của bé gái thì còn dư lại khối tráng miệng khi nãy bây giờ đã bị mất một miếng nhỏ, bé gái dường như đang rất tức giận, âm thanh nho nhỏ như làm nũng, nói:
"Ca ca, anh lừa người, món này thật khó ăn!"
"Ha ha, anh ăn vào cảm thấy kỳ lạ nên mới đưa cho em ăn đấy, em không thích như vậy thì chúng ta đúng thật là anh em ruột nha, khẩu vị cũng giống nhau."
Bé trai nói hưu nói vượn như thật.
Cô bé sưng mặt lên, rất tức giận nhưng cũng không lớn tiếng nói chuyện, dường như đã được dạy dỗ rất tốt.
"Chán ghét anh trai, không thích anh trai."
"Đừng tức giận mà, tí về nhà anh chơi búp bê với em nhé."
"Có thật không? Anh hứa rồi đó."
Em gái nhỏ được dỗ ngay trong một nốt nhạc. Tề Trừng nhìn ba đứa nhóc mà trợn tròn mắt, nhỏ giọng nói:
"Em gái nhỏ này dễ dỗ quá đi."
Em cũng không kém con bé bao nhiêu. Bạch Tông Ân nghĩ thầm, cực kỳ dễ dỗ.
"Cái này thoạt nhìn rất đẹp mà, em sẽ nếm thử xem sao, biết đâu lại rất ngon á."
Trong từ điển của nhóc Đói Cơm không có từ lãng phí đồ ăn, đặc biệt là đồ ăn mà cậu còn chưa nếm thử.
Tề Trừng cầm khối bánh lên cắn một miếng, bề ngoài là bánh trung thu ngàn lớp màu hồng nhạt, sau đó lại có vị bơ, ừm ừm hương vị cũng được mà, một chút dâu tây hòa lẫn với bơ xay nhuyễn--
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.a.tt.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Biểu tình thiếu niên hình như rất hưởng thụ, thoạt nhìn như mùi vị có thể tiếp nhận được, nhưng một giây sau hai mắt liền tròn tròn giống như cảm nhận không đúng chỗ nào, ngốc lăng mất một giây. Một giây tiếp theo lại nhăn mặt, biểu tình từ 'a ăn cũng ngon nha' trở thành 'ăn phải cái gì mà kỳ thế này', rồi đến 'a a ăn không được', sau đó lại cưỡng ép 'không thể lãng phí thức ăn, phải ăn thử lại lần nữa'.
Bạch Tông Ân cảm thấy thật ngứa tay, anh đưa tay nhéo hai má thiếu niên.
Câu cún con trợn tròn hai mắt, ông xã làm cái gì thế!
Cậu ngậm một miệng đồ ăn, miễn cưỡng ép mình nuốt xuống.
Bạch Tông Ân cầm cái nĩa lên cắm lấy khối tráng miệng hồng nhạt rồi đưa vào miệng. Tề Trừng ở bên cạnh cuống lên, nhỏ giọng nói: "Ông xã, anh đừng ăn, vị nó kỳ lắm."
Bánh trung thu ngàn lớp dâu tây bơ bao lấy trứng cá muối bên trong.
Vị mặn, vị tanh kết hợp với vị bơ.
Thật sự vô cùng phong phú.
Câu cún con nằm nhoài bên người ông xã, cầm lấy cái đĩa sạch sẽ đưa lên.
"Ông xã, anh nhả ra đi, em che lại cho anh, không ai thấy đâu."
Nhưng rồi Tề Trừng nhìn ông xã mặt không biến sắc nuốt xuống, trông anh cũng không cí vẻ gì là thống khổ giống cậu khi nãy, ung dung thong thả ăn xong khối bánh rồi đặt nĩa lại trên đĩa, động tác tao nhã đẹp đẽ không gây tiếng vang.
"Anh lợi quá vậy ông xã, anh không thấy khó ăn hả?"
"Lúc trước từng ăn qua." Bạch Tông Ân nói.
