Nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối rời đi, biến mất trong đám người, Lộ Bán Hạ quay đầu nhìn về phía Tề Giai, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
- Cậu đang giúp Ross? - Lộ Bán Hạ có chút không ngờ.Cô có lòng muốn giúp
Ross một tay là bởi vì cảm thấy bản thân nợ Ross một cái nhân tình, còn
Viên Tử lại là cô nhóc không tim không phổi thêm chút háo sắc, nhưng với Tề Giai tỉnh táo và cơ trí căn bản là không thể bị Ross làm cảm động mà lựa chọn trợ giúp người ta.
- Tại sao lại không chứ? Anh ấy rất
ưu tú, không phải sao? - Hơn nữa, Ross đích xác là một người đàn ông rất thích hợp với Bảo Bối, trên phương diện này ánh mắt chú Mạc vẫn rất
tốt.
Lộ Bán Hạ lập tức nhìn thấu, hiểu ý bật ra một tiếng cười, mà Viên Tử bên cạnh lại bắt đầu than thở.
Lại chỉ có mình không hiểu cũng không thể tham dự với thể nghiệm chuyện xảy ra. Ôi! Viên Tử vừa buồn bã vừa đáng thương nhìn hai chị em tốt, mong
đợi có thể nhìn ra chút gì , chỉ tiếc lấy với đầu óc siêu ngốc của cô
hoàn toàn không có khả năng hiểu.
Nhà Ross.
Dừng xe xong,
ngay túi mua hàng và túi xách cũng không kịp cầm, Mạc Bảo Bối rút cái
chìa khóa liền xông ra ngoài, trong lòng toàn là các loại kế hoạch và
các biện pháp dùng mỹ nhân kế, cộng thêm hậu quả cô nghĩ sâu tính kỹ dọc trên đường đi. Quan trọng nhất là còn thuận tiện diễn tập hết một lần
tất cả các biện pháp ứng phó với các chuyện có thể xảy ra trong đầu.
Mang theo lòng tràn đầy tin, Mạc Bảo Bối đi giày cao gót như nữ vương, trên mặt là nụ cười mị hoặc mà tự tin.
Nhà Ross có thể không cần chìa khóa, chỉ dựa vào vân tay với mật mã là có
thể tiến vào. Lúc Mạc Bảo Bối vào ở ngày đầu tiên Ross đã gọi nhân viên
kỹ thuật khoa học lấy dấu vân tay của Mạc Bảo Bối, cho nên Mạc Bảo Bối
không cần chìa khóa cũng có thể tiến vào thuận lợi.
Giày cao gót?
Nhìn thấy cửa trước có một đôi giày cao gót màu lửa đỏ, nụ cười của Mạc Bảo Bối lập tức cương cứng.
Ross là một người rất chú trọng ** cuộc sống riêng, tuyệt nhiên sẽ không đưa những người khác tới nhà, cho nên cho dù là bạn tốt của anh cũng rất ít đến, song nữ chủ nhân của giày cao gót là ai đây?
Trước giờ Ross cũng không hề đề cập tới từng có một người phụ nữ khác tồn tại, hơn nữa người phụ nữ có thể đi vào trong nhà Ross nhất định không đơn giản.
Tiến vào đến phòng khách, trước sau Mạc Bảo Bối vẫn không phát hiện nửa bóng người. Có điều phát hiện một túi xách phái nữ cùng màu kia ở trên ghế
sofa, túi xách còn là nửa mở ra.
Cảnh tượng như vậy khiến Mạc Bảo Bối lập tức suy nghĩ viễn vông, mà vừa nghĩ tới trường hợp người phụ nữ khác và Ross ở trong phòng ở đây xảy ra chuyện gì đó, ngọn lửa trong
mắt Mạc Bảo Bối tức thì bắt đầu bùng cháy lên.
Đều nói người
ngoại quốc rất lưu hành One Night Stand (tình một đêm), hơn nữa nghe nói tinh lực đàn ông ba mươi mấy tuổi là tràn trề nhất, do nhu cầu sinh lý, Ross sẽ không phải là. . . . . .
- Ross đáng chết, bị tôi bắt
được tại chỗ mà nói, anh nhất định chết! - Mạc Bảo Bối mắng một tiếng,
vội vàng đi lên lầu hai, trong lòng có chút hốt hoảng nho nhỏ.
Đi chân trần, ngay cả dép Mạc Bảo Bối cũng không mang trực tiếp đi thẳng đến phòng ngủ của Ross trên lầu hai.
"Bành!" một tiếng, Mạc Bảo Bối mở cửa phòng ngủ của Ross ra.
Trên giường rất ngăn nắp, không khí sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đang lưu
thông , yên lặng không có một chút âm thanh, Mạc Bảo Bối thở phào nhẹ
nhõm.
Chỉ cần nghĩ đến đây cái căn phòng này trừ cô còn có những
người phụ nữ khác đi vào, Mạc Bảo Bối đã cảm thấy khó chịu, nhưng bây
giờ xem ra chuyện không tôi tệ như tưởng tượng.
