Tháo gỡ một nửa, rèmcửa sổ vẫn không tháo xuống hết được. Mạc Bảo Bối suy nghĩ leo lên cửasổ tháo dễ dàng hơn, xem xung quanh một chút, đứng lên trên nắp bồn cầu, bò đến cửa sổ.
Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối trở mình một cái bòlên, lại còn rất lưu loát, trong lòng đã lạnh phân nửa, cũng không quảnbọt trên người, đi nhanh ra khỏi bồn tắm, ôm Mạc Bảo Bối từ trên cửa sổxuống.
- Này, anh làm gì thế? - Mạc Bảo Bối chợt bị người ta ômeo từ sau lưng sợ hết hồn. – Không phải anh không chịu ra ngoài sao? Tại sao phải chạy ra, em đang chuẩn bị xem xem có phải anh muốn qua đêmtrong bồn tắm không đấy!
Nghĩ đến cuối cùng Ross vẫn bị bản thânkích ra ngoài, mặc dù sớm hơn một chút so với dự liệu. d.đ.,l.,q.,đ Vốndĩ cô cho rằng Ross sẽ đợi cho đến khi cô ngủ thiếp đi, sau đó lén lénlút lút chạy đi mặc quần áo, lúc ấy dĩ nhiên là cô vẫn còn đang nghỉngơi dưỡng sức, một phát bắt được Ross nửa đêm lõa thân chạy ra, chụphình lưu niệm.
Nhưng. . . . . . tình huống này, hình như có lẽ hơi bất ngờ rồi.
- Về sau không cho phép leo khắp nơi, em không biết vậy rất nguy hiểmsao? Ngộ nhỡ rớt xuống thì làm thế nào? - Giọng điệu Ross có chút chỉtrích, sàn trong phòng tắm vốn ẩm ướt, vạn nhất không cẩn thận sẽ trượtchân rồi thật sự rngã xuống. Cứ tưởng rằng Mạc Bảo Bối chỉ là đùanghịch, tính tình trẻ con chút thôi, lúc đó anh cúi đầu cô đã làm rồi,không nghĩ lại có thể làm ra chuyện nguy hiểm thế này.
- Em cũngkhông phải chưa từng leo qua, sợ cái gì! - Mạc Bảo Bối không có chuyệngì nói, đừng nói cái này muốn ngã cũng chỉ có thể ngã vào bên trongphòng, cô còn từng ở bên ngoài leo đến lầu ba.
- Em không sợ, anh sợ. - Ross ném Mạc Bảo Bối lên trên giường, trở tay cầm một cái khăn tắm vây lên nửa người dưới của mình.
Mạc Bảo Bối cứ đần độn như vậy nhìn thoáng qua phong cảnh phái nam sáng ngời một cái, lỗ tai lập tức đỏ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, mặc dù trong lòng có chút hốt hoảng, khẩn trương, nhưng cô vẫn muốn biểu hiện trấn định một chút, nếu không khíthế cũng không có.
- Này, anh thua, đi vào, ra ngoài lại một lần nữa. - Giọng nói Mạc Bảo Bối có phần không lưu loát lắm, chỉ vào phương hướng phòng tắm.
Ross nghĩ thầm, lúc nào thì anh đánh cuộc vớiem chứ, còn thua? Từ đầu tới đuôi không phải là một mình em ở đây rỗihơi làm rộn sao? Chẳng qua, đúng là anh cần đi vào một lần nữa, anh phải rửa sạch bọt trên người mới được, cũng không nói gì thêm, lặng lẽ vàophòng tắm.
Ross lo lắng Mạc Bảo Bối lén lút như vậy nữa, khôngbiết sẽ xảy ra tình trạng gì, dứt khoát ung dung mở cửa phòng tắm ra,cũng không quan tâm, trực tiếp tắm.
Mạc Bảo Bối theo sát phía sau, nhìn Ross tắm.
- Em nhất định phải nhìn? - Ross hỏi, nước từ trên đầu anh xối xuống, thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Gật đầu một cái, đương nhiên là cô muốn nhìn, không có đạo lý chỉ có cô bị nhìn hết, cô dĩ nhiên muốn nhìn lại.
Ross lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn, cũng trong lúc đó, tháo khăn tắm vây ở bên hông.
Một người đàn ông trên người không một mảnh vải, đối mặt với cô gái anh yêu một lòng, người cô gái mặc đồ ngủ khêu gợi ngay cả áo lót cũng không hề mặc, cứ như vậy nũng nịu nhìn người đàn ông.
Thế thì, người đàn ông phải có phản ứng gì?
Đáp án chính là Ross có phản ứng.
Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm Ross, ngón tay run rẩy chỉ vào Ross, đôi môi khẽ run rẩy lên, không thể tin nhìn Ross, thật lâu sau rốt cuộc trong miệng nói ra hai chữ:
- Lưu manh!
Dậm chân xoay eo một cái, Mạc Bảo Bối đã giống như bay chạy ra khỏi phòng tắm.
