Tề gia đã không được tiến vào cổng lớn nhà họ Tưởng, sau đó lại còn bị Lưu phu nhân cười nhạo một phen, trên đường trở về, sắc mặt Tề phu nhân đỏ lên, cằn nhằn tới lui mắng Lưu phu nhân là đồ tiểu nhân, cay nghiệt. Đầy mặt Tề Bằng dù phiền chán nhưng vẫn không nói gì, tùy ý Tề phu nhân.
Ngược lại là Tề Hạo ngồi chính giữa lại quát một câu đừng nói nữa.
Âm thanh chói tai.
Tề phu nhân sợ hết hồn, nhanh chóng dỗ con trai: "Hạo Hạo làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?"
Kể từ lúc cãi nhau với Tề Bằng đến giờ, thậm chí là sau đó bọn họ còn ra tay đánh nhau thì Tề phu nhân càng quan tâm chú ý đến Tề Hạo nhiều hơn nữa, nó chính là toàn bộ hy vọng của bà ta.
Gương mặt Tề Hạo bình tĩnh, mới vừa rồi nó đã thấy được Lưu Tư Miểu, đó chính là bạn học cùng lớp với nó. Chờ sau khi tựu trường, con nhỏ mồm miệng như cái loa đó chắc chắn rêu rao khắp nơi cho mà xem.
Sẽ nói rằng bọn họ đã bị Tưởng gia đuổi ra ngoài.
Lưu phu nhân bà tám như vậy, không chừng con nhỏ đáng ghét đó cũng đã biết được chuyện nhà bọn họ có con riêng rồi cũng nên. Về sau, một khi nó đi học thì cả lớp, à không, cả trường đều sẽ biết đến luôn mất.
Tất cả đều là do mẹ cả. Nếu không phải mẹ và ba cãi nhau ầm ĩ thì ba cũng sẽ không nói ra Tề Thiên.
Tề Hạo có tính cách điển hình từ một gia đình bạo ngược, nó biết mẹ nó thương nó, che chở cho nó nên nó cứ việc lén lút hận Tề Bằng trong lòng, thế nhưng không dám biểu lộ ra. Công ty trong nhà bây giờ đều dưới quyền của Tề Bằng, sau này nó có thể thừa kế gia nghiệp được hay không cũng do Tề Bằng quyết định.
Cho nên nó mới tìm một người "Gánh" thay cho uất ức của nó, và đó là Tề phu nhân.
"Mẹ cứ cằn nhằn mỗi ngày như vậy có thấy phiền không vậy? Vừa nãy cũng không đóng cửa sổ lại, để Lưu Tư Miểu nhìn thấy hết luôn rồi." Tề Hạo nổi nóng gào lên.
Tề phu nhân sững sờ: "Lúc nãy con nói không thoải mái nên mẹ mới mở cửa sổ ra... "
Tề Hạo liền trừng mắt với Tề phu nhân. Tề phu nhân vừa mới bị Lưu phu nhân châm chọc xong nên giờ vẫn còn tức giận trong lòng, bây giờ còn bị con trai mà mình yêu thương trợn mắt quát mắng, nhất thời bà ta không có chỗ phát tiết, tức giận nói: "Tề Bằng, ông cũng không quản quản con trai ông đi."
"Sao lại nói chuyện với mẹ con như vậy, không có chút giáo dưỡng nào." Tề Bằng la rầy một câu, không còn tinh lực đâu mà quản chuyện trong nhà, đầy đầu ông ta bây giờ đều là chuyện của công ty, đến mức bây giờ ông ta cũng sợ không dám đến công ty luôn rồi.
Vừa đến công ty là người người sẽ vây quanh ông ta, nói "Tề tổng, sản phẩm xx của chúng ta bị khiếu nại rằng huỳnh quang vượt quá tiêu chuẩn.", "Tề tổng, về dự án XX của chúng ta, chính phủ kiểm tra rồi bảo không qua yêu cầu nên phải đình công..."
Năm mới mà một đống chuyện rối rắm ụp đến.
Tề Bằng càng nghĩ càng đau đầu, nhấc tay dúi đầu Tề Hạo một cái: "Thằng nhóc con nhà mày còn dám trừng ba. Đều là tại mày cả đấy, nếu không phải tại mày thì anh mày cũng không có tức giận rồi."
Việc Tề Hạo đi tìm người gánh chịu nhất định là được kế thừa rồi.
"Ông đánh Hạo Hạo làm gì? Nói thì nói thôi chứ mắc gì mà phải động tay động chân. Có phải ông đánh Hạo Hạo choáng váng rồi là lập tức đón đứa con hoang kia về đúng không?" Tề phu nhân không có nguyên tắc gì mà đau lòng con trai, ôm nó lại rồi dỗ dành.
