- Chuyện gì buồn cười thế? Tôi nói với em, em có hiểu lễ phép hay không? - Rebecca giận đến
không chịu được, bị một cô bé coi thường, cái này có chút bi thương.
- Tôi đang rất nghiêm túc nghe chị nói mà, chị nói thật sự là rất buồn
cười, thế nào lại là tôi không biết lễ phép. Có phải tôi không vỗ tay
cho nên chị mới không vui? - Mạc Bảo Bối nháy mắt mấy cái hỏi, một dáng
vẻ vô tội.
- Em! - Rebecca giận đến nắm chặt tay, bị không để ý
tới chỉ rất buồn bực thôi, nhưng bị coi là nghe chuyện cười, đó chính là một loại vũ nhục.
- Tôi vốn cho rằng chị là phim truyền hình đã
thấy nhiều, nhưng sau tôi lại suy nghĩ, chị cũng không phải là mẹ Ross,
vì vậy tôi biết ngay, chị nhất định là cố ý diễn cho tôi xem, thật là
đặc sắc. Mạc Bảo Bối thêm dầu vào lửa nói, ban đầu cô xác thực thật là cảm thấy Rebecca rất giống hình tượng một phụ
nữ xấu, vì uy hiếp cô bé lọ lem mà mặc kệ bất cứ giá nào, nhưng người ta ít nhất cũng cho lại tấm chi phiếu, Rebecca này đúng là hẹp hòi quá ,
chẳng qua là á..., cô ta cũng không phải mẹ Ross, tại sao cho cô chi
phiếu.
- Tôi nghĩ, chị hẳn là hiểu lầm tôi, tôi không phải nàng
ngốc. Tiếp theo, tôi cũng được xem như một người thông minh. Cuối cùng,
người có thể ảnh hưởng Ross chỉ có tôi, chị có không thoải mái thì đây
cũng là sự thật, cho nên cô không thể giúp được tôi cái gì. Tôi khuyên
chị thay vì tới khiêu khích tôi còn không bằng tốn thêm chút thời gian
vào trên người Ross. - Mạc Bảo Bối dùng một giọng điệu thắng lợi nói.
Lúc này là thời cơ tốt nhất quay lại giải thích sai lầm của cô ta lúc trước, như vậy mới có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.
- Xem ra em không giống như tưởng tượng của tôi, tôi xem thường em rồi. - Rebecca nheo mắt lại nhìn Mạc Bảo Bối, bắt đầu đánh giá lần nữa.
- Chỉ là, thật giống như chị không có cơ hội, vừa bắt đầu không phải chị
chọc tới tôi, tự tôi cố gắng mà nói có lẽ tôi cũng sẽ giúp chị, nhưng
nếu chị chọc tới tôi thì đó chính là một chuyện khác. Muốn bỏ thời gian
trên người Ross vậy thì phải xem tôi có đồng ý hay không đã. - Mạc Bảo
Bối lãnh khốc nói.
Rebecca hít sâu, gắng giữ bình tĩnh.
- Em hoàn toàn không yêu Ross! - Dùng trực giác một phụ nữ mà phán đoán, hơn nữa. . . . . . .
- Đúng vậy, nhưng anh ấy yêu tôi, cái này đủ rồi. - Mạc Bảo Bối hào phóng thừa nhận.
Đang lúc này, Ross đến gần, ngồi ở bên cạnh Mạc Bảo Bối. Rebecca cười, vấn
đề cuối cùng này là cố ý nói. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Mạc
Bảo Bối thích Ross, nhưng bản thân vẫn còn chưa phát hiện, chứ không
phải giống như cô nói.
Ross cầm một mẫu khăn giấy lên lau lau
khóe miệng Mạc Bảo Bối, sau đó gắp một miếng món ăn nguội lên đút cho
Mạc Bảo Bối, giống như không hề nghe thấy được trả lời của Mạc Bảo Bối
vừa rồi.
Chẳng qua Rebecca cũng không có ý định cứ như vậy bỏ qua đề tài này. Đàn ông đều muốn thể diện, không phải sao?
- Tiểu thư Mạc trả lời đúng là khiến người ta kinh ngạc, tôi còn tưởng rằng em thích Ross đấy, không ngờ rằng. . . . . .
