Nhìn gương mặt xanh
mét của Mạc Bảo Bối, trong lòng Mạc Trường Thắng than thở, sớm biết thì
mình đã không nói một câu kia, nhưng lúc đó thật sự không ngờ con gái
mình đột nhiên lại đoạt lấy điện thoại.
Ross hiểu lầm ý của ông,
vì vậy Mạc Trường Thắng mới nóng nảy nói có thể không gấp gáp về nhà,
đây vốn là lời nói giữa hai người đàn ông, hơn nữa với phong độ thân sĩ
của Ross, cho dù Bảo Bối không về nhà cũng sẽ không xảy ra chuyện, cho
nên ông mới yên tâm nói ra như vậy, không ngờ lại bị con gái mình nghe
thấy.
Mạc Bảo Bối vốn dĩ nổi hỏa một bụng đối với Mạc Trường
Thắng, khi cô nghe một câu đổ thêm dầu vào lửa kia của Mạc Trường Thắng
thì cả người giận đến mức như khinh khí cầu thổi phồng.
- Con
không biết thì ra ba đi theo người ngoại quốc lẫn lộn một thời gian về
sau lại có thể trở nên thoáng vậy. Cái gì gọi là trò chuyện nhiều một
chút cũng không có vấn đề, nếu không ngày mai về cũng được? - Mạc Bảo
Bối buồn rười rượi nhìn chằm chằm ánh mắt của Mạc Trường Thắng, d..iễn
>đàn l.ê q.uý >đôn từng chữ từng lời hỏi.
- À. . . . . . cũng không phải là ý đó. . . . . . - Mạc Trường Thắng có chút lúng túng cười nói.
- Hình như con cũng không có ít hơn hay nhiều hơn một chữ mà, đây chính
là nguyên lời của ba, thế nào ba quên rồi sao? Hay là tự ba cũng không
biết mình có ý tứ gì? - Mạc Bảo Bối không chịu buông tha vấn đề này.
- Được rồi, ba sai lầm rồi con gái, ba không nên nói câu nói đó, ba bảo
đảm sau này không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa, không bao giờ chọc
Bảo Bối của chúng ta tức giận nữa có được không? - Mạc Trường Thắng vùng vẫy nội tâm một cái, cuối cùng lựa chọn cúi đầu nhận lỗi, ai bảo ông
không chỉ là một nô lệ của vợ, còn là nô lệ của con gái.
- Lần
này tốc độ nhận lỗi rất nhanh đó, không muốn tiếp tục vùng vẫy một chút
sao? - Nhìn thấy Mạc Trường Thắng nhận lỗi, lúc này sắc mặt của Mạc Bảo
Bối mới hòa hoãn lại, nhưng giọng điệu vẫn chanh chua trước sau như một.
- Không vũng vẫy, lần này ba thật sự sai lầm rồi. - Mạc Trường Thắng tiếp tục nhận lỗi, ai bảo bản thân không có việc gì đưa ra cái đề nghị kinh
bạo vậy, còn không được chết tử tế bị con gái bắt ngay tại chỗ.
- Cũng đúng, chuyện đưa con gái mình vào tận trong nhà người khác hoặc là trên giường nói ra cũng không phải chuyện tình vẻ vang gì. - Mạc Bảo
Bối lành lạnh nói.
- Bảo Bối à, thật ra thì ba biết Ross sẽ không làm gì con nên mới nói vậy, nếu không đánh chết ba cũng sẽ không mở
miệng. Con biết tính cách của ba, sao ba lại là loại người đẩy con gái
vào hố lửa vậy chứ? - Mạc Trường Thắng lấy lòng lôi kéo góc váy của con
gái, làm bộ đáng thương.
- Con vốn cho rằng con hiểu rõ tính cách của ba đó, nhưng gần đây hành vi của ba thật sự khiến con không thể lý
giải, cho nên con cũng không dám nói mình biết rồi. Dù sao đại nhân nhà
nào đó buộc con gái mười chín tuổi còn đang học trong trường của mình đi xem mặt, xem mặt còn chưa tính, lại có thể nửa đường hoài nghi nhân
cách con gái mình gọi điện thoại kiểm tra, kiểm tra còn chưa thôi, lại
có thể nói với một người mới gặp mặt con gái mình hai lần đêm có thể
không về ngủ. Chuyện này nói ra hẳn làm cho người khác rất không thể
tưởng tượng nổi. - Mạc Bảo Bối cười lạnh nói, không nhúc nhích chút nào.
Mạc Trường Thắng bị Mạc Bảo Bối nói, giống như mình xác thực đúng là người cha biến thái, càng thêm áy náy vô cùng.
- Bảo Bối, về sau ba sẽ kiên quyết phục tùng quan niệm của con, lấy tư
tưởng của con làm động lực chủ, tuyệt sẽ không sẽ cho con thêm những
phiền hà này. Con chính là thịt trong lòng lão tử, thân thể bị chọc tức
cũng không đáng giá! - Mạc Trường Thắng tiếp tục lấy lòng, hoàn toàn
không nhìn ra đây là một quan quân chính trị cấp bậc trên các sĩ quan
khác, chứ đừng nói trọng tâm còn đường đường là chủ tịch Chính ủy.
