Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang!

Chương 6: Đêm ác mộng



Tiểu Nhi nằm trong lòng Hoàng Thuận, cô đánh một giấc đến chiều. Đồng hồ điểm 3 giờ, Tiểu Nhi khẽ cựa mình. Cô ngồi dậy, tay nhỏ dụi dụi mắt, rồi ngáp dài một tiếng

Nhìn sang bên cạnh không có ai, Tiểu Nhi bước xuống giường. Cô mang dép con thỏ đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi lấy cái khăn treo trên móc lau mặt thật sạch

Rời khỏi phòng ngủ, Tiểu Nhi gặp một cô hầu khá đẹp. Cô đi đến hỏi

- À...ừm, cho hỏi, anh Thuận...đâu rồi ạ?

Cô hầu gái đó có chút bất ngờ khi nghe nữ nhân này gọi thẳng tên cậu chủ. Cô dịu dàng nói

- Cậu chủ đang ở thư phòng làm việc ạ.

- Vậy...thư phòng ở đâu? Tiểu Nhi hỏi tiếp

- Từ đây đi thẳng, quẹo trái, tiểu thư thấy căn phòng nào có cửa lớn nhất thì đó là thư phòng của cậu chủ. Cô hầu trả lời.

Tiểu Nhi gật nhẹ đầu rồi chạy theo sự chỉ dẫn của cô hầu đó

Vừa đi vừa lẩm bẩm

- Đi thẳng quẹo trái. Đi thẳng quẹo trái.....

Đi đến cánh cửa lớn nhất, Tiểu Nhi nhẹ nhàng gõ cửa, giọng có chút run. Vì sao run?

Vì sát khí trong phòng tỏa ra bên ngoài, khiến Tiểu Nhi sợ

- Anh Thuận...Tiểu

..Tiểu...Nhi...vào được không?

- Ừ. Bên trong phát ra âm thanh lạnh lẽo, cô lại càng sợ hơn. Tay nhỏ cầm nắm tay cửa, vặn sang một bên rồi đẩy cửa vào

Cô đứng núp sau cánh cửa, bộ dạng có chút lo sợ. Hoàng Thuận đang xem văn kiện, nghe tiếng cửa, liền ngước mặt lên nhìn.

Thấy Tiểu Nhi đứng đó với khuôn mặt sợ hãi, anh mỉm cười đặt văn kiện xuống, rồi đi đến chỗ cô, nói

- Bảo bối, sao lại đứng đó? Đến đây!

Tiểu Nhi ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, cô đóng cửa rồi đến chỗ anh.

Hoàng Thuận kéo tay cô, đem cô vào lòng. Anh tham lam hít hết mùi hương tự nhien trên cơ thể cô. Điều này khiến Tiểu Nhi đỏ mặt.

Cô nói

- Đi...chơi.

- Hửm? Hoàng Thuận nghe cô đòi đi chơi, liền hỏi lại

- Anh...hứa...dắt...em...đ...đi chơi mà. Cô nhỏ giọng

Hoàng Thuận ôn nhu vuốt ve cô, nói

- Nhưng có một điều kiện.

- Là gì? Tiểu Nhi hỏi

- Hôn anh. Hoàng Thuận nói, Tiểu Nhi nghe vậy, mặt đã đỏ, giờ lại đỏ đến nóng

Cô nhẹ nhàng đặt lên má anh một nụ hôn đầy ngọt ngào. Hoàng Thuận thỏa mãn, anh nói

- Đi thay đồ rồi đi chơi. Nhé?

- Dạ. Tiểu Nhi gật đầu cái rụp. Cô cùng anh đi về phòng. Lúc về phòng, cả hai có đi ngang qua phòng của Mỹ Dung.

Tiểu Nhi nghe trong phòng có tiếng động, cô nổi hứng tò mò, định mở cửa, thì Hoàng Thuận ngăn lại

- Không nên vào. Anh dịu dàng nói

- Tại sao? Cô hỏi

- Họ đang "tình tứ". Em muốn thấy sao? Anh mỉm cười hỏi. Tiểu Nhi đủ thông minh để hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh, liền nhanh chóng kéo anh vào phòng

Hoàng Thuận biết cô là người khá nhạy cảm, mà điều này lại khiến anh càng có hứng thú muốn cưa đổ cô.