Tề Bằng mắng một câu con hư tại mẹ, nói mình xuống xe rồi thẳng thừng đón xe khác đi.
Đêm ba mươi, hầu hết các nhân viên của công ty đều được nghỉ, chỉ còn một số người ở lại trực ban. Tề Bằng vừa trở lại công ty thì quả nhiên lại có vấn đề. Ông ta đưa ra quyết định muốn kéo dài thời gian, chờ qua năm mới lại nói sau, nói rồi điện thoại lại có cuộc gọi tới.
Thấy người gọi là bạn cũ của mình, Tề Bằng thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng năm mới, chú em Tề, nghe nói hôm nay ông đến Tưởng gia à?"
"Nếu ông muốn gọi đến để cười nhạo tôi thì thôi đi, bây giờ đầu tôi đều muốn nổ tung cả rồi."
Đầu dây bên kia nói: "Tôi nói chứ, nếu như bởi vì ông mà đứa con lớn của ông tức giận, vậy muốn tháo chuông thì phải do người buộc chuông rồi. Là ba con với nhau, bằng không thì ông cứ bất chấp cái mặt già nua của mình đi, dù sao thì những năm này mấy người cũng thật sự bạc đãi Tiểu Tề rồi còn gì. Nói xin lỗi mềm mại chút, mấy đứa nhóc con dễ dỗ lắm."
Tề Bằng vốn định dạy dỗ bằng gậy gộc nhưng hiện tại ông ta chỉ có thể nói: "Điện thoại không nhận, cửa cũng không vào được, ông nói xem tôi còn có cách nào nữa đây. Tôi là ba nó, bây giờ mọi chuyện còn nháo thành như vậy... Thật sự là, thật sự là không sợ mấy người chê cười mà."
Chuyện cười của Tề gia, giờ đây ai cũng biết.
Đối diện còn nói: "Nó ở khu nào? Không chừng nơi đó tôi có căn hộ đấy. Ngay cả cửa cũng không vào được thì đúng là quá trớn rồi, dù sao cũng không có thâm cừu đại hận gì, hai người cứ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng. Lúc đó, ông nhớ thái độ phải mềm mại một chút đấy."
Tề Bằng nói địa chỉ ra, đầu dây bên kia nói: "Nơi đó thì tôi không có nhà, nhưng mà tôi có quen một ông bạn ở trong khu đó, đúng lúc mấy ngày nữa tôi tới đó chúc Tết, chúng ta đi cùng nhau luôn đi."
"Ông anh, lần này thật sự cám ơn ông nhiều."
"Khách sáo làm gì, tôi cũng hy vọng ba con mấy người tốt trở lại, sau đó cho dù Tiểu Tề muốn bán cổ phần hay là quen mặt với Tưởng gia đi nữa thì cũng đều có lợi cho tôi cả thôi."
Nghe đầu dây bên kia nói như vậy, Tề Bằng cũng yên lòng. Tất cả đều là bạn bè thương mại mà thôi, có thể trò chuyện được nhưng cũng không phải là quan tâm thân thiết gì, hiện tại đối phương thấy có lợi cho mình là tốt rồi.
... (Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Tề Trừng ăn một bữa lẩu với nước xương cũng vô cùng vui vẻ. Nhóc Đói Cơm chỉ cần được ăn là đều vui vẻ. Sau khi Tề Trừng ăn xong thì vẫn như cũ ngồi ở trên ghế sofa híp một hồi, tỉnh lại là lập tức thấy được khuôn mặt của ông xã, trong tay anh còn đang cầm một ly sữa bò nóng.
"Ông xã!"
Một đầu tóc xoăn của Cún con vểnh lên vui sướng vì được nhìn thấy ông xã đầu tiên.
Bạch Tông Ân đưa ly sữa bò tới: "Anh hẹn bác sĩ Liễu rồi. Em uống hết ly sữa này rồi đi thay quần áo đi."
"Ừng ực ừng ực." Tề Trừng ôm ly sữa uống hai hớp, nghe thấy phải đi đến bệnh viện thì a một tiếng dài, làm nũng nói: "Ông xã, không đi có được không? Vừa rồi chỉ là dạ dày của em có chút không thoải mái thôi, hiện tại đã tốt rồi mà."
Bạch Tông Ân: "Làm nũng cũng vô dụng, Trừng Trừng."
Cún con lầm bà lầm bầm. jpg
Cơ mà bộ dáng lãnh khốc vô tình này của ông xã cũng ngầu quá đi mất thôi!
Như là trở về lúc trước vậy.