Câu cún con lập tức trợn tròn hai mắt, nhỏ giọng cằn nhằn:
"Ông xã, anh giống hệt tên nhóc anh trai kia đó, biết rõ món này rồi mà còn để yên cho em ăn nó, mùi vì kỳ quái gần chết, vừa ngọt vừa tanh, lại còn mặn."
Lá gan đứa nhỏ này cũng bắt đầu lớn rồi.
"Bên trong là trứng cá muối, đây là món tráng miệng được đầu bếp rất nổi danh ở Pháp - Rodney tiên sinh sáng tạo ra."
Bạch Tông Ân phát hiện khi anh nói xong ba chữ 'Trứng cá muối' thì mặt tên nhóc ngốc nào đó đã biến thành thán phục 'Woa', nhìn qua có vẻ rất nóng lòng muốn thử lại lần nữa.
Thật sự dễ dỗ dành y hệt như cô bé kia vậy.
"Ông xã, em sẽ thử lại lần nữa xem, vừa nãy em chưa có thưởng thức được."
Tề Trừng Trừng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn được món ăn cao cấp như vậy đâu.
Cậu cảm thấy mình nhất định phải cho trứng cá muối một cơ hội. Thử lại lần nữa!
Nhóc Đói Cơm nghèo khổ xốc lại tinh thần.
Tề Trừng đang bị 'Trứng cá muối' xâm chiếm đầu óc, đột nhiên lại cảm nhận được nhiệt độ ở khóe miệng, cậu đối diện với hai mắt của ông xã.
! ! ! !
Ông, ông xã đang sờ miệng của cậu sao?
Thật kỳ quá đi.
Mặt Tề Trừng như bị thiêu cháy, cậu cứng ngắc đứng tại chỗ, khóe môi lại có chút ngứa, thế là ma xui quỷ khiến duỗi đầu lưỡi ra liếm một cái, sau lại chạm phải cảm giác lành lạnh -- ngón, ngón tay của ông xã.
Chờ đến khi cậu nhận ra đó là gì thì cái gì cũng đều xảy ra hết rồi.
Câu cún con tay chân luống cuống, lắp ba lắp bắp: "Em, em... không phải em cố ý đâu ông xã."
Bạch Tông Ân đè xuống tâm tình mãnh liệt nơi đáy mắt, anh thu tay về chỉ chỉ, nói: "Khóe miệng dính bơ."
"Cám, cám ơn ông xã." Tề Trừng ngóng ngóng nói: "Em tự mình liếm cũng tới."
A a a a a cậu đang nói cái gì thế nàyyyyy. ( ≧Д≦)
Cũng may ông xã không hề nói gì mà chỉ gật đầu một cái.
Câu cún con đang hoảng loạn nên cũng không nhìn thấy ông xã của mình lúc thu tay lại thì có chút luông cuống, như là không biết nên đặt tay nơi nào thì thích hợp, cuối cùng cứng nhắc đặt lên đầu gối.
Và Tề trừng cũng quên mất không thưởng thức lại món tráng miệng màu hồng kia.
Bởi vì Tưởng phu nhân đã tới đây, khu nghỉ ngơi vốn vắng vẻ không người hỏi đến, bây giờ thì bắt đầu náo nhiệt lên.
Đây là lần đầu tiên Tề Trừng thấy Tưởng phu nhân.
Trong tiểu thuyết, bà đảm nhiệm vai 'người phụ nữ cay nghiệt' luôn luôn ngăn cản tình yêu giữa hai vai chính công thụ.
Tưởng phu nhân hình như được chăm sóc rất tốt, bà mặc sườn xám, vóc người có hơi cao gầy, làn da cũng rất trắng, có thể nhìn ra được khi bà còn trẻ đã từng là một người phụ nữ hiên ngang như thế nào, bây giờ hai bên gò má có chút cao, trông cũng khá bình dị gần gũi.
"Tông Ân, sao cậu lại ngồi ở đây? Tối nay đã cơm rồi sao?" Tưởng phu nhân thân thiết hỏi thăm.