Tiểu Nhi thay đồ xong, vui vẻ khoác tay đi xuống phòng khách.

Đi xuống phòng, cả hai nhìn thấy Phi Yến đang ngồi chễm chệ trên ghế. Anh cau mày khó chịu hỏi

- Đến làm gì?

Phi Yến nghe giọng anh, liền xoay mặt lại. Định sẽ chạy đến làm nũng nhưng khi thấy Tiểu Nhi như con chim nhỏ nép vào người Hoàng Thuận đang cưng chiều, máu ghen nổi lên, cô ta chanh chua nói

- Mày là hầu nữ, sao lại ôm người đàn ông của tao? Bỏ cái thân dơ bẩn của mày ra khỏi anh ấy. Cô ta đi đến, đẩy Tiểu Nhi khiến cô ngã mạnh xuống sàn

Hoàng Thuận nghiến răng tức giận, anh quát

- Muốn chết rồi sao? Biến.

Anh chạy đến đỡ Tiểu Nhi. Cô khóc lóc chui vào lòng anh. Phi Yến thấy thế, càng ngày càng tức giận, cô ta nói

- Nó chỉ là con hầu, anh mặc xác nó đi.

- Biến. Anh liếc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí mạnh mẽ tỏa ra làm Phi Yến sợ xanh mặt.

Cái cảm giác này cứ như là đang ở gần tử thần vậy!

Phi Yến sợ run lên, cô ta không nói được gì, tức giận xoay người bỏ đi.

Tiểu Nhi khóc nức nở, cô nhỏ giọng, chỉ tay vào mắt cá chân

- Đ...đau quá!....Huhu....Đau quá...

- Ngoan, anh thương. Ngoan nào, để anh thoa thuốc cho em nhé!

Cô gật nhẹ đầu, nép vào lòng anh. Hoàng Thuận bế cô lên, đặt cô ngồi xuống ghế.

Nâng chân Tiểu Nhi lên, anh nhìn phần mắt cá chân bị sưng đỏ, da rách một chút, máu rỉ ra một ít.

Thấy có một cô hầu đi xuống, anh nói

- Mễ Mễ, lấy thuốc cho tiểu thư

- Dạ. Mễ Mễ chạy đi lấy thuốc. Khoảng 5 phút sau, cô đi đến, đưa thuốc cho Hoàng Thuận, cung kính nói

- Thuốc đây, thưa thiếu gia.

- Đi làm việc đi. Anh nhận lấy thuốc từ tay Mễ Mễ, rồi mở nắp, lấy ít kem bôi lên chân cô.

Tiểu Nhi nhìn hành động dịu dàng ôn nhu của anh, có chút rung động.

Ngồi yên để anh thoa thuốc xong, Tiểu Nhi nhẹ nhàng đứng lên, nói

- Cảm ơn anh

- Ừ. Đi chơi thôi. Hoàng Thuận đặt chai thuốc xuống, rồi ôm eo Tiểu Nhi đi ra xe Ferrari đang đậu trước cổng.

Lái xe đến trung tâm mua sắm Á Châu, anh bước xuống xe.

Những nữ nhân gần đó thấy anh, liền bị sắc đẹp nam thần đó làm cho mê mẩn.

Bọn họ định chạy đến thì thấy anh nắm tay Tiểu Nhi từ trong xe bước ra, họ thất vọng, bĩu môi tức giận.

Tiểu Nhi thấy có mấy ánh mắt như muốn giết người hướng về cô, liền sợ hãi

Hoàng Thuận dịu dàng ôm eo cô, nói

- Bảo bối, họ là ghen với chúng ta đấy

- Ghen? Đó...là gì? Tiểu Nhi ngây ngô hỏi. Anh bật cười trước sự trẻ con của cô, liền nói.

- Rồi em sẽ biết ghen là gì. Đi thôi.