Tề Trừng Trừng u mê không lối thoát đối với sắc đẹp của ông xã, cậu ngoan ngoãn gật đầu, lại ừng ực vài hớp xong ly sữa bò rồi nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.
Tưởng Chấp lái xe, chú Quyền tiễn chồng chồng hai người đi ra cửa, còn quan tâm nói: "Tiểu Trừng, buổi tối chúng ta ăn thanh đạm một chút con nhé, chú Quyền nấu cho con một nồi cháo có được không?"
"... Dạ được." Tề Trừng thấy chú Quyền quan tâm mình, gian nan gật đầu.
Khiến chú Quyền bị chọc cười, liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của Tiểu Trừng, ông dỗ dành nói: "Chúng ta chỉ ăn một bữa cháo cho tốt thôi, chờ dạ dày của con tốt lên rồi thì muốn ăn cái gì chú Quyền đều làm cho con."
Có chút xíu ngại ngùng, nhưng cũng có trăm triệu lần vui vẻ, Tề Trừng vội vã gật đầu. Chờ đến khi lên xe, Tề Trừng tự biên tự diễn nhỏ giọng nói với ông xã: "Em là người lớn rồi mà, làm sao có khả năng vì phải húp cháo mà khổ sở chứ."
Đáp lại chính là một cái vò đầu của ông xã.
"Ngồi ngay lại. Cài dây an toàn vào." Bạch Tông Ân nói.
Cún con nào đó giờ mới phát hiện mình có thể chui vào lồng ngực của ông xã, mặt cún lập tức đỏ lên, cậu ngồi thẳng lại rồi thắt dây an toàn vào: "Có thể xuất phát rồi!"
Tài xế Tưởng Chấp: "Được rồi, mong hai vị ngồi yên."
Tề Trừng lập tức cười ha ha, tiếng cười vô cùng nhạt nhẽo.
Bạch Tông Ân nhìn một đầu tóc xoăn hoạt bát của thiếu niên, anh đưa tay lên sờ sờ. Thiếu niên quay đầu nhìn anh, Bạch Tông Ân đang muốn thu tay về thì thấy cậu nghiêng đầu, vui vẻ nói: "Ông xã, anh đổi bên sờ đi, cứ sờ một bên hoài là đầu em trọc luôn đó."
Đống tóc xoăn trên đầu cậu giống như đang nhảy nhảy nhót nhót, tựa như là tâm ý của thiếu niên.
Bạch Tông Ân sờ một cái, nói: "Được rồi."
Tề Trừng thỏa mãn ngồi ngay trở lại rồi tự mình sờ một cái, không phải cậu khoác lác đâu nhưng mà cái đầu xoăn của cậu thật sự có rất nhiều tóc đó. Ông xã kết hôn với cậu thật sự không có thiệt thòi chút nào cả, vừa có một cậu vợ, lại còn có thêm một thú cưng nữa (bushi)!
Tài xế Tưởng Chấp ở phía trước đang tự bế...
Vì là Tết nên có rất ít xe cộ trên đường, một đường thông thoáng không bị kẹt xe, khoảng chừng mười phút là bọn họ đến được bệnh viện. Vốn dĩ hôm nay là ngày bác sĩ Liễu được nghỉ, vừa nghe Bạch Tông Ân hỏi là hắn tới xem một chút luôn, dù sao ở nhà cũng không có gì làm.
Hắn mua nhà gần bệnh viện, là một khu nằm ngay phía sau bệnh viện, lái xe đến chỉ mất năm phút đồng hồ.
Tề Trừng thấy bác sĩ Liễu mới đến còn đang lấy chìa khóa để mở cửa phòng làm việc thì lập tức ngại ngùng nói: "Làm phiền bác sĩ Liễu rồi, năm mới rồi mà còn phiền anh đến đây một chuyến."
"Không có chuyện gì, tôi cũng không hẹn hò." Bác sĩ Liễu cười cười rồi bảo Tề Trừng ngồi xuống, hỏi: "Làm sao vậy, cậu không thoải mái chỗ nào?"
Tề Trừng: "Buổi trưa ăn lẩu, rõ ràng là trước đây tôi rất thích ăn dưa muối, cũng không dị ứng cá nữa, nhưng không hiểu sao hôm nay vừa ăn một miếng là đã thấy khó chịu vô cùng, không nhìn được mà nôn ra."
"Ngày hôm nay là lần đầu tiên bị như vậy phải không? Ngoại trừ nôn mửa ra thì có còn bệnh nào nữa không?"
Tề Trừng Trừng lắc lắc đầu: "Không có."
Sau đó ông xã của cậu không lưu tình chút nào mà vạch trần: "Gần đây em ấy rất hay buồn ngủ, đặc biệt là sau khi ăn xong thì sẽ ngủ một lúc. Tính tình cũng thay đổi, càng ngày càng dính người."
