Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 1 - Chương 13: Vượt núi băng đèo tìm em



Lúc Ross vẫn chưa gặp Mạc Bảo Bối cũng đã nghe nói qua chuyện về Mạc Bảo Bối rồi. Dùng lời của bạn tốt mà nói, con người Mạc Bảo Bối chỉ có thể dùng hai chữ "lưu manh" để hình dung. Tác phong làm việc cường hãn gọn gàng, nhận định chuyện gì sẽ chấp nhất tới cùng, vật cần tìm sẽ vươn tay ra lấy, gặp người có phản kháng cô sẽ lấy phong thái mạnh mẽ chiếm đoạt. Là quan nhị đại (quan đời thứ hai) cấp cao ở thành phố X, là một nhân vật cho các chủ đề.

Sau khi Ross nghe về Mạc Bảo Bối và vài chuyện, tức thì bắt đầu hiếu kỳ với Mạc Bảo Bối này. Rốt cuộc sau đó không lâu nhận được lời mời xem mặt của Mạc Trường Thắng, dĩ nhiên Ross mừng rỡ tiếp nhận.

Thật không ngờ trước khi xem mặt lại có thể gặp Mạc Bảo Bối ngay trong Yến Ngộ của bạn tốt. Cô tựa như một tinh linh rơi xuống phàm trần bình thường, xuất hiện ở trước mắt anh, tính tình cũng cường hãn đúng như lời đồn đại kia, lại càng thêm kích thích anh muốn tìm tòi nghiên cứu Mạc Bảo Bối **.

Đến sau khi đưa Mạc Bảo Bối về nhà, Ross hết sức góp nhặt tư liệu có liên quan đến Mạc Bảo Bối, biết tất cả chuyện của cô. Rốt cuộc khi anh nhìn thấy Mạc Bảo Bối thì kiên định tâm ý của mình, còn khi anh không nhìn thấy Mạc Bảo Bối liền mong đợi, thậm chí vì ăn mặc mà nhọc lòng. diễn đàn >lê quý >đôn Gặp mặt Mạc Bảo Bối khiến cho anh thể nghiệm cảm giác khẩn trương chưa bao giờ có.

Khi anh ngồi trên ghế sofa, nhìn Mạc Bảo Bối nhanh nhẹn đi tới. Cô mặc một chiếc váy màu xanh dương nhàn nhạt, tựa như một con bươm buớm tinh mỹ, đáng yêu đi tới bên cạnh anh. Trong nháy mắt lòng của Ross lập tức giống như thực vật lấy được ánh mặt trời, bất ngờ nở ra một đóa hoa.

Cho nên khi anh nghe Mạc Bảo Bối nói hai người bọn họ rất không thích hợp, Ross chỉ muốn cho Mạc Bảo Bối biết, giữa bọn họ là thích hợp nhất, bởi vì, anh đã nhận định cô.

- Mặc dù anh nghiêm túc, nhưng tôi không cách nào tiếp nhận chênh lệch số tuổi của chúng ta, mười bốn tuổi vẫn còn ở đó. Trung Quốc chúng tôi có câu nói ba tuổi một kênh rạch, tự anh tính toán xem có mấy cái kênh rạch vắt ngang qua chúng ta rồi! - Mạc Bảo Bối vuốt trán, bất đắc dĩ nói.

- Anh sẽ vượt núi băng đèo tìm em, cho dù chỉ vì nắm tay em! - Ross nhìn Mạc Bảo Bối xúc động nói.

- Xấc. . . . . . vượt núi băng đèo, cách nói hình dung này của anh rất tốt, nhưng không phải anh sợ khổ cực thì tôi cũng khó có thể tiếp nhận. Mặc dù bây giờ trong xã hội Trung Quốc thật sự có nhiều chồng già vợ trẻ, hơn nữa cũng đều rất hạnh phúc, nhưng tôi cũng không có cách, trừ khi anh có thể có khả năng thay đổi số tuổi của anh, có lẽ chúng ta còn có cơ hội. - Mạc Bảo Bối không chút lưu tình nói.

- Anh chỉ muốn một cơ hội, anh sẽ làm cho em biết rằng, anh và em thích hợp đến cỡ nào, đến lúc đó có lẽ em sẽ phát hiện số tuổi đối với em mà nói cũng không phải một khoảng cách không có cách nào vượt qua. - Ross quỳ một gối xuống, nâng hai tay Mạc Bảo Bối đặt trên chân trước, giống như van xin nói, ở trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

- Tôi tin nhất định trước khi gặp tôi anh đã điều tra tôi rất nhiều rồi. Anh biết mức độ nhiệt tình yêu thương của tôi đối với tất cả sự vật Trung Quốc. Tôi ăn mặc, dùng đồ phải là Trung Quốc xuất sản, tôi kiên trì đối với văn hóa Trung Quốc lại càng làm cho rất nhiều người cảm thấy không biết làm sao. Mà anh là một người ngoại quốc, điểm này giống như số tuổi của anh là một sự thực không thể nào thay đổi, giữa chúng ta thật sự tồn tại quá nhiều vấn đề. - Mạc Bảo Bối tận tình khuyến nhủ Ross, hi vọng anh quay đầu là bờ.

- Trong các điều nêu trên, thân phận quan Ngoại giao của anh giúp anh sau khi cưới con gái Trung Quốc làm vợ, thì có thể xin đồng thời hai quốc tịch, đó cũng không phải vấn đề! - Ross kích động nói.

