Bởi vì thời điểm cô tắm mới nhìn rõ thì ra trên người có đủ các loại dấu vết, vì che dấu, cô chỉ có thể ra hạ sách này thôi.
Từ từ di chuyển đến cầu thang lầu một, Mạc Bảo Bối ngửi thấy một mùi thơm, bụng lập tức kêu lên ọc ọc, bây giờ đã là một giờ trưa, bụng của cô
không đói mới lạ.
Đang lúc Mạc Bảo Bối nghĩ có nên vác cái mặt thật dày đi ăn cái gì đó không, Mạc Bảo Bối nghe được âm thanh quen thuộc.
- Bảo Bối còn chưa tỉnh? Không phải chứ? Bình thường cậu ấy có thể ngủ nhưng cũng sẽ không đến tận lúc này? - Viên Tử kêu lên.
Thì ra mấy người chị em tốt đã lâu không thấy mặt Mạc Bảo Bối, vì vậy cùng
nhau giao hẹn tới nhà Ross thăm, không ngờ Ross dám nói vẫn chưa rời
giường.
Viên Tử kêu lên hù sợ Mạc Bảo Bối, hiện tại đi ra ngoài
với dáng vẻ này, vậy thì chuyện tối qua nhất định không thể gạt được ánh mắt của Giai Giai và Bán Hạ. d>iễn đàn l..ê quý đ?ôn Nghĩ đi nghĩ
lại, Mạc Bảo Bối quyết định bản thân vẫn nên chọn quay về phòng giả vờ
ngủ, tránh khỏi bị cười nhạo.
Vốn là mình phải ra đòn, kết quả
cuối cùng lại là mình bị phản công, còn làm cho dạ dày không thoải mái.
Tối qua uống nhiều rượu vậy quả thật là đã tạo thành tổn thương rất lớn
đối với dạ dày, cũng không biết bây giờ Ross như thế nào?
Mạc Bảo Bối nghĩ tới, đột nhiên lại lắc đầu một cái, bệnh thần kinh, quan tâm
cái đại sắc lang đó làm gì, không phải đều nói ké xấu đều là con gián
đánh không chết sao?
- Chúng ta lên xem một chút đi, gọi cậu ấy
xuống, nếu không bụng sẽ rất đói. – Tiếng Lộ Bán Hạ truyền đến rõ ràng,
cảm giác đã đi lên.
Mạc Bảo Bối bị dọa đến trực tiếp quay đầu bỏ chạy, không thể bị phát hiện.
- Bảo Bối? Bảo Bối cậu làm gì thế? Nhìn thấy bọn tớ mà bỏ chạy? - Viên Tử người cao thấy từ xa, trên cầu thang rõ ràng chính là Mạc Bảo Bối đứng ở đó, sao lại chạy chứ?
Một câu nói này của Viên Tử dẫn tới chú ý của Tề Giai, theo bản năng liếc mắt nhìn Ross.
Ross vừa cởi tạp dề xuống, vừa nhún nhún vai, hào phóng không tiếng động thừa nhận.
Viên Tử và Lộ Bán Hạ đã đuổi theo lên tới, Tề Giai lấy được xác nhận rồi,
cũng đi lên theo. Bảo Bối này mặc dù bình thường ngôn hành cử chỉ tùy
tiện, thế nhưng loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên, khẳng định trong
lòng bị đả kích không ít, nếu như không có
người ở bên cạnh khai thông mà nói, đoán chừng sẽ một mình để tâm vào
những chuyện vụn vặt không thì nếu không phát hiện sẽ chạ mất tiêu.
Đêm hôm trước Mạc Bảo Bối vừa mới thực hiện vận động kịch liệt, đôi chân
không cất bước nổi, liền nhanh chóng bị ba người đuổi theo kịp, trong
kinh hoảng tùy ý mở một cái cửa phòng ra lập tức trốn tránh đi vào.
Không còn kịp đóng cửa lại nữa, chân dài của Viên Tử đã duỗi tới chăn ngang cửa phòng giữa không cho Mạc Bảo Bối đóng.
- Không cho phép vào! - Mạc Bảo Bối hét to.
Loại chuyện tình mắc cỡ chết người này mình nhìn đã không chịu nổi, huống chi còn để bị người khác biết.
Lúc này Mạc Bảo Bối hận không thể chui vào hang vùi mình trong đó.