Vùi đầu vào trong chăn, Mạc Bảo Bối vô cùng ảo não.
Loại chuyện như vậy có phải chỉ có phụ nữ mới thua thiệt hay không! Mặc dùMạc Bảo Bối biết loại chuyện như vậy hẳn sẽ là người không ngại chiếm ưu thế, nhưng đáng chết chính là cô để ý, cô không có da mặt dày như Ross, cho nên cô nhất định bị thua thiệt.
Có điều người đàn ông kia cũng quá vô sỉ rồi, nhìn mình mà có thể nổi phản ứng, quả thật chính là cầm thú.
Sau khi Ross xử lý tốt xong, thay quần áo ngủ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái bằng bông, đi ra phòng tắm thì nhìn thấy Mạc Bảo Bối trùm đầu nằm lỳtrên giường, lộ ra một tràng cười, từ từ đến gần.
- Không chophép đụng vào em. - Cảm thấy Ross đang kéo mình, Mạc Bảo Bối sợ tới mứcgiật mình một cái lập tức từ trên giường nhảy lên, trong lòng toàn nghĩđến hình ảnh vừa mới mặt đối.
- Ha ha. . . . . . anh thấy em trùm kín không thoải mái, muốn cho em hóng mát một chút. - Ross vô tội nhìnMạc Bảo Bối, tại sao vẻ mặt bộ dạng như thể anh đang chiếm tiện nghi con gái nhà lành vậy chứ. Cô gái nhỏ này nhất định lại vừa mới suy nghĩ một đống lung tung nữa rồi.
- Không cần anh quan tâm, em với anh quy ước ba điều, về sau không có sự đồng ý của em không được phép chạm vàoem **, biết không? - Không đụng vào đã phản ứng, nếu là đụng phải mà nói thì còn đi tới đâu.
Lòng Mạc Bảo Bối vẫn còn sợ hãi, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy vật kia, lại có thể trở nên lớn như thế, thật sự đáng sợ.
Lời này Mạc Bảo Bối vừa nói ra, đại khái Ross cũng đã đoán được Mạc Bảo Bối vừa suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ thở dài, giải thích:
- Đó là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông, khi. . . . . .
- A a a. . . . . . không được nói, không được nói, bình tĩnh lại, bìnhtĩnh lại nhanh lên một chút! - Không đợi Ross nói xong, Mạc Bảo Bối đãmắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, không dám nghe, hai tay bịt lỗ tai la to,không để có một chút khe hở nào cho âm thanh chui vào trong lỗ tai cô.
Ross nhìn Mạc Bảo Bối ngượng ngùng, nghĩ thầm: không thể nóng vội, cô ấy vẫn còn trẻ con, từ từ đi.
- Đúng rồi, lúc nào thì em và Trịnh Hạo quen biết? - Mặc dù không muốnnhắc tới người đàn ông đó, nhưng lúc này nói sang chuyện khác hình nhưlà một lựa chọn không tồi, vừa đúng hôm nay cũng bởi vì người đàn ôngchết tiệt đó mà bắt đầu nảy sinh cãi vả.
Mạc Bảo Bối từ từ để tay xuống, xác định không phải Ross lại nói cái chuyện khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, liền yên lòng lại.
- Lúc đua xe. - Mạc Bảo Bối khéo léo trả lời, vẫn còn đang đề phòng Rosscó thể đột nhiên nhắc tới chuyện kia hay không, đôi tay tùy thời sẵnsàng bịt lỗ tai.
- Vậy em biết anh ta không bao lâu, em thích anh ta sao? - Ross làm bộ như không thèm để ý thuận miệng mà hỏi.
- Không phải rất lâu, nhưng anh ấy cũng không tệ lắm, coi như thích thôi. - Mạc Bảo Bối cúi đầu suy tư, sau đó trả lời.
- Em thừa nhận em thích anh ta? Em không biết em đã là vợ người ta rồisao, là không thể thích đàn ông khác đấy? - Ross buồn bực suýt bị hộcmáu.
- Cái gì mà làm vợ người ta, em còn chưa có kết hôn có đượckhông! - Trong lòng Mạc Bảo Bối càng thêm buồn bực, lúc nào thì cô làmvợ người ta thế, sao cô không biết? Phản ứng này của Ross khó tránhkhông giải thích được rồi.
- Nhẫn của em, em nhìn một chút. -Ross cầm tay trái Mạc Bảo Bối lên, phía trên còn đeo chiếc nhẫn kimcương anh dày công chọn lựa.
Mạc Bảo Bối nhìn chiếc nhẫn kimcương trên tay, lần đầu tiên nhìn nghiêm túc. Kim cương được mài dũa tỉmỉ thành hình dáng một đóa hoa mai, là cô thích, xem ra mắt nhìn củaRoss cũng không tệ lắm. Nhưng chiếc nhẫn này và chuyện cô làm vợ ngườicó liên quan gì sao ?