Thiếu niên vốn rất dính người, nhưng dạo gần đây lại giống như muốn dính ở trên người anh luôn vậy. Đương nhiên là Bạch Tông Ân không cảm thấy ghét điều này mà ngược lại còn yêu thích vô cùng nữa là đằng khác.
Bác sĩ Liễu: ... Dính người hay không thì liên quan gì.
"Sáng nay không có nôn khan sao? Cậu có hút thuốc không? Sáng nay với tối hôm qua cậu đã ăn cái gì?"
Tề Trừng có chút mơ hồ, còn đang cố gắng nhớ lại thì Bạch Tông Ân đã nói hết ra vô cùng tỉ mỉ, khiến Tề Trừng nghe đến mức mặt cún cũng đỏ lựng. Cậu đâu có ăn nhiều đến thế đâu, sao nghe ông xã nói cứ như miệng cậu lúc nào cũng hoạt động không ngừng hết vậy.
"Ăn uống có chút hỗn tạp, vậy có bị tiêu chảy không?"
Tề Trừng lắc đầu.
Cuối cùng bác sĩ Liễu để cậu đi xét nghiệm máu một chút, sau đó sẽ coi kết quả rồi mới quyết định xem liệu có nên đi siêu âm hay không.
Xét nghiệm máu rất nhanh, không bao lâu thì kết quả đã có ngay. Bác sĩ Liễu nhìn thông tin trong máy tính mà nhíu cả mày lại. Tề Trừng sợ đến mức nhéo tay ông xã.
Không lẽ cậu mắc một căn bệnh ung thư nào đó rồi sao? Có phải là vì cậu ăn nhiều quá nên bị ung thư dạ dày luôn rồi không? Có phải là kết quả không được tốt đúng không?
Cậu đã từng thấy bác sĩ Liễu cau mày rồi, đó chính là lần trước ông xã ăn phải đồ ăn dị ứng.
Ui ui ui ui.
Cậu phải go die saooooo?
Không muốn đâu, cậu vẫn chưa có ăn đủ mà, vẫn chưa xuất lực được nhiều lần, còn chưa được nhìn thấy chân ông xã tốt lên nữa. Ôi ôi ôi, ông trời đang chê cậu làm cá mắm quá lâu rồi đúng không?
Bạch Tông Ân chú ý tới vẻ mặt thiếu niên đều là 'Nghĩ bậy nghĩ bạ', không kiêng kị bác sĩ Liễu và Tiểu Chấp, anh quay sang hôn một cái lên má thiếu niên, thấp giọng động viên: "Trừng Trừng không phải sợ, không sao cả, không có chuyện lớn gì đâu."
Không biết là động viên thiếu niên hay là đang tự nói với chính mình nữa.
Không một ai chú ý tới, đầu ngón tay của Bạch Tông Ân cũng đang khẽ khàng run rẩy.
Anh sợ, sợ thiếu niên của anh bị bệnh, sợ thiếu niên sẽ rời anh mà đi.
"Bác sĩ Liễu, kết quả như thế nào?" Bạch Tông Ân trấn định hỏi.
"Chuyện lớn rồi. Kết quả này có lẽ không chính xác, cậu xem cái thông tin này đi... "
Bác sĩ Liễu thấy Tề Trừng sợ sắp khóc rồi nên cũng không để bệnh nhân xem thông tin, cho dù có nhìn thì đối phương cũng không hiểu được nên thẳng thắn nói: "Kết quả xét nghiệm máu cho thấy Tề Trừng đang có thai."
Ui ui ui.
Bệnh ung thư gì mà tên nghe lạ vậy?
Chưa từng nghe tới luôn á, không phải là bệnh hiếm thấy đấy chứ?
Đầu óc Tề Trừng đều díu lại với nhau, Bạch Tông Ân cũng bị thiếu niên nghĩ lung ta lung tung ảnh hưởng đến, nhưng có lẽ là vì anh quá mức quan tâm nên bây giờ cũng đã nghe rõ lời của bác sĩ Liễu rồi, biểu tình có gắng bình tĩnh khi nãy cũng đã hòa hoãn trở lại.
"Trừng Trừng là con trai."
Không ai hiểu rõ điều đó hơn anh.
Bác sĩ Liễu nói: "Cho nên tôi mới nói đây là chuyện lớn đấy. Hẳn là vì lúc trưa mọi người ăn cơm rồi nên ảnh hưởng đến giá trị số liệu. Sáng mai quay lại đây đi, nhớ phải để bụng rỗng đấy."
Sau đó liền bắt đầu một câu chuyện cười: "Cậu xem số liệu này đi, dáng dấp gần như là bốn tuần rồi đó."