Sức lực ba người luôn luôn lớn hơn so với một người đơn thân chiến đấu anh dũng, rất nhanh Mạc Bảo Bối vô song bị ngăn cản.
Viên Tử nhìn bộ dạng cả căn phòng xốc xếch không chịu nổi, cằm cũng muốn rớt xuống. Lộ Bán Hạ đã trải qua loại chuyện đó, yên lặng nhìn Mạc Bảo Bối. Tề Giai mặc dù còn là một thiếu nữ, nhưng lại bình tĩnh hơn so với bất
kì ai, chỉ thấy cô như không hề nhìn thấy áo lót và áo ngủ đầy sàn nhà,
cũng không nhìn thấy được rất nhiều trang sức phẩm đã ngã trái ngã phải, chăn trên giường rơi xuống đất sàn nhà một nửa, còn có chai rượu lăn
qua lăn lại và mảnh thủy tinh đầy sàn.
Che miệng mũi, cả căn phòng toàn mùi rượu khiến cô gái ngoan ngoãn Viên Tử nhíu mày.
- Các cậu cũng có phần quá kịch liệt rồi đó, lần đầu tiên đã ở cấp bậc
này, về sau làm thế nào? - Viên Tử không thể tin quan sát Mạc Bảo Bối từ trên xuống dưới, cảm thấy sợ hãi mà than.
Cô chính là một hủ nữ, loại chuyện này mặc dù chưa từng trải qua, nhưng đã sớm YY (tự sướng,
tự tưởng tượng) vô số lần trong đầu, hơn nữa rất nhiều còn là Nam
Nam hình ảnh đấy.
Nghe được lời nói Viên Tử, Mạc Bảo Bối xấu hổ
đỏ bừng cả khuôn mặt, tức giận nhìn Viên Tử, hận không thể xé miệng của
cô cho thỏa.
Lộ Bán Hạ kéo kéo váy Viên Tử, ngăn cản cô muốn tiếp tục nói. Cô biết phụ nữ lần đầu tiên đều rất yếu ớt, mặc kệ có phải là
vì yêu mà dâng hiến của mình hay không, sau đó đều sẽ cảm thấy xấu hổ và sợ.
Trong một đêm từ một thiếu nữ trở thành một phụ nữ chân chính, quá trình này đánh thẳng vào lòng của một cô gái, cô hiểu được.
Mặc dù cô rất tán thành Bảo Bối và Ross ở chung một chỗ, nhưng vào giờ phút này Mạc Bảo Bối yếu ớt như thế, cô phải nên đứng ở bên cạnh cô ấy,
cùng bạn cô vượt qua cảm xúc tiêu cực này mới đúng. Ôm lấy bả vai Mạc
Bảo Bối, Lộ Bán Hạ không tiếng động biểu đạt quan tâm của mình.
Tề Giai kéo Viên Tử thối ra khỏi căn phòng, đoán chừng thấy trường hợp thế này, phức cảm tự ti không giải thích được của Mạc Bảo Bối đã bắt đầu
nảy sinh rồi.
Ngồi trong phòng khách ở lầu hai, Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối:
- Nói đi.
Cả người Mạc Bảo Bối đột nhiên chỉnh tề, Tề Giai lúc nào cũng tỉnh táo lây đến cô. Mỗi khi một mình mình thì đặc biệt luôn dễ dàng nóng nảy, nhưng vừa đến gần bên người Tề Giai, dường như có thể làm cho cô cảm thấy
bình tĩnh.
Mạc Bảo Bối dùng một giọng điệu của con muỗi kể lại lần nữa quá trình buổi tối ngày trước.
Kể xong Mạc Bảo Bối như thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ bên người Tề Giai, gối lên bả vai Tề Giai, hít lấy không khí yên bình.
- Vậy bây giờ cậu muốn làm thế nào? - Tề Giai hỏi.
Rõ ràng cảm nhận được tuy là Mạc Bảo Bối tiêu cực, có điều tiêu cực đó có chút ít cảm xúc tích cực, Tề Giai hỏi.
Mặc dù Viên Tử chậm lụt một chút, nhưng cũng cảm nhận được Mạc Bảo Bối mâu
thuẫn. Rất dễ thấy mất đi lần đầu tiên của thiếu nữ làm cho cô cảm thấy
ngượng ngùng, tuy nhiên không tức giận, nhưng mà đối mặt với Ross rồi
lại có một loại cảm giác kỳ dị, giống như mỗi một lần nói đến hai chữ
‘Ross’ thì sẽ có một loại cảm giác tranh cãi vô ích.
