Vẻ mặt An Cẩn Dật không hiểu, có điều vẫn dừng xe, hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Em không thể đi vào!" Vẻ mặt Bạch Chỉ Ưu sốt ruột.
"Vì sao?"
"Bởi vì em là dân nghèo!" Mẹ ơi, đứa nhỏ này thành thật kinh khủng.
"..." Vẻ mặt An Cẩn Dật không lời, sau đó cầm hai vai của Bạch Chỉ Ưu, nghiêm túc giáo dục nói: "Bây giờ em là bà xã của anh rồi, thân phận của em cao hơn quý hơn bất cứ ai trong đó, hiểu không?"
Bạch Chỉ Ưu thành thật gật đầu, bắt đầu chậm rãi tiếp nhận tư tưởng 'Mục nát' An Cẩn Dật dạy cho cô.
An Cẩn Dật nhớ tới, vẫn cảm thấy không ổn, sáng mai phải kêu hiệu trưởng đổi bẳng hiệu mới được.
An Cẩn Dật dừng xe lại, tay trong tay với Bạch Chỉ Ưu bước chậm vào sân trường.
Bạch Chỉ Ưu thỉnh thoảng quay đầu nhìn An Cẩn Dật cười ngây ngô, An Cẩn Dật cũng cưng chiều nhìn cô cười cười.
"Chị dâu! Chị dâu!" Bạch Chỉ Ưu đi tới, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có người kêu to.
Bạch Chỉ Ưu kỳ quái, trong một nơi tôn quý như vậy, sao có người không chút hình tượng hô to gọi nhỏ, vì vậy nhìn lại.
Người còn không thấy rõ, đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào trong ngực.
Cô cảm giác có người ôm mình, còn là người vừa mới rống to, vẫn không ngừng kêu: "Chị dâu! Chị dâu!"
Bạch Chỉ Ưu bị đứa nhỏ này khiến cho đần độn, đánh giá nữ sinh bổ nhào vào trong ngực của mình.
Một đôi mắt to sáng ngời có thần, chân mày lá liễu nhỏ gọn có ý vị phong tình, gần mũi khéo léo có một nốt ruồi son, miệng cười sáng lạn lộ ra một hàm răng tráng sáng.
Trong lòng Bạch Chỉ Ưu buồn bực, nữ sinh lớn lên rất xinh đẹp, sao đầu có vấn đề chứ.
Bạch Chỉ Ưu kéo nữ sinh trong ngực của mình ra, có chút khó mở miệng: "Cô bé, có phải em nhận sai người hay không..."
"Hả!" Nữ sinh có lẻ không ngờ câu đầu tiên Bạch Chỉ Ưu mở miệng nói với mình là như vậy, không khỏi ngây người một lúc, lập tức rất nhanh kịp phản ứng, vui vẻ vươn tay, lễ phép nhưng không mất thân mật giới thiệu bản thân: "Chị dâu. Lần đầu tiên gặp mặt chị, em tên là An Xảo Yên."