- Nếu chị biết tôi vẫn một mực muốn thoát khỏi quan hệ hôn nhân với Ross, chị sẽ giật mình hơn. Vả lại tôi còn rất muốn giúp anh ấy tìm nội trợ
hiền,. . . . . . Rebecca nếu chịc có lựa chọn nào tốt nhớ nói với tôi
một tiếng. - Mạc Bảo Bối không khiếp đảm chút nào nói.
Rebecca
giận đến nghiến răng, trả lời như vậy làm cho cô thấy rất kinh ngạc,
đồng thời cũng rất tức giận. Bởi vì cô không ngờ Ross đã có tình sâu với cô gái Trung Quốc mới biết như vậy rồi.
- Ross anh. . . . . . - Rebecca ôm một tia hi vọng cuối cùng nhìn Ross.
- Bảo Bối nói là sự thật, đều là con gái với nhau, hi vọng em có rãnh rỗi nói với cô ấy giúp anh, dùng lý lẽ nói rõ, để cô ấy biết trước kia anh
là rất best-seller, nếu không cô bé này không biết được quý trọng. -
d;iễ;n đ;à;n lê quý đ;ôn Ross vừa nói vừa cưng chìu ngắt ngắt mũi Mạc
Bảo Bối .
Rebecca hoàn toàn kinh hãi, tư tưởng bắt đầu nhốn nháo.
Làm sao có thể như vậy? Cô bỏ qua cơ hội, chính là cả đời sao?
Người đàn ông này vốn phải là của cô, nhưng bây giờ cưng chiều một cô gái khác.
Nhìn bóng lưng Rebecca hoảng hốt rời đi, đột nhiên Mạc Bảo Bối cảm thấy cô
gái này thật ra thì cũng rất đáng thương, nhưng mà nếu đã chọc đến, vậy
mặc kệ cô ta xui xẻo.
Làm tư thế chiến thắng, Mạc Bảo Bối sung sướng khai tiệc.
Ban đêm.
Mạc Bảo Bối vừa mới tắm xong, tóc ướt chèm nhẹp bị cô dùng một sợi dây
thừng cột trên đỉnh đầu, ngồi trên giường lớn vắt trán suy tư.
Đã qua một nửa thời gian, còn có một tuần sẽ phải đi học, nhưng trước mắt
cái gì cô cũng chưa làm, mấy ngày nay vẫn lãng phí, giống như cảm giác
nũng nịu với Ross cũng không tệ lắm, cố tình gây sự cũng không tệ, sau
đó. . . . . . cũng không có ý chí chiến đấu.
Thế này là chuyện gì xảy ra?
Không được, đi uống rượu, luôn nói uống rượu có thể tăng thêm can đảm con người, xem ra cô vẫn phải dùng một chiêu đó rồi.
"Thịch thịch thịch" chạy đến lầu một, nạy mấy bình rượu trân quý của Ross ra,
Mạc Bảo Bối không chút nghĩ ngợi trực tiếp ngửa đầu ực vào.
- Uh, đủ mạnh! - Đánh giá xong, một tay Mạc Bảo Bối giơ một chai lên chạy thẳng tới phòng của Ross trên lầu hai.
- Chúng ta tới uống rượu đi. - Mạc Bảo Bối trực tiếp một cước đạp cửa
phòng Ross ra, phát hiện Ross lại đang trong phòng tắm tắm, lập tức xông thẳng vào trong phòng của Ross.
Ross kinh ngạc nhìn Mạc Bảo Bối
hào hứng mắt, sau đó mới theo bản năng cầm một khối khăn tắm che kín Mạc Bảo Bối không nên nhìn thấy bộ vị.
- Trước hết em đi ra ngoài,
anh tắm xong chúng ta uống tiếp có được không? - Ross dùng giọng dỗ con
nít nói. d'i,ễn đ'àn l,,ê quý đ/ôn Mỗi khi Mạc Bảo Bối làm ra hành động
không giải thích được, nói đúng là cô lại giở mưu ma chước quỷ, lúc ấy
Ross đều dụ dỗ cô thay đổi mưu ma chước quỷ.
- Không được, bây
giờ liền uống..., em cho anh uống. - Quả nhiên là Mạc Bảo Bối rượu vào
gan kinh người, một bước bước vào trong bồn tắm, buộc Ross uống mạnh hai miệng lớn rượu tây.
- Mùi vị thế nào? - Mạc Bảo Bối dứt khoát nửa quỳ trên người Ross, phóng khoáng mà hỏi.
Ross chỉ có thể gật đầu một cái, đó là rượu anh trân quý nhiều năm, mùi vị có thể không đậm đà sao?