"Dì Triệu."
Bạch Tông Ân chào một tiếng rồi nhàn nhạt nói: "Vừa rồi Trừng Trừng có lấy một chút món tráng miệng nên tôi cũng ăn rồi, hương vị cũng được."
Tưởng phu nhân họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Thiến.
Bà không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Bạch Tông Ân mà ngược lại còn cảm thấy rất bình thường.
Đứa nhỏ này trải qua chuyện lớn như vậy, hai chân bị phế, tính cách trở nên lạnh nhạt không thích nói nhiều cũng là chuyện hiểu được.
Tưởng phu nhân càng thêm nhiệt tình nói:
"Cậu thích cái gì, để tôi cho đầu bếp đi nấu."
Tiệc rượu tráng miệng, sushi, thịt nguội, đồ ăn kiểu tây, kiểu Trung, chỉ mỗi bếp trưởng thôi cũng mời đến sáu vị.
"Không cần làm phiền dì Triệu."
Tưởng phu nhân biết trước Bạch Tông Ân sẽ nói như vậy. Đối phương sau khi chân có vấn đề thì tính tình cũng lập tức thay đổi, rất lạnh nhạt, không muốn làm phiền đến người khác. Năm ấy, người thân duy nhất của đứa nhỏ mười lăm tuổi này là ông ngoại cũng qua đời, những người họ hàng của Bạch gia bên kia vẫn luôn bám lấy để chia tài sản, khi đó bà thấy Bạch Tông Ân đáng thương nên nói muốn nhận Bạch Tông Ân làm con nuôi, thêm tên vào hộ khẩu nhưng không thay đổi họ.
Đương nhiên Tưởng phu nhân làm vậy cũng là vì muốn thăm dò Tưởng Kỳ Phong.
Bên ngoài nói bóng nói gió, truyền tai nhau rằng Tưởng Kỳ Phong yêu thầm Lý Tuyết.
Bởi vì Tưởng Kỳ Phong thật sự đối xử với Bạch Tông Ân quá tốt.
Nhưng kết quả lại chính là Bạch Tông Ân không muốn. Tưởng Kỳ Phong cũng không muốn, thậm chí còn tức giận bảo bà đừng có lộn xộn nữa.
Vậy nên Tưởng phu nhân biết rõ chồng mình không có ý nghĩ kia với Lý Tuyết, thậm chí cũng không yêu thương Bạch Tông Ân nhiều như trong lời đồn. Cũng chăm sóc che chở nhưng không hề muốn gần gũi.
Sau đó Tưởng phu nhân lại nghĩ, đến con trai của mình mà Tưởng Kỳ Phong cũng không thân cận như vậy, hơn nữa bên ngoài còn nói bóng nói gió, nếu gần gũi thêm nữa thì không được, chiếu cố che chở cho hắn thôi đã là rất tốt rồi.
"Đây là người mà cậu đã kết hôn cùng sao? Gọi là Trừng Trừng à, thật là dễ nghe."
Tưởng phu nhân quay đầu nói chuyện phiếm với Tề Trừng:
"Cậu cũng giống như Tông Ân, gọi tôi là dì Triệu được rồi, người trong nhà đừng khách khí."
Chính là kiểu trưởng bối quan tâm vãn bối.
Còn Tề Trừng lại rất cẩn trọng nghiêm túc hệt như đang trả lời vấn đề của giáo sư vậy.
"Được ạ, chào ngài, dì Triệu."
Tưởng phu nhân nở nụ cười:
"Trừng Trừng nói nghe thật mềm mại, vừa nhìn đã biết rất ngoan, nghe lời hơn Tiểu Chấp nhiều."
Mọi người xung quanh vừa nghe đến Tưởng phu nhân so sánh Tề Trừng với Tưởng đại thiếu thì ngay lập tức ánh mắt nhìn Tề Trừng trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều. Và họ cũng biết được lời đồn đúng là thật, Tưởng gia thật sự rất coi trọng Bạch Tông Ân, đến người đã kết với anh cũng coi trọng mấy phần.
