Nhìn ánh nắng mặt
trời sau mười hai giờ chiếu từ ban công mở rộng vào, tâm tình Ross có vẻ rất tốt nhìn cô, Bán Hạ thì mỉm cười quỷ dị một cái đảo quanh giữa cô
và Ross, Mạc Bảo Bối phát ra tiếng thét chói tai, dB cao nhất từ trước
tới nay:
- Á. . . . . . chuyện gì. . . . . .
Không phải cô đang cố gắng để Ross nổi lửa lên người sao? Không phải Ross đã sắp mắc mưu sao?
Tại sao tình huống lại chuyển biến? Không đúng, nhất định là cơn ác mộng cô tưởng tượng ra, nhất định vậy.
Nhắm mắt lại, Mạc Bảo Bối bắt đầu nói lẩm bẩm.
- Bảo Bối cậu thấy ác mộng sao? - Bán Hạ không giải thích được nhìn phản
ứng của Mạc Bảo Bối, nhưng dáng vẻ cũng không giống gặp phải cơn ác mộng lắm.
Giọng Bán Hạ chân thật rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của
cô, Mạc Bảo Bối khổ sở kêu rên một tiếng. Xem ra, cô tưởng rằng thực
hiện được kế hoạch mới phải là mộng đẹp của mình.
Hơn năm giờ
sáng, Mạc Bảo Bối đã ở trường đua xe liều mạng nửa ngày, hơn nữa phía
sau đó còn ứng phó nhiều ký giả truyền thông như vậy, Mạc Bảo Bối có
lòng cũng không có sức đi tiến hành kế hoạch của mình nữa. Lúc Ross còn
chưa kịp sấy khô tóc thì cô cũng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
- Không phải, mộng đẹp. Chẳng qua bị các người quấy rầy sau lập tức thay
đổi thành ác mộng. - Sắc mặt Mạc Bảo Bối khó coi nói, hiện tại cô đã
tương đối tỉnh táo.
Vén chăn lên xuống giường, Mạc Bảo Bối như du hồn bay vào trong phòng tắm tắm rửa.
Không lâu sau đó, Lộ Bán Hạ cầm cái túi đi theo vào sau, đó là quần áo tắm
rửa cô được Ross nhờ vả mang tới cho Bảo Bối, mà sáng sớm Ross cũng đã
đưa quần áo để Mạc Bảo Bối thay.
Mạc Bảo Bối thay quần áo cũng không kiêng dè Lộ Bán Hạ, trực tiếp mặc chỉnh tề.
Lộ Bán Hạ mang tới cho cô một cái quần short jean màu xanh dương và một
T-shirt lộ vai, tóc dài uốn thành một búi tóc bông cải trên đỉnh đầu. Cả người Mạc Bảo Bối tức khắc tràn đầy hơi thở thanh xuân thiếu nữ.
Lộ Bán Hạ mập mờ nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối, muốn tìm được chút đầu mối gì đó. Suy cho cùng, tư thế Mạc Bảo Bối ngủ không phải quá tốt, áo ngủ mở
ra hai nút áo cũng không biết, cứ như vậy đi tới đi lui kích thích trước mặt Ross, thế nào cũng làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh có chút tà ác.
Lại không biết, mặc dù Mạc Bảo Bối truyền thống, nhưng
cảm thấy Ross là người ngoại quốc, đừng nói ăn mặc như vậy, quốc gia
người ta còn có ** bãi biển đấy, huống chi, này so với mặc bikini vải
còn nhiều hơn, cũng không có cái gì đáng xấu hổ, coi như cô đang mặc đồ
bơi là được rồi, vì vậy cũng không ngại, không để ở trong lòng.
- Đợi chút. - Lần này Lộ Bán Hạ mới nhìn đến chiếc nhẫn kim cương trên
ngón tay Mạc Bảo Bối, vội vàng nâng tay trái Mạc Bảo Bối lên, dùng ánh
mắt khoa trương trưng cầu ý kiến nhìn Mạc Bảo Bối.
- Cậu đồng ý? Đây cũng không phải là cá tính của cậu. – Bằng hiểu biết
của Lộ Bán Hạ đối với Mạc Bảo Bối, cô ấy hoàn toàn vô tâm với chuyện nam nữ, huống chi còn là chuyện lớn như đính hôn vậy, làm sao có thể đồng ý trong một đêm đây?
- Điều này nói rõ tớ là một vị thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thần thấy đầu không thấy đuôi) hơn nữa không xuất bài theo lẽ thường như người khác, bình thường cao nhân trên TV đều có
loại tính cách này. - Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ nói giỡn với chính bản
mình.
- Nhất định có lý do. - Mặc dù Lộ Bán Hạ chỉ quen biết Mạc
Bảo Bối không tới một năm, nhưng đã rất hiểu rõ tính cách của cô ấy. Cô
là một người ăn cứng không ăn mềm, chỉ nhìn tâm tình người làm việc,
theo như chính cô nói nói thì cô chính là một người rất có nguyên tắc,
nguyên tắc của cô chỉ có ba chữ: nhìn tâm tình.