Đến tột cùng là Mạc Bảo Bối tức giận hay không tức giận? Đây đúng là làm người ta
không lý giải được! Viên Tử len lén nói một câu ở đáy lòng, tuy rằng cô
chậm lụt, nhưng cũng biết thời điểm này lời như thế là không thể nói ra
được, nếu không chọc hư mặt mũi của Mạc Bảo Bối sẽ không có kết quả tốt, hơn nữa hiện tại dường như dáng vẻ cô ấy rất yếu ớt, cô hoàn toàn có lý do phải bảo vệ tập thể yếu thế thật tốt.
- Thực ra tớ muốn biết, đến tột cùng là tớ ức hiếp người đó, hay là người đó ức hiếp tớ. - Bởi
vì bản thân uống say, cho nên Mạc Bảo Bối có phần lo lắng, ngộ nhỡ là
mình ức hiếp người ta thì sao. Đó cũng không phải là chuyện không có khả năng.
- Hả? - Lộ Bán Hạ và Viên Tử Đô không thể tin nhìn Mạc Bảo Bối, họ còn tưởng rằng cô sẽ nói muốn đi nơi nào đó yên tĩnh một chút,
hoặc là lời nói như không muốn gặp lại Ross, không ngờ cô hoàn toàn
không nghĩ gì đến những chuyện đó.
- Cũng đúng đấy..., không thể dùng suy nghĩ bình thường quy cho suy nghĩ của cô nàng này. - Lộ Bán Hạ nhìn Viên Tử nói.
- Hiểu. - Viên Tử nhận dạy bảo gật đầu một cái, bày tỏ đã sáng tỏ thông suốt rồi.
- Các cậu không nên như vậy chứ..., cậu xem trước kia tớ cũng không có
dùng một phần nhỏ mỹ nhân kế, nhưng lần thứ nhất Ross thật sự có cái
hành động gì ư? Không có! Hoàn toàn là một hình tượng Liễu Hạ Huệ. Mặc
dù tớ cũng không tin, cũng cảm thấy anh ấy nhất định là một con sói đội
lốt cừu, nhưng sự thật là anh ấy thật rất lịch sự lễ độ, còn nữa là. . . . . . - Mạc Bảo Bối nói đến phần sau thì có chút phiền não.
- Còn nữa cái gì? - Viên Tử nghe đến thời điểm hứng thú Mạc Bảo Bối dừng lại, khiến cô không nhịn được đặt câu hỏi.
- Còn nữa, bình thường tớ tính khí cũng không phải quá tốt, uống say xong càng thê trở nên kinh khủng cũng không phải là chuyện không thể, ngộ
nhỡ là tớ. . . . . - Trong đầu Mạc Bảo Bối bắt đầu xuất hiện kịch bản
giả tưởng:
Mặc đồ ngủ khêu gợi, ngồi trên người của Ross, sau đó
tay cầm roi da quơ múa, reo hò, mà Ross phía dưới đã sớm bị cô bức bách
mặc một bộ nội y của mình, đáng thương muốn phản kháng, nhưng hai tay
lại bị mình dùng cà vạt trói không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Mạc Bảo Bối rong ruỗi trên người anh.
- Á á á. . . . . . - Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Mạc Bảo Bối sợ đến thét lên.
- Yên tâm đi, không phải như cậu nghĩ. - Tề Giai vỗ vỗ gò má của Mạc Bảo Bối, kêu cô tỉnh lại trong thế giới ảo tưởng của mình.
- Cậu biết tới vừa mới nghĩ tới cái gì không? - Vẻ mặt Mạc Bảo Bối đưa
đám nhìn Tề Giai, vừa nghĩ tới mình hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện
đó, lòng của Mạc Bảo Bối liền không giải thích được sa sút.
-
Không biết, chẳng qua nghĩ cũng biết là hình ảnh hạn chế siêu ghê tởm
rồi. Tuy rằng tính khí cậu xung động một chút, nhưng trên thực tế vẫn
còn rất thẳng thắn đáng yêu, cậu hãy yên tâm đi. - Tề Giai an ủi Mạc Bảo Bối, vỗ vỗ bả vai của cô.