Tề Trừng: ? ? ? ?
"Cái gì bốn tuần cơ?"
Tưởng Chấp ở bên cạnh cũng nghe hiểu, cảm thấy chuyện này là không thể nào nên lập tức nói: "Anh dâu, ý bác sĩ là em bé trong bụng cậu đã được bốn tuần rồi."
! ! !
Em bé gì?
Trong bụng cậu sao có thể có em bé được!
Tề Trừng tức giận trừng Husky, Tưởng Chấp lập tức nhấc tay đầu hàng: "Không phải tôi nói, là bác sĩ Liễu nói mà."
Bác sĩ Liễu: ... Chút tiền đồ này.
Nhận thấy ánh mắt của Bạch Tông Ân, bác sĩ Liễu lặng lẽ nói: "Dữ liệu cho thấy sai rồi. Mấy người có muốn chụp X-quang không? Là kiểm tra toàn thân luôn, có điều cái này có bức xạ..."
"Sáng sớm ngày mai, chúng tôi sẽ quay lại sau." Bạch Tông Ân nói.
Mặc dù chuyện thiếu niên "mang thai bốn tuần" là vô căn cứ và Bạch Tông Ân cũng không tin, nhưng mà thân thể của cậu vẫn là quan trọng nhất, chờ ngày mai có kết quả thì lại nói sau.
Tề Trừng biết mình không phải ung thư liền thở phào nhẹ nhõm, cái gì cũng nghe ông xã!
Trở lại trên đường, Tưởng Chấp lái xe, còn nói máy móc của bệnh viện thật là kỳ quái, chuyện này mà còn có thể khám sai được. Tề Trừng Trừng vẫn còn thù dai Husky mới vừa nói cậu có em bé, hừ hừ nói: "Bác sĩ Liễu người ta đã nói rồi, là do buổi trưa tôi ăn uống nên mới ảnh hưởng đến số liệu, không phải do máy móc!"
Tưởng Chấp: ...
"Anh dâu nói đúng." Đừng có đôi co với anh dâu làm gì cả.
Bạch Tông Ân nghĩ một hồi rồi nói: "Tiểu Chấp, hôm nay khám sức khỏe, chuyện hiểu lầm này không nên nói cho người khác biết."
"Ồ, vâng." Tưởng Chấp cũng không để ý, chỉ cảm thấy anh trai hắn yêu anh dâu thật nhiều.
Loại chuyện rối rắm này mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn anh dâu sẽ bị chê cười, tất nhiên là hắn hiểu rõ điều đó rồi.
Xe về đến nhà, chú Quyền đi ra trước rồi vội vàng hỏi sao rồi, bác sĩ bảo như thế nào. Tưởng Chấp nhìn anh mình, Bạch Tông Ân con đang suy nghĩ thì Tề Trừng đã lập tức vui vẻ mở miệng nói đầu tiên: "Bác sĩ Liễu nói con mang thai á chú, bốn tuần rồi ạ!"
Chú Quyền: "Hả?"
"Vì buổi trưa ăn cơm rồi nên kết quả xét nghiệm máu sẽ không chuẩn." Tề Trừng thấy chú Quyền bị mình dọa cho sợ là biết ngay ông đã hiểu lầm rồi. Cậu vui vẻ cười, không mắc bệnh ung thư, lại có thể tiếp tục làm một nhóc Đói Cơm nên tâm trạng Tề Trừng bây giờ vô cùng tốt, dùng chính mình làm trò vui cũng chẳng sao, cậu cao hứng nói: "Ngày mai con để bụng rỗng để kiểm tra lại."
Chú Quyền: "Đứa nhỏ này, con không có chuyện gì là tốt rồi."
Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã hù chết ông, thậm chí còn khiến ông nghi ngờ liệu Tiểu Trừng có phải con gái hay không...
Làm sao có thể được chứ!
Bởi vì chuyện này mà Tưởng Chấp cũng định ngồi xổm ở đây một đêm để đợi kết quả, nếu như ngày mai anh dâu bị viêm dạ dày hay cái gì đó đại loại vậy thì đến lúc đó hắn có thể cười ha ha rồi: "Ngày mai để em lái xe chở mọi người đi."
Thấy Tiểu Tưởng vui mừng làm tài xế, chú Quyền cũng không nhúng tay vào.
Chuyện lần này thật buồn cười và kỳ quái gần chết. Tề Trừng lấy điện thoại nhắn tin với tiểu đồng bọn của mình, vừa bấm bấm vừa nói thầm: "Cậu không biết đâu, hôm nay tôi đi bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ bảo tôi có thai rồi đó..."
Tưởng Chấp xoay mặt nhìn anh trai.