Mặc dù thời điểm
trước ở thành phố X tâm tình cô xuống thấp, nhưng cũng không thể hiện cô không hề nghe được lời nói của đám Viên Tử và Tề Giai. Theo cô biết,
Mạc Bảo Bối căn bản cũng không thích Ross, thậm chí là ghét, mặc dù Ross đã giúp cô, nhưng là chị em tốt của Mạc Bảo Bối, cô vẫn hi vọng Mạc Bảo Bối có thể hạnh phúc, không phải gả cho người đàn ông cô ấy không yêu.
- Lý do là thiệp mời tiệc đính hôn của chúng tớ đã phát ra ngoài rồi, vì
nhà họ Mạc, tớ phải tham dự. - Mạc Bảo Bối cảm thấy không sao, dù sao
khoảng cách đến kết hôn vẫn là chuyện rất xa xôi, trước hết qua xong cửa ải trước mắt này rồi hãy nói, chuyện sau này sau này nói.
-
Nhưng cậu cũng không phải một người có thể chịu người khác uy hiếp. - Lộ Bán Hạ không hiểu, Mạc Bảo Bối tính tình nóng nảy, làm sao có thể bị
Ross uy hiếp, theo lẽ thường cô ấy sẽ hoàn toàn không để ý tới.
Nhưng nếu Mạc Bảo Bối thật chỉ là một đại tiểu thư thích đùa giỡn, nóng nảy,
ngang ngược bốc đồng mà nói, vậy thì cô ấy cũng sẽ không trở thành cô
gái xuất sắc nhất ở thành phố X, càng không thể nào trở thành trung tâm
của nhà họ Mạc.
Lộ Bán Hạ không xuất thân từ gia đình chính trị
đương nhiên không hiểu những điều này, nhưng Mạc Bảo Bối hiểu, cho nên,
cô không thể không đi.
Ross là đại diện một quốc gia, nếu thiệp
mời đã phát ra ngoài rồi, cho dù muốn đổi ý cũng chỉ có thể là Ross đổi
ý, không thể do Mạc Bảo Bối cô đổi ý, nếu không, dẫn tới hai nước bất
mãn, đó chính là do nhà họ Mạc đã đắc tội, đến lúc đó vấn đề lập tức
nghiêm trọng.
- Tớ không chịu uy hiếp của người khác, chẳng qua
Ross thì khác. Anh ấy là đại biểu quốc phòng, tiếp đó anh ấy đại diện
cho cả quốc gia mình. Cậu nói quan viên hữu nghị của hai nước vui vẻ
uống sâm banh chờ đợi thời điểm một đôi hôn phu hôn thê tuyên thệ, nữ
chính kia bỏ chạy, theo cậu sẽ biến thành tình huống thế nào? - Mạc Bảo
Bối dứt khoát dùng phương thức đại chúng nói hệ quả nghiêm trọng cho Lộ
Bán Hạ nghe.
Lộ Bán Hạ ôm chặt lấy Mạc Bảo Bối, cảm thấy uất ức thay cô ấy.
Thì ra là, cũng không phải chỉ có một mình cô bất hạnh, trên thế giới này
có biết bao nhiêu người bất hạnh, cô hoàn toàn không cần thiết vì một
con người cặn bã mà làm cho mình đau lòng khổ sở.
- Tớ không uất
ức, cậu cũng không cần uất ức thay tớ. Nói không chừng cuối cùng Ross
thật sự đúng là hạnh phúc của tớ đấy chứ. Rất nhiều chuyện, mọi việc đều có hai mặt, có một mặt tốt thì nhất định có một mặt xấu, vậy tại sao tớ không nhìn tới mặt tốt? Cho dù tớ phản kháng đến cùng, lão tử của tớ
cũng sẽ tìm người thứ hai thậm chí người thứ ba ngoài Ross ra, một ngày
nào đó tớ phải đối mặt, mà tớ cũng không ghét Ross, tại sao tớ phải từ
chối anh ấy, cậu nói tại sao?
Ngược lại, Mạc Bảo Bối an ủi Lộ Bán Hạ.
Kể từ khi chuyện đó đi qua, Lộ Bán Hạ càng trở nên đa sầu đa cảm hơn trước kia. Cô cũng không hy vọng bạn tốt của cô đã không dễ dàng gì tháo mở
nút thắt, mà vẫn còn phải đau lòng vì chuyện của cô.
Ra khỏi cửa phòng tắm, Ross đã gọi khách sạn đưa đồ ăn đồ uống bữa trưa đến phòng rồi.
Sau khi cơm nước xong, Ross đưa một ly đồ uống cho Mạc Bảo Bối.
Haiz! Có chuyện phải nói rồi. Mạc Bảo Bối nhức đầu nhìn Lộ Bán Hạ, cầu
cứu một cái, tín hiệu lập tức phát ra, không biết vì sao rõ ràng Ross
không phải là ai của cô, nhưng cô luôn có chút sợ anh, nhất là khi anh
nghiêm mặt, không nói lời nào.
- Nói một chút, tại sao đi đua xe? - Giọng của Ross nghe không ra tâm tình gì, yên tĩnh quá, dường như là
cục diện ao tù nước đọng, lại càng làm cho người ta cảm thấy khẩn
trương.