Chẳng trách, Tề gia chỉ là nhà giàu mới nổi mà hôm nay cũng được mời tới.
Hàn huyên không bao lâu thì Tưởng phu nhân cũng đi bắt chuyện với các vị khách khác. Đoàn người thấy vậy cũng tản đi, sau đó thì Tề Bằng và Tề phu nhân tới đây, hai người vẻ mặt tươi cười, cảm giác rất thư thái trong tiệc rượu lần này.
Khi nãy, hai người Tề gia đi giao thiệp khắp nơi. Tề Bằng thì đưa cho mấy vị khách khác vài tấm danh thiếp, bắt tay làm quen trò chuyện, hẹn nhau lần sau đi đánh golf, đi uống rượu.
Đêm nay Tề phu nhân cũng không bị mấy người âm dương quái khí chèn ép khắc nghiệt. Rõ ràng bà chỉ tiện tay trang điểm làm tóc một chút nhưng Lưu phú nhân và Vương phu nhân đều khen bà trang điểm thật tự nhiên, kiểu tóc rất xinh đẹp, quần áo kiểu mới nhất phối hợp với túi xách trông cũng không tệ.
Đặc biệt là khi Tưởng phu nhân nói chuyện phiếm với con trai mình, lần đầu tiên Tề phu nhân cảm nhận được thú vui ở tiệc rượu, người người đều nhìn bà ta rồi mỉm cười, đến bắt chuyện làm quen, thậm chí còn có thêm vài cuộc hẹn uống trà chiều, chăm sóc sắc đẹp.
Trước đây Tề gia bọn họ có đập bao nhiêu tiền cũng không có được loại cảm giác như thế này, lại còn bị cười nhạo là nhà giàu mới nổi.
Hai người biết, tất cả những thứ này đều do đứa con lớn nhất mang đến cho bọn họ.
"Tiểu Trừng, con kết hôn lâu như vậy rồi mà cũng không về thăm nhà một chút." Tề Bằng nói.
Tề phu nhân vẻ mặt tươi cười nói: "Đúng vậy Tiểu Trừng, ba mẹ cũng rất nhớ con, kết hôn rồi thì cũng phải về thăm nhà một chút chứ. Dựa theo phong tục, ba ngày sau khi kết hôn thì phải về nhà thăm ba mẹ, tính đến giờ cũng gần một tháng rồi còn gì? Hai người các con đều là thanh niên, lúc trước chỉ có vội vội vàng vàng đi lĩnh chứng, sau này vẫn phải bù đắp lễ tiết đàng hoàng."
Bù, bù đắp lễ tiết á.
Tim Tề Trừng đập nhanh hơn.
Ý là nghi thức kết hôn sao?
Nghĩ vậy, cậu không khỏi chú đầu nhìn xuống ngón tay trống không của mình, không đeo bất cứ thứ gì. Nếu như bù đắp nghi thức kết hôn thì chắc hẳn sẽ có phân đoạn trao nhẫn-- nghĩ đến đây, cậu cảm giác mình đúng là thật sự kết hôn rồi...
Hai mắt Câu cún con mang theo ánh sáng nhưng cũng không đáp lại lời Tề phu nhân mà quay đầu nhìn về phía ông xã.
Tề Trừng không muốn ép ông xã phải tổ chức lễ kết hôn với mình.
Khi trước kết hôn chỉ là vì anh bị ép...
Trong lòng thiếu niên nghĩ gì thì đều sẽ hiện hết lên trên mặt. Lòng bàn tay Bạch Tông Ân có chút nóng, anh nắm tay lại, trên mặt không thể hiện ra bất cứ điều gì: "Đúng là phải trở về nhà. Xin lỗi, là tôi thất lễ rồi."
Tề phu nhân thấy Bạch Tông Ân nghiêm túc như vậy thì bị dọa cho sợ, vội vàng nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, các con chọn ngày về đi là được."