Đi ra khỏi phòng
ngủ lầu hai, Mạc Bảo Bối đi tới lầu ba. Giờ phút này cô cũng không phát
hiện, cô nghiễm nhiên đã coi Ross thành chồng của mình, mà mình chính là nữ chủ nhân phòng này rồi.
Vừa mới bước tới chỗ rẽ cầu
thang lầu ba, Mạc Bảo Bối đã nhìn thấy một nam một nữ ngoài cửa sổ sát
đất cách đó không xa. Hai người đang mặt mày tươi cười nói chuyện phiếm, mặc dù không nghe được nói cái gì, nhưng nụ cười của cô gái kia lại
chói mắt bất thường.
Đó là một cô gái rất đẹp, vóc người cao gầy, ngũ quan xuất sắc, tóc vàng mắt xanh, không một chút nào không thể hiện sức quyến rũ thành thục của phái nữ.
Mà người đàn ông đó, chính
là Ross, một thân quần áo nhàn nhã màu trắng làm nổi bật anh lên, anh so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, mà nụ cười của anh, sáng rực bức
người, như muốn hòa tan lòng người.
Không biết Ross nói cái gì,
cô gái kia cười đến độ cong lưng, bộ ngực trắn giống như sóng lớn mãnh
liệt hiện ra ở trước mặt của Ross. Ánh mắt như vậy khiến Mạc Bảo Bối cảm nhận được một cảm giác hít thở không thông trước nay chưa có.
Cô gái kia hình như phát hiện Mạc Bảo Bối đến, tuy nhiên làm như không
biết, đầu khẽ tựa trên vai Ross, Ross cũng không có phản kháng, chỉ cười đỡ cô gái kia dậy.
Đối với cảm giác uy hiếp này, Mạc Bảo Bối tiến vào trạng thái kháng chiến theo bản năng.
Dùng một tư thái nữ vương, Mạc Bảo Bối mở cửa sổ sát đất ra, đi tới bên cạnh hai người.
- Đúng là rất thú vị, quả nhiên là không thể khinh thường tiếng Trung
Quốc. Sau này em muốn thỉnh giáo anh nhiều hơn, đến lúc đó anh cũng đừng nói quá bận rộn không chịu gặp em đấy nhá!
Vừa mở ra cửa sổ sát đất, Mạc Bảo Bối có thể rõ ràng nghe được đối thoại của hai người.
Có điều giọng điệu tiếng Trung Quốc của gái Tây này thật sự làm cho người
ta nghe mà nổi hết cả da gà. Mạc Bảo Bối rất cố chấp đối với ngôn ngữ và văn hóa truyền thống Trung Quốc, khiến cô lập tức sinh ra chán ghét đối với cô gái này.
- Ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm (phong
phú uyên thâm), nguyên viễn lưu trường (bắt nguồn sâu xa), làm sao chúng tôi dạy cô được. Hơn nữa tôi thấy cô nói liên tục, chỉ sợ cũng không
cần chúng tôi dạy. - Mạc Bảo Bối vừa cười vừa đi đến bên người Ross. Lại nói, ngôn ngữ sắc bén, ánh mắt càng thêm sắc bén nhìn gái Tây này.
- Oh, đây là. . . . . . tiểu thư Mạc đúng không! – Cô gái Tây ngẩn ra,
không ngờ tới cô nàng này càng thêm nhanh mồm nhanh miệng so với suy
nghĩ.
- Vị hôn thê của anh, Mạc Bảo Bối. - Ross vừa kéo cổ tay
Mạc Bảo Bối, để cho cô ngồi trên đùi mình, vừa nói. Sau đó lại duỗi tay
chỉ chỉ cô gái Tây, giới thiệu: Đây là đàn em ở nước Pháp của anh,
Rebecca!
Trên mặt Mạc Bảo Bối cười tự nhiên bắt tay với Rebecca,
trong lòng lại tức muốn chết. Rất rõ ràng là Rebecca này đã sớm biết
mình thế nào, vậy mà mình lại không biết sự tồn tại của bạn học nữa này, đây không phải là thua trần trụi trên vạch xuất phát sao?
Mạc Bảo Bối buồn bực rút tay về, sau đó hung hăng nhéo bắp đùi Ross một cái dưới bàn.
Rebecca nhìn động tác nhỏ của Mạc Bảo Bối, khóe miệng giương lên một đường cong xinh đẹp, được đặt tên là: mỉm cười!
Rebecca cười cực kỳ xinh đẹp, đó không phải là nụ cười tất cả phụ nữ đều có thể cười được, mà là cần phải có thời gian lắng đọng và tự thân tu dưỡng
đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể hòa loại xinh đó đẹp với sức
quyến rũ phái nữ làm một thể.
Mà ánh mắt của cô, là kiên trì và tự tin nhất định phải được.
Nhìn Ross, Rebecca thu hồi nụ cười, chuyển sang ánh mắt kiên định: anh nhất định chỉ có thể là đàn ông của Rebecca em!