Mạc Bảo Bối giẫm giày cao gót thủy tinh chín centimet xuống, cả người giống như bị một ngọn lửa đỏ thiêu đốt.
Bây giờ Ross đang nghiêng người dựa vào cửa xe Cayenne, chờ đợi Mạc Bảo Bối xuất hiện.
Vào một khắc Mạc Bảo Bối xuất hiện, việc thành lui thân, cúi đầu một cái, ngồi vào vị trí ghế lái, nhường không gian lại cho hai người Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ.
Không ngờ, Mạc Bảo Bối không hề nói câu nào, lúc Ross còn chưa kịp đóng cửa xe đã một thoáng níu lấy cổ áo của Ross, dồn lực kéo Ross ra ngoài ghế lái. Mạc Bảo Bối lại dùng lực kéo cổ tay Lộ Bán Hạ, nhét vào chỗ cạnh ghế lái, dưới ánh mắt sửng sốt của Ross khởi động chân ga.
Ross nhìn Mạc Bảo Bối rời đi, lấy điện thoại di động ra: "Simon, give me the key to your car." (Simon, giao chìa khóa xe của anh cho tôi).
Simon vừa mới khiêu vũ xong, bị một cuộc điện thoại không đầu không đuôi của Ross làm ngây ngẩn cả người, "Ok, just a minute." Ngay sau đó lập tức đồng ý, vội vàng rời khỏi hội trường bữa tiệc, đến bãi đậu xe đưa chìa khóa xe cho Ross.
Nhận được chìa khóa xe của Simon, Ross cảm kích cho Simon một cái ôm, sau đó ngồi lên trên xe chuyên dụng tạm thời của Simon, khởi động chân ga, đi ra khỏi Đại sứ quán.
Với tính tình nổi hỏa của Mạc Bảo Bối lúc này, cô nhất định sẽ lựa chọn đường lớn hướng tây, bởi vì cô cần phát tiết, mà đua xe chính là việc Mạc Bảo Bối làm trong lúc muốn phát tiết, cho nên Ross theo bản năng lập tức phân tích tâm lý Mạc Bảo Bối, tay lái chuyển một cái, sang đường lớn hướng tây, nơi đó chỉ cần qua tám giờ tối, lượng xe sẽ giảm bớt, hơn nữa là con đường rộng rãi.
Cắm chìa, nhấn ga, Mạc Bảo Bối thuần thục điều khiển thân xe khổng lồ trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, lốp xe nhập khẩu vạch ra hai đường cong đẹp mắt song song với mặt đất.
Lộ Bán Hạ còn chưa kịp thắt dây an toàn tức thì sợ đến mặt mũi thất sắc. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ thể cô không thể như Mạc Bảo Bối phập phồng theo xe được mà phải thay đổi tư thế, thỉnh thoảng va chạm vào cửa xe, không thể làm gì khác hơn cơ thể quay ngược lại đối mặt với ghế ngồi, hai tay giữ thật chặt ghế bằng da thật, cố gắng cố định để cơ thể của mình không bị lắc lư ra ngoài.
Sau khi chiếc xe tiến vào quỹ đạo vận hành, chiếc xe đến gần điểm rẽ đường phía tây, lúc này chiếc xe đã chuyển hướng vào khúc quanh, hiện ra trạng thái under, Mạc Bảo Bối dùng sức nắm chặt tay lái, bắt đầu đổi ngược phương hướng, nhấn ga hết cỡ. Lộ Bán Hạ nhìn về mặt sông phía trước, ánh đèn neon xinh đẹp dần trở nên xa vời mỏng manh, bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh tuôn ra, mắt thấy Cayenne sắp muốn lao ra mặt sông, rốt cuộc hét rầm lên: "Á. . . . . ."
Mạc Bảo Bối tỉnh táo liếc mắt nhìn Lộ Bán Hạ, âm thanh bình tĩnh từ trong miệng chậm rãi phun ra:
- Tại sao?
- Lưu Chí Viễn uy hiếp tớ! – Hiện tại Lộ Bán Hạ tâm tình hoảng sợ, khiến cô không cách nào tiếp tục kiên cường, sụp đổ khóc, hét lớn tiếng, thế giới nội tâm lập tức bị Mạc Bảo Bối công phá.
Sau khi thoát ra khỏi khúc quanh, Mạc Bảo Bối lập tức giảm dần tốc độ động cơ, đồng thời hạ trục bánh xe khôi phục chạm đất.
Sau khi ra khỏi khúc quanh bánh sau của Cayenne khôi phục trạng thái chạm đất, tất cả đều đang nắm trong bàn tay, Mạc Bảo Bối cười thầm, tâm tình lập tức rất tốt.
Trải qua một kiếp sống chết, Lộ Bán Hạ sợ đến toàn thân phát run, sau khi ra khỏi khúc quanh lập tức xụi lơ trên ghế lái phụ, cả người không sức lực, nhìn cảnh đêm phía trước, ngực phập phồng không ngừng.
Mạc Bảo Bối thả chậm tốc độ xe dần dần, cuối cùng dừng ở sát ven đường.
- Cậu có chuyện gì để Lưu Chí Viễn uy hiếp cậu? Đợi chút, hắn ta là phụ trách khu đông, có phải trong nhà cậu có chuyện gì xảy ra phải không? Nói cho tớ biết, luật pháp sẽ đứng về phía chính nghĩa. - Mạc Bảo Bối bắt lấy Lộ Bán Hạ vội vàng hỏi.