Kỳ thực bà vẫn có chút sợ Bạch Tông Ân, chờ đến khi rời đi mới hỏi chồng mình, Tề Bằng không nói rõ cái gì, chỉ nói rằng:
"Đợi đến khi Bạch tiên sinh và Tiểu Trừng về rồi thì lúc đó đừng có nói lung tung."
Nghe xem, bây giờ còn gọi là Bạch tiên sinh. Tề phu nhân nghe vậy thì lập tức biết chồng bà cũng cảm thấy sợ Bạch Tông Ân giống như mình vậy.
Phần chính của tiệc tối hôm nay cuối cùng cũng đến, bánh sinh nhật được đẩy lên, Tưởng Chấp ước nguyện sau đó thổi nến.
Tề Trừng và ông xã đứng ở một góc, cậu nhỏ giọng nói: "Nếu như em là Tiểu Chấp thì em nhất định sẽ ước năm sau không tổ chức sinh nhật kiểu này."
"Vậy nguyện vọng đó nhất định sẽ không bao giờ thành hiện thực." Bạch Tông Ân nói rất khẳng định.
Đúng thật.
Tưởng phu nhân rất thích tổ chức tiệc rượu cho con trai. Trong tiểu thuyết, đến năm Tưởng Chấp sinh nhật lần thứ hai mươi hai sẽ mời Úc Thanh Thời đến, sau đó khi Tưởng Chấp lén lút ôm hôn Úc Thanh Thời thì bị Tưởng phu nhân nhìn thấy -- cậu đã nghe đồng nghiệp miêu tả nội dung khi ấy rất kịch liệt.
Sau đó Tưởng Chấp bị ngừng thẻ, trốn trong nhà của Úc Thanh Thời, trở thành tiểu bạch kiểm của y.
Trong cái rủi có cái may, tình cảm giữa hai người họ càng ngày càng nồng nhiệt.
Tưởng Chấp dưới giường là chó con, trên giường trở thành tiểu chó săn.
Cả ngày lẫn đêm...
Tề Trừng nghĩ đến nội dung vở kịch, đột nhiên cảm thấy hơi hâm mộ em trai ngốc đang đứng trên sân khấu kia.
Bao, bao giờ cậu mới có thể được ngủ trên giường ông xã đây chứ...
Cún con thấp kém. jpg
Tưởng Chấp ước nguyện xong thì cắt bánh ngọt. Lúc này vừa vặn Tưởng Kỳ Phong cũng trở lại để lấy giấy tờ quan trọng, sau khi lấy được thì bị Tưởng phu nhân biết nên mới ra đây lộ mặt, khích lệ con trai vài ba câu, nói mấy câu khách khí như cảm ơn mọi người đã tới tham gia tiệc tối hôm nay bla bla...
Tề Trừng thấy được Tưởng Kỳ Phong.
Là một nam nhân trung niên cao lớn, bộ dáng khá phổ thông, khí chất vô cùng nghiêm túc.
Cậu theo bản năng cúi đầu nhìn ông xã.
Điểm hồng hồng nơi đuôi mắt kia trông rất lạnh lùng, ánh mắt mang theo khí thế sắc bén.
Tề Trừng lấy hết dũng khí, lặng lẽ đưa tay mình ra chủ động nắm lấy tay ông xã.
"Cảm ơn mọi người, tôi còn có việc nên bây giờ phải đi trước."
"Mọi người cứ tự nhiên, cám ơn vì đã nể mặt chúng tôi mà đến đây."
Tưởng Kỳ Phong đi theo phía sau trợ lý, khách mời cười cười tự động tránh đường.
Tưởng Kỳ Phong đang mau mau rời khỏi thì nhìn thấy Bạch Tông Ân đang ở trong góc, ông ta quay sang nói với trợ lý: "Cậu lên xe chờ tôi trước."
Sau đó liền nhấc chân đi đến.
"Tông Ân."
Bạch Tông Ân thần sắc thường thường, nhạt thanh: "Chú Tưởng."