- Vậy thì được, đây không phải là vấn đề, nhưng anh có thể thay đổi da của anh, màu tóc của anh, cả màu mắt của anh sao? Anh là con lai, đây cũng là sự thực không thể nào thay đổi. Tôi thích người Trung Quốc, da vàng, mắt đen, tóc đen, mặc dù anh nói tiếng Trung rất hay, nhưng trước sau vẫn không rõ tiếng Trung Quốc. - Mạc Bảo Bối tiếp tục bắt bẻ, không nể mặt mà nói ra.

Trong vấn đề Mạc Bảo Bối đề ra đều là điều kiện phần cứng (hardware), mặc dù nhìn như hà khắc, nhưng vừa bắt đầu Ross cũng biết tính tình Mạc Bảo Bối. Ngay từ khi anh còn chưa gặp Mạc Bảo Bối, cô cũng đã như vậy, dĩ nhiên bản thân anh cũng thật sự không cách nào cải biến tư tưởng của Mạc Bảo Bối.

Nhưng mà, Ross vẫn không chết tâm.

Ross thành công có liên quan tới ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng) của anh, nhưng quan trọng hơn là anh đối với sự việc kiên trì bền bỉ.

- Anh sẽ tiếp tục cố gắng sửa lại khẩu âm của mình, tóc có thể nhuộm, mắt có thể mang kính đổi màu, da của anh di truyền từ mẹ anh, mặc dù so sánh với những người khác hơi trắng, nhưng vẫn là da vàng, tất cả cái này đều sẽ không trở thành vấn đề giữa chúng ta. - Ross chưa từ bỏ ý định đáp trả.

Mạc Bảo Bối nhìn Ross, im lặng hồi lâu.

Cô thật sự không ngờ mình gây khó dễ không hù dọa Ross bỏ chạy, cô nói thẳng bộc trực như vậy cũng không khiến Ross nửa đường bỏ cuộc, ngược lại giống như kích phát ý chí chiến đấu của anh, hai mắt sáng lên nhìn cô.

- Rốt cuộc tôi biết tại sao anh 33 tuổi mà có thể làm lên chức vị bây giờ rồi, người bình thường không thể giống như anh được. - Mạc Bảo Bối nuốt thô tục vào lại trong miệng, cứng ngắc nói.

- Cảm ơn! - Ross cho rằng Mạc Bảo Bối đang tán dương năng lực của mình.

Mạc Bảo Bối rút hai tay của mình về, đứng lên, hít sâu tự nói với mình, người trước mắt này không phải người bình thường, cho nên lời của anh không thể nghiêm túc.

Sau một phen thuyết phục, Mạc Bảo Bối nhìn Ross vẫn quỳ một chân trên đất như cũ, nói:

- Người Trung Quốc chúng tôi không thịnh hành quỳ xuống đất, hơn nữa tôi cũng không nhận nổi một cái quỳ này của anh, tôi sợ tổn thọ, anh vẫn nên đứng lên đi!

- Anh biết rõ rồi, về sau anh sẽ chú ý. - Ross cũng không lúng túng, tự nhiên, thanh thản đứng thẳng dậy, đứng trước người của Mạc Bảo Bối, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười.

Cảm nhận được áp lực chiều cao từ Ross, Mạc Bảo Bối xoay người đi trở về bàn ăn. Cô không thích tất cả cường thế tồn tại với cô, mà chiều cao và khí thế của Ross làm cho cô cảm nhận được uy hiếp, giống như khí thế của cô sẽ không tự chủ trở nên yếu đi.

Ngồi trở lại ghế sofa ở bàn ăn, Mạc Bảo Bối vuốt vuốt bình hoa tươi pha lê trong suốt, chân thấp trước mặt, đang nghĩ nên nói như thế nào mới có thể khiến Ross buông tha cố chấp đối với mình.

- Tôi thật sự tò mò đến tột cùng trong óc anh có cái kết cấu gì, chẳng lẽ anh mới gặp tôi một lần đã thích tôi rồi sao? Anh không cảm thấy như vậy sẽ rất nông cạn à, nói không chừng mấy ngày nữa anh lại cảm thấy có cảm giác với người nào đó? - Mạc Bảo Bối mong đợi nhìn Ross.

- Anh tin tưởng vừa thấy đã yêu, lúc anh chưa gặp mặt em anh biết lý lịch của em, hơn nữa cảm thấy rất tò mò về em, nhưng anh chưa từng nghĩ anh sẽ thật sự yêu em. Nhưng thời điểm nhìn thấy em, anh phát hiện lòng anh động, đó là cảm giác chưa bao giờ có, anh tin tường trái tim lựa chọn cho anh, người đó chính là em!

- Tôi không tin có cách nói vừa thấy đã yêu. Thứ lỗi tôi không có lãng mạn của người phương Tây các anh, điều này thật sự là quá hoang đường. Giống như một người nói anh ta chưa từng xem qua sách, khi đi học ngủ gật, đêm hôm trước cuộc thi vẫn còn chơi bời, nhưng kết quả cuộc thi lại là max điểm (điểm tối đa). Bạn học hỏi anh ta tại sao, lúc anh ta trả lời thì nói dường như anh ta đã từng nhìn thấy đề thi, bởi vì tối hôm trước anh ta đã mơ thấy, đây là duyên phận trời cao ban cho bọn họ. - Mạc Bảo Bối nhún nhún vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.