Tiểu Nhi mặc dù không hiểu gì, nhưng cô cũng mặc kệ, cùng anh đi vào trung tâm

Bước vào bên trong, hai mắt của cô sáng lên khi lần đầu được nhìn thấy một nơi sang trọng như thế này

- Whoa, đẹp quá! Cô nói

- Thích chứ? Anh hỏi. Cô gật đầu cái rụp.

Hoàng Thuận vui khi thấy cô vui, đặc biệt, nụ cười của cô đẹp như thiên thần!

Tiểu Nhi nhìn xung quanh, thấy bên kia có bán trang sức cao cấp, cô kéo anh qua bên đó.

Đi đến quầy bán trang sức cao cấp, sự hứng thú của cô càng tăng cao.

Cô nhin một lượt rồi nói với anh

- Thuận, anh xem nè, cái nào cũng đẹp cả.

- Có muốn mua không? Anh hỏi

- Em được mua sao? Cô hỏi lại

- Tất nhiên. Anh gật đầu, Tiểu Nhi vui sướng. Cô nhìn lại một lượt.

Từ dây chuyền, đến vòng tay, bông tai,...tất cả đều được làm rất kĩ xảo và tinh tế.

Nhân viên bán hàng thấy cô phân vân, liền hỏi

- Tiểu thư thích nhất là loại nào?

- Không biết nữa. Cái nào cũng đẹp cả. Cô nói. Nhân viên nghe giọng cô, có chút bất ngờ

Giọng của cô rất trong, và êm như tiếng nhạc du dương vậy!

Hoàng Thuận thấy cô phân vân, liền hỏi cô nhân viên

- Loại nào là đắt nhất ở đây?

Cô nhân viên nghe giọng nói trầm ấm của anh, liền ngước lên, ngay lập tức bị dung mạo của anh làm cho mê mẩn

Cô ta lấy ra một chiếc hộp trắng có in chữ Luxury, và nói

- Đây là loại đắt nhất và đẹp nhất được Luxury của Mỹ thiết kế từ loại kim cương đắt giá nhất hiện nay. Đây là số lượng có hạn, tôi thấy nó rất hợp với tiểu thư đây.

Anh cầm lấy và nhìn, thực sự là rất đẹp

Sợi dây chuyền này được làm rất tinh xảo và tinh tế, vả lại có đính hột kim cương tím ở giữa, rất đẹp và chắc chắn là rất hợp với Tiểu Nhi

Anh đưa hộp này cho cô, hỏi

- Thích cái này không?

Tiểu Nhi nhìn cái hộp anh đưa, hai mắt sáng lên, cô cầm lấy hộp, thích thú nói

- Đẹp quá! Em muốn mua cái này, em muốn mua cái này...

- Được. Anh mua. Bao nhiêu tiền vậy? Hoàng Thuận cưng chiều nói rồi quay sang hỏi nhân viên

- Là 100 triệu ạ. Cô ta nói

Anh rút ra một xấp tiền đưa cho cô ta, rồi nhận lấy sợi dây chuyền. Đeo cho Tiểu Nhi xong, anh hỏi

- Thế nào?

- Đẹp lắm đẹp lắm! Cô vui sướng nói. Đợi nhân viên tính tiền xong, anh cùng cô rời đi.

Đi hết các quầy hàng này đến quầy hàng khác, trên tay Tiểu Nhi và Hoàng Thuận đầy những túi xách lớn nhỏ.

Cả hai đi chơi đến khoảng 10 giờ đêm thì cũng thấm mệt, Tiểu Nhi nói

- Về thôi

- Ừ. Anh gật nhẹ đầu, rồi đi xuống tầng hầm lấy xe.

Để hết các túi xách ra ghế sau, anh và cô ngồi ghế chính

Vì hôm nay chơi vui nên tâm tình của Tiểu Nhi rất tốt. Cô vui vì một phần được anh dắt đi chơi mua đồ mới, một phần là vì cô mừng khi anh mua cô về và yêu chiều cô.

Tiểu Nhi ngáp dài một cái, cô từ từ nhắm mắt lại và thiếp đi. Hoàng Thuận thấy cô đã ngủ, lái xe đến cột đèn giao thông, anh cởi áo khoác đắp lên người cô.