Lửa giận trong lòng Mạc Bảo Bối được dập tắt một nửa, giờ phút này nhìn
thấy lão tử vốn dĩ uy phong lẫm liệt nguyện ý thấp đầu nhận lỗi như vậy, trong bụng cũng mềm nhũn một chút, thủy chung là máu mủ tình thâm, lòng dạ Mạc Bảo Bối cứng rắn cũng phải mềm ra.
- Được rồi được rồi, bỏ tay của ba ra, váy con xũng sắp bị ba xoắn nát. - Mạc Bảo Bối ghét bỏ nói.
- Nói như vậy Bảo Bối con không còn tức giận? - Mạc Trường Thắng vui vẻ buông tay kéo góc váy.
- Nhưng ba nhớ kỹ cho con, nếu lại đẩy con vào hố lửa nữa, vậy chúng ta
lập tức gặp nhau trên chiến trường! - Mạc Bảo Bối cảnh cáo nói.
- Sẽ không, ba cũng sắp thành khúc xuong già rồi, lại đánh nhau thì mẹ
xinh đẹp của con làm thế nào. Bảo Bối con về trễ thế này nhất định mệt
chết rồi, có muốn ăn khuya không, hay là muốn lên lầu ngủ? - Mạc Trường
Thắng vui vẻ hỏi, chỉ cần con gái không tức giận thì thế nào cũng vui
vẻ.
- Mới vừa ăn xong một bữa, sao còn ăn được, cũng không phải là heo. - Mạc Bảo Bối bị chọc tức rốt cuộc nở nụ cười.
- Vậy ba cõng con lên lầu, đến đây, khi còn bé giờ tan học con học mệt về thường ngủ trên ghế sofa, đều là ba cõng con lên trên giường ngủ. - Mạc Trường Thắng ngồi xổm người xuống.
- Khi đó dáng người ba vẫn
còn rất tốt, hiện tại bụng đều đã phát tướng rồi! - Mạc Bảo Bối nằm trên lưng của Mạc Trường Thắng, cảm khái nói.
- Năm tháng không bỏ
qua người nào, hiện tại cái gì cũng thay đổi, hoàn cảnh và cả bạn bè bên cạnh, ngay cả con cũng trổ mã thành cô gái lớn. - Mạc Trường Thắng cười trả lời, đi lên cầu thang xoắn ốc.
- Nhưng mà một nhà ấm áp
chúng ta không thay đổi, vị mơ mơ màng màng nhỏ nhà chúng ta vẫn không
tim không phổi, hoàn toàn không biết thế giới hắc ám bên ngoài. Nhiều
năm như vậy ba luôn vất vả, mẹ xinh đẹp có thể ở với ba là phúc khí của
bà ấy, người này nếu đi theo người khác không chừng hiện tại khóc thành
thế nào rồi đấy. - Mạc Bảo Bối nghĩ đến mẹ xinh đẹp mơ hồ nhà mình,
giọng nói dịu đi rất nhiều.
- Thật may là chúng ta gặp được nhau, có con cũng là phúc khí của chúng ta. - Mạc Trường Thắng từ từ lên cầu
thang, hưởng thụ một khắc ấm áp với con gái.
- Một nhà chúng ta
phải vĩnh viễn tương thân tương ái (yêu thương lẫn nhau), tính khí con
không tốt, thật may là lão tử đáng yêu của nhà chúng ta bao dung con,
bằng không nếu ở cổ đại tội danh bất hiếu của con có thể rất lớn rồi. -
Mạc Bảo Bối cười nhạo mình.
- Sẽ không, Bảo Bối nhà chúng ta đấy
gọi là thật tình, nhà chúng ta thật may là có con. Mỗi lần các chiến hữu của ba nhắc tới con, ba không biết đã kiêu ngạo bao nhiêu, bao nhiêu
người con cũng không bằng Bảo Bối nhà chúng ta đấy. - Mạc Trường Thắng
lập tức chân chó, thâm tình nói.
- Tất nhiên, người bình thường có thể so sánh được với con sao? - Mạc Bảo Bối kiêu ngạo.
Ngọn đèn nhà họ Mạc ấm áp chiếu vào hai bóng dáng tâm linh tương cận. Cha
hơi phát tướng cõng con gái từ từ lên cầu thang, ánh đèn kéo dài bóng
của hai người, rũ xuống trên sàn nhà, sưởi ấm toàn bộ căn nhà.
Hôm sau, lúc Mạc Bảo Bối ngủ mơ mơ màng màng giật mình thấy lạnh buốt trên
mặt, đưa tay chạm đồ trên mặt lại không có, cách một lát lại có cái loại cảm giác lạnh lẽo đó xuất hiện.
Mấy lần sau, Mạc Bảo Bối rốt cuộc nổi giận từ trên giường nhảy bắn lên, trong miệng nổi giận quát:
- Thứ gì hả?
Viên Tử cười híp mắt quơ quơ cục đá cầm trong tay ở trước mặt của Mạc Bảo Bối:
- Cục đá.
- Đáng chết, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. - Mạc Bảo Bối nhỏ
giọng mắng một câu, cơ thể mềm nhũn, nằm lại trên giường lớn mềm mại,
giùng giằng muốn ước hẹn lần hai với Chu Công.