"Anh, thế này mà còn cần em không nói cho người khác nữa hả?"
Bạch Tông Ân cũng đau đầu, thật sự không có cách nào với thiếu niên, quay sang nói với thằng em mình: "Là không cho phép cậu nói."
"... Cái nhà này không có chút địa vị nào của em cả." Tưởng Chấp nhào tới trên ghế sofa, vẫy tay bảo chó ngốc lại đây: "Mau tới cho tao sờ mày một chút, trong cái nhà này chỉ còn hai chúng ta nương tựa lẫn nhau mà thôi."
Chó ngốc: "Tôi có một người ba tốt tốt tốt tốt..."
Lộ Dương đi làm nên không thể thấy tin nhắn, lúc nghỉ ngơi mới đọc được, sau đó y trực tiếp gọi điện thoại đến, câu đầu tiên nói chính là: "Thân thể anh bị làm sao vậy?"
Tề Trừng nghe ra tiểu đồng bọn đang quan tâm mình, lần này không lấy chuyện mang thai ra đùa giỡn nữa mà rất nghiêm túc nói: "Không có việc gì lớn cả, lúc ăn cơm trưa thì có hơi muốn nôn, chắc là vì buổi sáng hoặc là tối hôm qua ăn lung tung nhiều quá thôi."
"Vậy anh nhớ uống nhiều nước nóng vào." Lộ Dương thẳng nam quan tâm.
Tề Trừng cười rất vui vẻ, cảm thấy em trai nhỏ có chút tiến bộ, bắt đầu biết quan tâm anh lớn rồi.
"Biết rồi, cậu làm việc đi, buổi tối trở về nhớ chú ý an toàn đó."
Hai người kết thúc cuộc gọi.
...
Sáng ngày hôm sau, vừa hơn bảy giờ là Tề Trừng đã tỉnh lại, vì sợ số liệu sẽ bị sai rồi gây chuyện cười nên một giọt nước cậu cũng không uống. Ông xã rót nước cho cậu mà cậu cũng không uống miếng nào, vô cùng nghe lời bác sĩ.
Lộ Dương cũng đang ở trong phòng khách, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nói: "Hôm nay tôi xin nghỉ phép rồi."
? ? ?
Tề Trừng rất nhanh phản ứng lại, có lẽ vì hôm qua nghe ra được cậu không thoải mái nên tên nhóc Lộ Dương này lập tức xin nghỉ rồi. Trong lòng cậu cảm thấy ấm áp, được bạn bè quan tâm, mặc dù kiểu quan tâm này không được tự nhiên, Tề Trừng nghĩ thầm, nếu không phải là cậu mà đổi thành người khác thì đoán chừng y sẽ nghe không ra được đâu.
"Vậy cậu có thể đi cùng tôi không?"
Lộ Dương một tay đút túi, tùy tiện gật đầu một cái, bộ dáng giống như là cực kỳ miễn cưỡng.
Tề Trừng: Ha ha ha ha ha ha.
Tên nhóc này.
Vì vậy nên có một đội ngũ lớn mạnh cùng đi đến bệnh viện, Lộ Dương ngồi ở ghế phụ, cả sáng nay tâm trạng của Tưởng Chấp cũng rất tốt, một mặt 'Xem đại kết cục của phim truyền hình'. Bầu không khí lúc này, thêm vào đó là chuyện rối rắm ngày hôm qua, tất cả đều khiến những suy nghĩ lung tung "Bản thân bị bệnh ung thư, bệnh nan y" của Tề Trừng bị cuốn mất sạch.
Không còn cảm giác căng thẳng như ngày hôm qua nữa.
Bạch Tông Ân cũng không nói gì thằng em mình cả.
Đến bệnh viện, bác sĩ Liễu vừa nhìn thấy một đội ngũ người nhà đến thì vui vẻ nói: "Tất cả đều đến khám bệnh đấy à?"
Bạch Tông Ân không muốn nói chuyện cười.
"Được rồi, hôm nay để bụng rỗng rồi đúng không? Vậy đi xét nghiệm máu thôi, phòng giống như hôm qua ấy, cậu biết rồi mà." Bác sĩ Liễu nghiêm túc kiểm tra tờ đơn xét nghiệm.
Lúc lấy máu vẫn có chút đau, nhưng không còn cách nào nữa cả. Lập tức sau đó, phía sau gáy bỗng xuất hiện bàn tay của ông xã.
Tề Trừng lắc đầu cọ cọ, quá trình lấy máu kết thúc.
Dù đã lấy xong máu nhưng sợ sau đó vẫn phải làm kiểm tra nên mặc dù đã đem theo đồ ăn, Tề Trừng vẫn không ăn miếng nào, chỉ uống một hớp nước.