- Tiếp tục! - Một tay Mạc Bảo Bối ép chặt đầu Ross, đổ xuống miệng Ross.
Đánh ngã Ross, sau đó là có thể muốn làm gì thì làm. Ha ha. . . . . . trong
lòng Mạc Bảo Bối đã có một tiểu thiên sứ đang ca rồi, giống như thắng
lợi đang ở trước mắt vậy.
- Anh thay bộ quần áo, chúng ta đi tìm
noi nào đó uống đi, rượu ngon như vậy chớ lãng phí. - Thật ra thì Ross
đau lòng không phải rượu, mà là hiện tại anh trần trụi nằm trong bồn
tắm, trên người còn có cô gái anh mơ tưởng sớm chiều. Với sự thôi thúc
của rượu cồn, anh lo lắng mình sẽ nhịn không được, còn cô gái nhỏ bên
cạnh đến lúc đó thần trí nếu không tỉnh táo mà nói, chuyện có thể lớn
chuyện.
- Đáng tiếc? Sẽ không đâu..., hai người uống rượu ở đâu
chẳng giống nhau, hơn nữa hiện tại trời hạ rất nóng, uống rượu càng nóng hơn, chúng ta ngâm mình trong nước uống rượu là địa điểm tốt nhất rồi.
Đến đây, em với anh cùng uống..., anh một hớp em một hớp. - Mạc Bảo Bối
cậy vào tửu lượng mình tốt, hơn nữa dùng với nồng độ cồn rượu thế này
còn chưa đủ để làm cô say rượu, vì vậy phóng khoáng uống.
Qua ba lần rượu, hai chai rượu đã thấy đáy rồi, trên người hai người cũng bắt đầu nóng lên.
- Sao rồi? Bây giờ anh hoàn toàn tỉnh táo không? Đây là mấy? - Mạc Bảo
Bối lắc lắc chai rượu, phát hiện trống rỗng tiện tay vứt bỏ, sau đó ôm
lấy cổ của Ross hỏi. Lúc này cô đã trực tiếp ngồi lên hông của Ross, chỉ là bản thân còn chưa cảm thấy có chỗ nào không ổn thôi.
- Ba, nếu uống xong em đi trước, ngoan. - Ross dụ dỗ Mạc Bảo Bối, vỗ vỗ gương mặt cô.
- Anh chờ em. - Mạc Bảo Bối nhìn thấy Ross còn có thể tĩnh táo thế, lập
tức nhụt chí, vỗ mặt nước mấy cái, sau đó một mình nhảy ra đi khỏi phòng tắm.
- Lão nương cũng có chút lờ mờ rối rắm rồi, lại còn tỉnh
táo như vậy, không được, phải thay đổi kế hoạch tác chiến mới được, nếu
không cứ tiếp thế này thì thua thiệt chỉ là mình. - Mạc Bảo Bối nói lẩm
bẩm, lại cầm ba bình rượu đi tìm Ross.
Lắc đầu một cái để cho thần trí mình tỉnh táo một chút, Mạc Bảo Bối bước vào phòng của Ross.
Lúc này Ross đã mặc chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa trong phòng, nhìn Mạc Bảo Bối, cầm quần áo và khăn tắm trong tay.
- Tới đây. - Ross ngoắc ngoắc tay với Mạc Bảo Bối.
Ross đè Mạc Bảo Bối lại muốn cởi áo ngủ trên người cô xuống, Mạc Bảo Bối sợ đến che ngực.
- Em giúp em thay bộ đồ ngủ thôi, nếu không tự em vào thay đi, như vậy có thể không? - Ross bất đắc dĩ cười nói, anh thuần khiết không để cho
mình nghĩ quá nhiều, trong lòng đã làm tốt xây dựng mới dám giúp cô gái
mình thích thay quần áo, lại còn phóng ra loại nhìn ánh mắt nhìn sắc
lang đó nhìn mình.
Mạc Bảo Bối gật đầu một cái, chuẩn bị cởi nút áo sơ mi, ngay sau đó lại vội vàng buông tay lắc đầu một cái.
- Anh thay giúp em đi, có điều có điều kiện trao đổi, anh phải uống một
ly rượu. Mạc Bảo Bối cầm một ly đế cao từ dưới đáy ra ngoài, rót đầy một ly.
Ross bất đắc dĩ gật đầu một cái, đại khái anh đã biết, tối nay cô gái nhỏ này muốn chuốc say mình.