- Bảo Bối, đây là tớ tự nguyện, tớ tự nguyện làm kẻ thứ ba. - Lộ Bán Hạ cúi đầu, không dám đối mặt với Mạc Bảo Bối.
- Cậu cảm thấy tớ sẽ tin tưởng cậu sao? Rõ ràng cậu không cam lòng như vậy, rõ ràng trong ánh mắt của cậu có đấu tranh, tại sao cậu cứ quật cường không chịu nói ra thế hả? - Mạc Bảo Bối lắc lắc bả vai Lộ Bán Hạ, muốn làm cô tỉnh táo lại.
- Không cam lòng thì có thể như thế nào, đây là vận mệnh. - Lộ Bán Hạ tự giễu cười, cạm chịu số phận.
- Vận mệnh nắm ở trong tay mình, cũng không phải do ai an bài. Lưu Chí Viễn chẳng qua chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ bé, nếu không phải hắn cưới La Âm Hi, đường làm quan của hắn cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Hiện tại nhà họ La thất thế, hắn lập tức bỏ vợ bỏ con. Cậu cảm thấy người như vậy đáng giá cho cậu vì hắn như thế sao?
- Mặc kệ hắn là ai, nhà chúng tớ cũng thiếu nợ hắn, tớ chỉ có thể đi trả nợ.
- Cậu không dùng cái gì tốt khác, tại sao nhất định phải dùng cái phương thức này. Lưu Chí Viễn hoàn toàn biết làm như vậy sẽ khiến cậu bị xã hội khiển trách, hắn căn bản là cố ý, vừa tổn thương La Âm Hi đồng thời cũng đang hành hạ cậu. Cầm thú như vậy cậu còn không lợi dụng luật pháp để áp chế hắn!
- Cậu chỉ biết ba tớ là một thầy thuốc Đông y, lại không biết năm đó ông ấy là phó viện trưởng bệnh viện thành phố. Năm đó sở dĩ ông ấy từ chức là bởi vì một mạng người bị mất trong tay ông ấy, mặc dù trên luật pháp xử là sự cố chữa bệnh, nhưng ba tớ vẫn luôn không yên lòng, cho nên tự nhận lỗi từ chức.
- Cái gì? - Mạc Bảo Bối kinh ngạc nhìn Lộ Bán Hạ, cũng không biết chuyện năm đó ba Lộ Bán Hạ đã từng là phó viện trưởng.
- Sự cố chữa bệnh này liên lụy đến rất nhiều người, chi tiết trong đó tớ không tiện nhiều lời. Tóm lại, chỉ cần Lưu Chí Viễn không nói gì, tớ cũng sẽ luôn luôn làm kẻ thứ ba thế này, dù là chịu đựng dư luận nhiều hơn nữa, tớ cũng không thể rời khỏi anh ta. - Lộ Bán Hạ tránh né ánh mắt của Mạc Bảo Bối, chuyện cũ đã xảy ra cô phải một mình gánh chịu, bởi vì hiện tại nếu như cô không đứng ra, người nhà của cô sẽ không có một ngày yên tĩnh.
- Tớ giúp cậu, nếu là sự cố chữa bệnh, vậy thì không phải một mình ba cậu sai lầm.
- Không, Lưu Chí Viễn sẽ giúp tớ.
- Chẳng lẽ mở miệng với tớ khó khăn như thế sao? Cậu tình nguyện cúi đầu trước tên cặn bã kia cũng không chịu tìm tớ nhờ giúp đỡ sao? - Mạc Bảo Bối tức giận nâng cằm Lộ Bán Hạ lên, bức bách đối mặt mình.
- Nếu như tớ phản bội anh ta, vậy thì người nhà của tớ sẽ không được yên bình, tớ không thể làm như vậy. - Lộ Bán Hạ đau thương nói - Đó là chuyện người một đời trước, bây giờ ba tớ đã già, ông ấy chịu không nổi giày vò, tớ là trưởng nữ trong nhà, là tớ đi cầu xin Lưu Chí Viễn, anh ta đang giúp tớ, gánh tiếng xấu kẻ thứ ba tớ cũng sẽ không hối hận, tớ không thể phản bội thỏa thuận giữa hai người, nếu không anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ.
- Hắn dám uy hiếp cậu, tớ đi tìm hắn. - Mạc Bảo Bối giận đến dùng sức đập vào tay lái.
"Tinh linh linh. . . . . ." Trên ghế sau vang lên chuông điện thoại di động, thật ra thì tiếng chuông vẫn chưa từng dừng lại, chỉ là trước đó Mạc Bảo Bối quá mức chuyên chú trong đua xe, không hề chú ý tới thôi.
- Không, cậu đừng đi, là tớ tự nguyện bị anh ta uy hiếp, tớ biết rõ quan chức của ba cậu cao hơn anh ta, nhưng chuyện này chỉ có anh ta mới có thể giúp được tớ, cậu đừng đi, có được không? - Lộ Bán Hạ cầu xin Mạc Bảo Bối, nước mắt đảo trong hốc mắt.
- Cậu. . . . . . - Mạc Bảo Bối bị Lộ Bán Hạ làm giận không nhẹ, nổi giận đẩy Lộ Bán Hạ ra, đưa tay vươn tới chỗ ngồi phía sau lấy túi, móc điện thoại di động trong túi ra, Mạc Bảo Bối nhìn thấy là số lạ, nhấn lên nút trả lời: "Có chuyện mau nói."
- Bảo Bối, em ở đâu? – Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng lo lắng của Ross.