Thoải mái hơn một chút rồi.
...
Tám giờ thì có kết quả.
Bác sĩ Liễu lại nhìn màn hình máy tính mà nhíu mày lại, tim Tề Trừng như bị nhấc lên tới cổ họng. Hôm nay cậu không có ăn cơm, kết quả xét nghiệm sao mà sai được, vậy không lẽ thân thể cậu thật sự không tốt sao?
Ôi ôi ôi.
Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên.
"Trước tiên, hai vị tránh đi một chút đã, người nhà ở lại là được rồi" Bác sĩ Liễu nghiêm túc nói.
Tưởng Chấp và Lộ Dương lập tức ra bên ngoài chờ.
Người vừa đi, văn phòng liền trở nên trống trải hơn rất nhiều, Tề Trừng có hơi sợ, cậu muốn ăn một chút gì đó, đống tóc xoăn trên đầu cũng vì căng thẳng mà vểnh vểnh lên. Bạch Tông Ân lấy một túi kẹo socola rồi xé ra, đưa lên bên môi thiếu niên.
"Trừng Trừng, có anh ở đây."
Miệng cậu đụng chạm đến đầu ngón tay lạnh lẽo, còn có vị socola vô cùng ngọt ngào. Tề Trừng đang căng thẳng lập tức buông lỏng, cậu nghĩ, ông xã cũng đang lo lắng cho cậu, cậu không thể cứ sợ được.
Trước đây đi bệnh viện kiểm tra, lúc chờ đợi kết quả, Tề Trừng rất sợ sệt, nhưng sợ như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ có thể tự gánh lấy bất kể khả năng xấu nào có thể xảy ra. Thế nhưng bây giờ cậu đã có ông xã rồi, cậu có người nhà, có cả bạn bè.
Không có gì phải sợ hết.
"Bác sĩ Liễu, anh mau nói kết quả đi." Một mặt 'Gan tui rất lớn, không thèm sợ đâu'.
Bạch Tông Ân thấy vậy thì trái tim lập tức tê rần, anh hôn một cái lên má thiếu niên, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
"Nhìn thấy kết quả tôi cũng rất khiếp sợ, nhưng nếu như Tề Trừng để bụng rỗng và máu là của chính cậu ấy thì kết quả xét nghiệm sẽ không sai được. Tề Trừng đang mang thai, kết quả giống với hôm qua, bốn tuần rồi." Đây cũng là lần đầu tiên bác sĩ Liễu gặp phải ca bệnh như thế này.
Tề Trừng: Hả???
Đầu tiên là cậu cảm thấy chuyện này là không thể, chắc là đùa rồi. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ Liễu thì Tề Trừng lập tức bối rối, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cậu quay đầu nhìn ông xã.
Xuất hiện một chuyện cậu không biết cách giải quyết, mờ mịt, một chuyện không biết phải làm sao, Tề Trừng theo bản năng chạy đi tìm ông xã đáng tin nhất của mình.
Thật ra Bạch Tông Ân cũng bối rối một chút, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt "Trống rỗng" của thiếu niên thì rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, anh mở miệng hỏi: "Thật sự không phải là do máy móc hư hỏng sao? Hoặc là do những nhân tố khác tạo thành loại kết quả này chẳng hạn?"
"Thiết bị của bệnh viện vẫn luôn được dùng thường xuyên. Giống như tôi đã nói, trừ phi đó không phải là máu của Tề Trừng hoặc là Tề Trừng đã ăn uống gì đó rồi nên mới sai thôi."
Mà từ sáng sớm nay đến khi xét nghiệm, Tề Trừng đã không uống một ngụm nước nào.
Bác sĩ Liễu: "Như vậy, vì kết quả kiểm tra này nên trước mắt thì tôi không tiện chụp X-quang cho cậu ấy, bức xạ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi..."
Hôm qua, lời nói của hắn còn mang theo ý đùa giỡn, nhưng hôm nay lại vô cùng nghiêm túc.
"Cậu ấy chỉ nôn mửa có một lần đó, mà phản ứng lại rất đúng với khi mang thai. Tạm thời tôi sẽ không kê thuốc, nếu như hai người không tin nữa thì cũng có thể mua que thử thai để kiểm tra thử. Mà thật ra xét nghiệm máu là chuẩn xác nhất rồi đó."
"Còn nữa, đợi đến khoảng bốn mươi đến bốn mươi lăm ngày sau là có thể đến siêu âm mang thai sớm." Bác sĩ Liễu dừng một chút rồi lại nói: "Bây giờ cậu ấy đang hai mươi tám ngày, đợi thêm mười ngày nữa là biết thôi. Tôi không phải bác sĩ khoa sản, nên nếu như đây là sự thật thì hai người cũng phải chuẩn bị sớm."