- Được thôi, đến đây đi. - Ross ực một cái cạn ly, sau đó ngoắc ngoắc tay với Mạc Bảo Bối đứng ở xa, trong nội tâm cười khổ, phục vụ giúp cô gái
này còn phải có điều kiện trao đổi, thật đúng càng lúc càng quỷ quái
rồi.
Bây giờ tinh thần Ross đều tập trung suy đoán và phân tích
tâm tư của Mạc Bảo Bối, căn bản không hề nghĩ hình ảnh không thuần
khiết, cho nên thay quần áo rất thuận lợi. Ross chỉ có cảm giác mình
đang giúp con gái mình thay quần áo, đơn giản như vậy thôi.
- Anh muốn giúp em sấy tóc sao? - Mạc Bảo Bối nhìn Ross cầm máy sấy tóc lên, biết rõ còn hỏi.
- Uh, có phải còn phải uống một ly không, đưa tới luôn đi. - Ross dứt khoát nói.
Mạc Bảo Bối suy nghĩ hơn, thay một bình rượu khác, bởi vì, uống rượu lẫn
lộn càng dễ dàng say hơn. Lộ ra nụ cười tà ác, Mạc Bảo Bối khéo léo ngồi trong ngực Ross, để Ross sấy khô giúp cô.
Sấy khô tóc xong rồi,
Mạc Bảo Bối chép chép miệng, cảm thấy mình vừa qua đoạn say rượu rồi,
liền yên tâm rót hai ly sau đó đưa cho Ross một ly, cũng không nói
chuyện, mạnh mẽ cạn ly, sau đó nhìn Ross uống hết.
Ross bất đắc
dĩ, không thể làm gì khác hơn là uống mấy ly với Mạc Bảo Bối, cho đến
khi Mạc Bảo Bối cảm giác mình không khác biệt lắm, lại bắt đầu nghĩ ra
muôn vạn cách bức bách Ross uống rượu, mà không đếm xỉa đến bản thân.
Vẻ mặt Mạc Bảo Bối lâm vào trạng thái suy tư cực kỳ khoa trương, nhưng
thật ra căn bản là đầu đã bắt đầu hỗn loạn. Tửu lượng Mạc Bảo Bối đúng
là tốt, nhưng cũng không bù được mấy chai rượu cực phẩm lẫn lộn, hơn nữa còn là kiểu uống thần tốc, chứ không phải từ từ thưởng thức.
-
Vậy thì, không phải anh rất thích nhìn ngực lớn của gái Tây sao? Em cũng có! Chúng ta tới chơi xúc xắc, lấy điểm lớn, nếu số nhỏ chính là anh
thua, trừng phạt chính là anh uống một ly rượu còn anh thì cởi một món
đồ, anh cảm thấy như thế nào? - Mạc Bảo Bối đột nhiên mở miệng nói.
Ross nghe xong mặt lập tức đầy vạch đen, lúc nào thì anh thích nhìn ngực Rebecca?
- Này. . . . . . không phải anh thích nhìn. . . . . . – Vả lại, tổng cộng em chỉ mặc một cái áo sơ mi thêm quần lót nhỏ, có thể cởi mấy lần?
- Anh chỉ thích nhìn gái Tây, không thích nhìn em sao? - Mạc Bảo Bối thở
phì phì đứng lên đập đập bả vai Ross, loại cảm giác này khiến cô cực kỳ
khó chịu, cô vậy nhưng rất có nguyên liệu được không?
- Không
phải ý này, chẳng qua em. . . . . . - Ross vội vàng phủ nhận, nếu không
thật sự không biết thiếu nữ nhỏ này sẽ ra sao đây?
Theo phương hướng ngón tay của Ross, Mạc Bảo Bối cúi đầu nhìn nhìn quần áo bản thân, sau đó như có điều suy nghĩ chạy.
Như một trận gió, không tới một phút, Mạc Bảo Bối lại như một trận gió cuốn về lại, trên tay còn ôm một đống lớn áo lót và váy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ross, Mạc Bảo Bối trang bị thân thể, mặc từng món áo lót một vào, cho đến khi thật sự không mặc nổi nữa mới lại bắt đầu
mặc áo ngủ.
- Tốt rồi, bắt đầu đi! - Mạc Bảo Bối cười khúc khích lấy xúc xắc bị cô đè dưới mông, híp mắt nhìn Ross, ngây ngốc nói.