Tưởng Kỳ Phong dường như đã quen, ông ta khom người, mặt nghiêm túc lộ ra vài phần tươi cười, chỉ là vì không thường xuyên cười nên nụ cười này có hơi cứng nhắc, nói:
"Đúng là nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút. Nghe nói con kết hôn rồi, chính là người này sao? Tên gì? Con cái nhà ai?"
"Tề gia, em ấy tên là Tề Trừng." Bạch Tông Ân nói.
Tưởng Kỳ Phong nghĩ một hồi, cũng không nhớ được Tề gia là nhà nào, rất nhanh lại nói: "Nếu kết hôn rồi thì phải sống chung cho thật tốt, chờ chú trở về thì tới nhà ăn cơm một bữa rồi bù đắp quà kết hôn cho hai đứa, bây giờ chú đi trước."
"Được." Bạch Tông Ân lạnh nhạt đáp: "Cám ơn Chú Tưởng."
Tưởng Kỳ Phong đứng lên, ông ta nhìn thấy hai người nắm tay nhau thì ừm một tiếng rồi lại vội vã rời đi.
Đại sảnh lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, mãi đến tận khi không thấy được bóng lưng Tưởng Kỳ Phong nữa thì âm nhạc lại lần nữa vang lên, có tiếng tán gẫu, tiềng nói chuyện, xen lẫn một chút kinh ngạc và hưng phấn.
"Thật sự là Tưởng Kỳ Phong kìa."
"Lão Tưởng thật sự là một người tốt bụng, đối xử con của cố nhân còn thân thiết hơn với con trai của mình, chẳng trách sự nghiệp ngày một lớn hơn."
"Đúng vậy, lại còn tự thân khom lưng nói chuyện nữa chứ, Tưởng Kỳ Phong tốt thật đấy."
...
Những câu nói này làm Tề Trừng cảm thấy rất rất rất không thoải mái, vô cùng chói tai.
"Ông xã, em thấy có chút nóng, mình ra ngoài hóng gió một chút đi."
Một lúc sau Bạch Tông Ân mới ừm một tiếng.
Bọn họ rời xa những ánh mắt hâm mộ, những lời bàn tán sau lưng.
Không khí lạnh lẽo phả vào mặt, Tề Trừng không dám nhìn thẳng ông xã, cậu run run hai chân, khoa trương nói:
"Ôi ông xã, sao lạnh quá đi, ông xã ôm em một cái có được không? Như vậy sẽ bớt lạnh hơn."
'Phù phù'.
Tề Trừng khom người tiến vào vào lồng ngực Bạch Tông Ân.
Cũng là tiến vào gõ cửa một trái tim lạnh giá.
Thời điểm xuyên tới đây, ngay từ lúc đầu cậu đã biết ai là hung thủ hại ba của Bạch Tông Ân phải bỏ mình trong biển lửa, ai là người gây ra tai nạn giao thông làm anh phải mất đi mẹ và đôi chân của mình.
Chính là Tưởng Kỳ Phong đang được người người tán thưởng nhân nghĩa, lòng thương người bao la trong sảnh tiệc kia.
Điều này thật sự quá nặng nề cho nên Tề Trừng không dám nhắc tới và cũng không dám nói ra.
Nhưng bây giờ, Tề Trừng đang ôm ông xã của mình.
Trong lòng cậu cảm thấy rất khổ sở....
______
Juuu: Tuần sau thi toán cc rồi a.k.a môn tui ngu nhất nên ra chương mới hơi chậm hơn bình thường, các tình iu thông cảm nghenn.
Btw tên chương nó soft quá ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ ) không riêng gì chương này đâu, mấy chương về sau tên nó ngọt xỉuuuu
_______
*cha: chỗ này bên raw là phụ thân, nhưng tui thấy từ phụ thân nghe nó cấn cấn quá, tại bối cảnh hiện đại mà dùng phụ thân thì hơi kỳ. Vậy nên tui quyết định lấy từ 'Cha' luôn, cũng không phải là vì gọi 'Cha' cảm giác xa cách hay gì đâu, tại tui hong tìm được từ nào có tính chất giống vậy hết á :(((