Bạch Tông Ân biết bác sĩ Liễu nói cái gì, phải tìm bác sĩ khoa sản, rồi ký thỏa thuận bảo mật, thân thể thiếu niên cần phải được kiểm tra xem có thích hợp sinh sản hay không, hoặc nếu như thiếu niên không muốn...
Mà lúc này những điều ấy không quan trọng.
"Trừng Trừng, nhìn anh."
Bạch Tông Ân nâng khuôn mặt còn đang mờ mịt của thiếu niên lên, dịu dàng không mang theo chút du͙ƈ vọиɠ nào mà hôn một cái lên trán của cậu, tuy rằng kết quả kiểm tra ngoài ý muốn nhưng vẫn không phải là tình huống xấu nhất.
Thiếu niên của anh, cậu vẫn bình an khỏe mạnh.
Tề Trừng mất nửa ngày mới kéo suy nghĩ quay lại được, cậu nhìn thấy hai mắt ông xã, đôi con ngươi nhợt nhạt, trước đây cậu nhìn không thấu được nó, luôn cảm thấy bên trong chất chứa quá nhiều ưu tư... Nhưng bây giờ bên trong đôi mắt ấy chỉ còn là sự quan tâm và bảo vệ cậu.
Trong lòng cũng chậm rãi bình ổn.
"Đây là chuyện nhỏ, không cần phải sợ, chúng ta cùng nhau giải quyết có được không?" Bạch Tông Ân lại hôn thiếu niên một cái nữa.
Tề Trừng ừm một tiếng, có dũng khí trở lại.
Cửa phòng làm việc mở ra. Tưởng Chấp và Lộ Dương đang trông coi ngoài cửa thấy sắc mặt của anh trai anh dâu ngốc bạch ngọt sai sai, lòng của hai người lập tức chìm xuống.
"Anh, anh dâu, không sao cả, cho dù là kết quả xấu đi chăng nữa thì y tế hiện tại phát triển như vậy, chúng ta có thể tìm đến những bác sĩ hàng đầu trên cả nước, nếu không được nữa thì có thể ra nước ngoài thử xem..." Tưởng Chấp cũng không biết mình đang nói cái gì.
Lộ Dương không quyền không thế, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
Y thật vất vả bao nhiêu mới gặp được một người bạn này, bây giờ ông trời cứ phải đối xử với y như vậy sao. Có bản lĩnh thì nhắm vào người y đi này, y cũng không màng gì cái mạng nhỏ nhoi này đâu!
Bọn họ một đường đến trên xe, không khí ngột ngạt khó chịu vô cùng.
Lộ Dương đội mũ che nửa khuôn mặt, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy hai mắt của y đang đỏ hoe.
Khóc không giải quyết được chuyện gì cả. Trong lòng Lộ Dương lại tăng thêm hận thù đối với ông trời.
"Ông xã, em muốn nói kết quả cho bọn họ nghe." Tề Trừng nhìn về phía ông xã tìm kiếm sự đồng ý.
Thiếu niên quá tốt, tấm lòng mềm mại, cậu không đành lòng nhìn thấy bạn bè lo lắng cho mình, dù cho chuyện này có thể sẽ dẫn đến những ánh mắt e ngại của người khác...
Nếu như là trước đây, Bạch Tông Ân sẽ nghĩ như vậy càng tốt, thiếu niên chỉ của một mình anh, hoàn toàn nghĩ đến anh, sẽ không có kẻ dư thừa nào đến làm phân tán đi tinh lực của cậu cả.
Nhưng bây giờ, Bạch Tông Ân thật sự hy vọng Lộ Dương có thể gánh vác được sự tín nhiệm và tình bạn của thiếu niên đối với y.
"Em muốn nói thì cứ nói đi." Bạch Tông Ân xoa đầu thiếu niên.
Tề Trừng cười cười, nhìn về phía hai người đằng trước, thật ra cậu có chút ngại ngùng, nhưng lại càng không muốn hai người vì cậu mà nghĩ lung tung nên cuối cùng cũng dũng cảm nói: "Thật ra kết quả xét nghiệm ngày hôm qua là thật, bác sĩ Liễu nói tôi thật sự có thai rồi."
Gấp gáp vén vành nón lên lộ ra hai mắt đỏ hoe - Lộ Dương: ? ? ?
Đang nhớ lại xem nhà mình quen biết được bao nhiêu vị bác sĩ giỏi nhất cả nước - Tưởng Chấp: ? ? ?
Cuối cùng đều biến thành: ! ! !
________
Juu: Cháu tui chính thức lên sàn ròi!!