Bởi vì người thân bạn tốt có mặt đông đủ, có rất nhiều người ở nước Ross cũng đều tham gia,
cho nên Ross bận rộn chiêu đãi bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn không có chú ý tới tình huống phía bên Mạc Bảo Bối.
Đợi đến khi Ross
chú ý Mạc Bảo Bối, Mạc Bảo Bối đã sớm không tiếng động bóp chết từ trong trứng nước một trận khói thuốc súng vốn dĩ có thể là sóng ngầm mãnh
liệt rồi.
- Ngại quá tiểu thư Mạc, vợ tôi không hiểu chuyện, nếu
có chỗ đắc tội với cô, tôi thay cô ấy nhận tội, cô ngàn vạn lần đừng so
đo với cô ấy! – Quan ngoại giao Dương đi tới trước mặt Mạc Bảo Bối, cười nói, kéo vợ mình ra phía sau.
Mấy cái chuyện của vợ mình đương
nhiên anh ta đã biết đến, hôm nay cũng vẫn sợ sẽ gặp chuyện không may,
d.,đ..l,,q..đ kết quả khi anh ta nói chuyện với các quan viên quốc gia,
thế mà thật sự có chuyện, thật may là anh ta biểu đạt mau, xem ra tiểu
thư Mạc này cũng không tức giận.
- Làm sao chứ, phu nhân thông
minh biết rõ đạo lý, sao lại chọc tôi mất hứng được. – Vẻ mặt Mạc Bảo
Bối tràn đầy ấm áp tài trí mỉm cười, bản lĩnh ngoài mặt không phải cô
không biết làm, chỉ là trước kia lười phải làm mà thôi, nhưng hôm nay
nếu coi như là ngày vui của chính cô, vậy thì không làm cho tình huống
quá lúng túng.
Chờ quan ngoại giao Dương đưa vợ anh ta đi xong,
Lộ Bán Hạ vội vàng muốn đi qua tìm Mạc Bảo Bối, nhưng đang trên nửa
đường bị người kéo đi. Bởi vì vừa lúc chuẩn bị tiến vào sàn nhảy khiêu
vũ, cho nên tình hình tương đối loạn, Lộ Bán Hạ cũng không dám kêu to
trong tình huống này, không thể làm gì khác hơn là há miệng nhìn Mạc Bảo Bối, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn cái người nắm lấy cổ tay cô.
Ross nhanh chóng tìm đến Mạc Bảo Bối, ôm eo của Mạc Bảo Bối, tặng cho tán thưởng:
- Tối nay em thật đẹp!
Mạc Bảo Bối còn không để tâm đến trên người của Ross, mắt nhìn phương hướng Lộ Bán Hạ rời đi:
- Này, sao em cảm thấy người kéo Bán Hạ đi quen thuộc vậy?
Đến tột cùng là ai thế, theo phương hướng Mạc Bảo Bối nhìn sang chỉ có thể
nhìn thấy bóng lưng người đưa Bán Hạ đi, nhìn dáng dấp hình như là quen
biết, nhưng trong trí nhớ của cô Lộ Bán Hạ sẽ hoàn toàn không biết những người khác trong hội trường hôm nay, cho nên cô mới nhờ vả Tề Giai và
Viên Tử nhất định phải chăm sóc Lộ Bán Hạ thật tốt, đừng để cho Bán Hạ
cảm thấy nhàm chán.
- Là Lâm Thiên Vũ. - Ross trả lời Mạc Bảo Bối đồng thời cũng kéo Mạc Bảo Bối vào trung tâm sàn nhảy. Những người khác đang chờ Ross và Mạc Bảo Bối khiêu vũ mở đầu, cùng nhau vây quanh sàn
nhảy, làm thành một vòng quanh hai người.
Mạc Bảo Bối cũng không hỏi nhiều nữa, mỉm cười khiêu vũ với Ross.
Tuy không biết Lộ Bán Hạ nói thế nào với Lâm Thiên Vũ, nhưng sau đó không
lâu, Lộ Bán Hạ quay lại buỗi lễ đính hôn, bởi vì cô muốn chúc phúc và
chứng kiến hạnh phúc của Mạc Bảo Bối, mà xem ra Lâm Thiên Vũ lại có sắc
mặt, điệu bộ không vui.
Thấy mặt mày Lâm Thiên Vũ khó coi nhìn Lộ Bán Hạ, không biết vì sao Mạc Bảo Bối lại cảm thấy nội tâm có một chút
vui vẻ, vì sự khổ sở của người khác chính là sung sướng của cô. Hôm nay
ai ai cũng cao hứng, chỉ có cô chẳng những mất hứng hơn nữa còn mệt
chết, nhưng vì mặt mũi cô còn phải gượng cười. Cho nên, Mạc Bảo Bối rất
không vui, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên Vũ cũng không vui, thế giới nội
tâm của cô giống như lấy được một chút xíu an ủi.
Khiêu vũ, mời
rượu, đáp lễ, tiếp nhận chúc phúc của các trưởng bối, chỉ ngẩng đầu ưỡn
ngực mỉm cười đối mặt cũng đã khiến Mạc Bảo Bối cảm thấy lực bất tòng
tâm, vả lại còn không có thời gian đi ăn cái gì, bởi vì người tới hội
trường thật sự quá nhiều rồi, cô căn bản không rãnh quan tâm.