Đầu nhỏ Viên Tử gật đầu như gà mổ
thóc, mặc dù xung động một chút, nhưng thường rất biết làm một vài
chuyện khiến người ta cảm động và uất ức.
- Nhưng tớ thật sự vô
cùng lo lắng, cậu vừa mới thấy được căn phòng kia chứ? Tớ thấy xong lòng cũng biến thành day cáp treo, không nhịn được sẽ nghĩ đến hình ảnh mình kỳ dị đáng sợ. Hơn nữa bình thường tớ không có việc gì liền nghiên cứu
làm sao để ức hiếp Ross. Hai ngày gần đây còn một mực nghĩ tới đủ loại
hình ảnh và cơ hội áp dụng khích bác với quyến rũ Ross. Tớ cảm thấy rằng cớ thể tớ đã thừa dịp say rượu thật sự áp dụng. - Mạc Bảo Bối nghĩ tới
đã cảm thấy mình càng ngày càng đáng sợ, nếu không tốt tên sắc lang đó
căn bản không phải là Ross, mà là mình?
Khi Mạc Bảo Bối vừa nói dứt lời, Ross đã một thân sảng lãng đứng trên hành lang lầu hai nhìn bốn cô gái.
Nghĩ đến việc làm của mình đối với Ross, Mạc Bảo Bối nhìn mặt Ross, chợt có
chút tội lỗi, nhất là nhìn thấy một vết móng tay thật sâu trên cánh tay
Ross, Mạc Bảo Bối liền không nhịn được cúi đầu bắt đầu tự trách.
Xúc động là ma quỷ! Mình cũng không phải không biết, tại sao không thể tu
thân dưỡng tính thật tốt chứ? Lần này tốt lắm, làm mình lỗ vốn luôn rồi.
Mạc Bảo Bối hung hăng đập ót mình một cái, lại đập phải nơi vết thương cũ
trên trán, đau đến mức nước mắt cô cũng sắp chảy ra, nhưng vẫn cứng rắn
nhịn xuống. Đoán chừng vết thương trên người Ross nhất định không chỉ
một cái, buổi sáng tâm tình mình khó chịu còn mắng người ta là sắc lang, khi ấy trong mắt Ross giống như rất bi thương, sau đó rất sợ hãi lui ra ngoài cũng không dám cãi cọ với mình?
Tự trách trong lòng Mạc Bảo Bối một khi bắt đầu tràn ra, lập tức bắt đầu tự mình suy nghĩ miên man.
- Chuyện không phải như em nghĩ! - Ross nhìn Mạc Bảo Bối nhịn đau, mềm lòng nói.
Thật ra thì vốn dĩ anh muốn tạo nên hình tượng mình uất ức đáng thương, sau
đó là Mạc Bảo Bối thực hiện tiết mục Bá Vương ngạnh thượng cung (ý là
cưỡng bức) với anh. Nhưng anh còn chưa nói ra, cô gái ngốc kia liền tự
mình tưởng tượng ra, hơn nữa còn tự trách như vậy, trong lòng lại không
đành lòng.
- Anh biết em nghĩ cái gì không? - Mạc Bảo Bối hỏi.
- Không biết! - Ross lắc đầu một cái, anh không muốn biên soạn tiết mục Bá Vương ngạnh thượng cung nữa.
- Vậy được, mọi người đều đang an ủi em, nhất định là tối qua anh bị em
hù sợ hả? Đúng rồi, cởi quần áo ra em coi một chút. - Mạc Bảo Bối tựa
như nhớ tới cái gì, đi thẳng tới trước mặt của Ross, sau đó không đợi
Ross trả lời tức thì cương quyết trợ giúp Ross cởi áo.
Nhìn vết
thương thấy mà phát hoảng trên người Ross, Mạc Bảo Bối cảm thấy mấy chỗ ứ đọng màu đỏ trên người mình không đáng kể chút nào nữa.
Sau lưng của Ross đầy dấu vết móng tay cào xé của cô, mặc dù máu đã đông lại, nhưng khi nhìn vẫn khiến người ta sợ hãi.
Tề Giai, Lộ Bán Hạ còn cả Viên Tử nhìn vết thương trên người Ross, tất cả đều lộ ra ánh mắt đồng tình.
Xem ra, sau này Ross vẫn nên thật sự phải luyện thành một thân mình đồng da sắt mới có thể ứng phó được hành vi dã man của Mạc Bảo Bối.