Rồi tiếp tục lái xe về nhà. Đến nơi, anh bước xuống xe bấm chuông

Quản gia chạy ra mở cửa, anh lên xe và lái vào trong. Mỹ Dung đang ngủ ở trên phòng, nghe tiếng xe ồn ào bên dưới, cô nheo mắt khó chịu ngồi dậy.

Đi xuống phòng khách thì thấy Hoàng Thuận đang cởi giày cho Tiểu Nhi, kế họ là đống túi xách với đầy nhãn hiệu nổi tiếng

Cô nhìn hai người, chống nạnh nói

- Aizz, đi chơi về khuya là tật xấu đó nha

- Anh hứa dắt Tiểu Nhi đi chơi, chỉ là muốn cô ấy vui nên mới đi chơi khuya đến vậy. Bộ em tưởng anh thích lắm sao? Hoàng Thuận liếc nhìn em gái hỏi

- Rồi rồi, sao chả được. Cô nói.

Rồi Hoàng Thuận bế Tiểu Nhi lên phòng, Mỹ Dung cũng xách đống túi chạy theo lên lầu.

Lên đến phòng, anh đặt Tiểu Nhi lên giường lớn. Rồi nhận lấy túi xách từ tay Mỹ Dung rồi đóng cửa đi ngủ.

Thay bộ quần áo ra, anh lấy khăn quấn ngang hông, rồi cởi đầm của Tiểu Nhi. Sau đó anh quấn một cái khăn lên người cô.

Tắt đèn ngủ, anh ôm Tiểu Nhi vào lòng rồi cũng thiếp đi.

Trong giấc mơ của Tiểu Nhi, cô nhìn thấy cái cảnh mẹ cô bị xe tông, phần não dập nát, máu từ đầu và miệng tuôn ra. Cô đau đớn khóc thét, chạy đến bên xác mẹ

Tay nhỏ run rẩy chạm vào người mẹ cô. Cô như kẻ điên dại khóc lóc dưới trời mưa lớn.

Khóc xong, cô ngồi dậy lau nước mắt thì nhìn thấy mẹ kế đang cầm cây roi sắt, bà ta quất cây roi vào người cô liên tiếp. Mặc cho cô gào thét van xin như thế nào, bà ta vẫn tiếp tục đánh và còn gia tăng lực đánh vào cô

Tiểu Nhi bị đánh đến độ không thể chống cự, cô chẳng còn tí sức lực nào để mà ngồi dậy. Đang nằm yên đó, chợt Phi Yến từ đâu đi đến, cô ta nắm tóc cô, kéo cô ngồi dậy.

Tiểu Nhi giãy giụa liên tục. Cô ta lôi đầu cô, mạnh tay đem cô vứt vào đống rác bừa bộn và nói

- Dọn cho sạch sẽ đấy, con đ*.

Cô mệt mỏi gom từng miếng rác bỏ vào thùng. Chưa làm xong việc thì cha cô đi lên phòng, cơ thể ông ta nồng nặc mùi rượu.

Bước chân lảo đảo, ông ta thấy cô đang dọn dẹp, lại thấy cô đang bò dưới đất, cơ thể quyến rũ của cô hấp dẫn ông ta

Máu dâm nổi lên, ông ta đi đến, bắt lấy tay cô và xoay người cô lại. Bàn tay dơ bẩn bóp lấy cặp ngực cô. Ông ta áp môi mình lên đôi môi cô, và hôn ngấu nghiến.

Tiểu Nhi sợ hãi, rên rỉ cầu cứu. Rồi ông ta cởi sạch quần áo, định đưa nam căn vào bên trong cô thì mẹ kế đi lên.

Thấy cảnh cô và ông ta tình tứ, liền nổi giận đẩy ông ta ra và đánh đập cô, vu oan cho cô cái tội quyến rũ chồng bà ta.

Tiểu Nhi khóc lóc, cô lắc đầu nguây nguẩy.

Chợt Tiểu Nhi hét lên một tiếng rồi bật dậy, thoát khỏi giấc mơ đáng sợ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.