Một buổi lễ đính hôn đi qua, Mạc Bảo Bối đã mệt mỏi đến sắp hôn mê, thật
vất vả mỉm cười tiễn toàn bộ người về hết, hai chân Mạc Bảo Bối trực
tiếp xụi lơ xuống.
Ross kịp thời ôm Mạc Bảo Bối giữa hai cánh tay.
- Anh làm em vất vả rồi! - Ross đau lòng nhìn Mạc Bảo Bối, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn tinh xảo không còn thấy thong dong ưu nhã, đổi lại hiện ra
vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
- Không đâu, anh tiếp nhiều bạn bè như
vậy, vất vả hơn! - Mạc Bảo Bối cắn răng nghiến lợi nói, vốn tưởng rằng
Ross là một người ngoại quốc hơn nữa tới thành phố X chưa tới một năm
cho nên sẽ không có quá nhiều bạn bè. Ai biết họ hàng bạn bè của
Ross tới hội trường so với bên cô mời còn nhiều hơn, hơn nữa từng người một cực kỳ nhiệt tình khiến cô thiếu chút nữa chống đỡ không được.
Ross vừa nghe trong lời nói, giọng Mạc Bảo Bối gần như bốc khói lên lửa, đã
biết hôm nay Mạc Bảo Bối đến cực hạn rồi, có thể nhịn đến khi tất cả mọi người đi rồi phát hỏa đã làm Ross cảm thấy rất giật mình.
Ross lập tức ôm ngang Mạc Bảo Bối lên, không để cho Mạc Bảo Bối mang giày cao gót đứng lâu thêm.
Đặt trên ghế sofa, Ross nửa quỳ xuống, giúp Mạc Bảo Bối tháo giày cao gót ra.
Đám người Tề Giai nhìn một màn này lộ ra nụ cười ấm áp, Lý Tố Tố lại còn
nước mắt tràn ra hốc mắt, tựa vào trước ngực Mạc Trường Thắng yên lặng
rơi lệ.
Mạc Bảo Bối nhìn mẹ xinh đẹp của mình yên lặng khóc, khóe miệng lập tức co giật, trực tiếp duỗi chân ra đá vào lồng ngực Ross.
- Sao vậy? – Sau khi Ross giúp Mạc Bảo Bối tháo giày cao gót cởi ra,
thuận tiện giúp Mạc Bảo Bối xoa bóp chân, giảm bớt không thoải mái ở
lòng bàn chân.
- Chúng ta đi nhanh lên đi, em mệt. - Không đi
mau, đoán chừng với tình cảm tràn lan của mẹ xinh đẹp nhà cô sẽ xông lại ôm cô khóc, xong rồi sẽ bắt đầu nói một đống lớn lời kịch điện ảnh,
cuối cùng tâm tình những người khác cũng sẽ bị kéo theo, vì vậy tình
hình sẽ lâm vào một màn khóc lóc.
Nghĩ đến trường hợp như vậy,
Mạc Bảo Bối giống như nhìn thấy ánh mắt của mẹ xinh đẹp lộ ra ánh sáng
nho nhỏ, cử động dường như muốn nhào tới.
Không phải Mạc Bảo Bối
không có tình người, cũng không phải là cô không có tình cảm, mà là cô
thật sự mệt chết rồi, mệt đến cực điểm rồi, không để cô buông lỏng nghỉ
ngơi, cô sẽ hỏng thật mất.
Ross ôm lấy Mạc Bảo Bối, cũng không quan tâm giày cao gót, trực tiếp đi ra khỏi hội trường.
- Ross, chúng ta giúp con sắp xếp phòng rồi, con muốn đi đâu? - Mạc Trường Thắng phản ứng kịp trước hết, hô lên.
- Mọi người ở đi, bọn con về nhà, bọn con đi thong thả, mọi người đừng
tiễn, cứ như vậy. - Mạc Bảo Bối nằm trên bả vai Ross, hô lên một hơi
cuối cùng.
Ở khách sạn? Có nghĩ quá nhiều hay không vậy, phỏng
chừng cũng đã sớm bị lắp vô số máy theo dõi rồi, nhất là hai bạn tốt của Ross, mặc dù cô không quen nhưng cái loại ánh mắt làm chuyện xấu đó
chạy không khỏi mắt cô.
- Mọi người nghỉ ngơi tốt, Bảo Bối con sẽ chăm sóc tốt. - Ross dừng bước lại, mỉm cười nói để mọi người yên tâm.
Sau khi Mạc Bảo Bối nói xong, trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào bả vai Ross ngủ thiếp đi.
Đường bộ rộng rãi, Cayenne tựa như một tia chớp hắc ám xinh đẹp xẹt qua.
Trong mơ mơ màng màng, cảm giác trên người lạnh lẽo, Mạc Bảo Bối nỗ lực mở mắt.
Nước chảy? Mạc Bảo Bối nhìn thấy nước rào rào từ trên đỉnh đầu xuống, thân thể lại đang ngâm mình trong nước ấm.
Vừa mới lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, mặt lập tức bị một cái khăn lông trực tiếp che phủ, Mạc Bảo Bối lại lâm vào trong bóng tối.