Nhìn sau lưng Ross quả thật chính là cảnh hoang tàn khắp nơi, Mạc Bảo Bối cũng không nhịn được mà phỉ nhổ hành vi hung hãn của mình.
Quả nhiên, cô quả nhiên rất đáng sợ, nhất là sau khi say càng đáng sợ hơn.
Giờ khắc này, Mạc Bảo Bối đã quên sạch sẽ mục tiêu của mình, mười mấy năm qua thật vất vả mới có một lần áy náy tương đối mãnh liệt đầu tiên, quả thật giống như là nước lũ, cỏ dại lan tràn.
Cuối cùng Ross vẫn phải dụ dỗ Mạc Bảo Bối xuống lầu ăn chút cháo, sau khi ăn xong, Mạc Bảo Bối tự giác không có mặt mũi đối mặt với Ross, vì vậy đám người Tề Giai liền mang theo Mạc Bảo Bối rời đi.
Gần tối, bốn chị em tốt ngồi trên lầu nhà họ Tề ngắm ánh nắng chiều.
Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối rõ ràng mất mát đau lòng, thở dài lắc đầu một cái.
- Trước kia cậu đánh người xong cũng không hề có bộ dạng này, lúc nào thì cậu trở nên thuần lương còn biết được đau lòng tự trách vậy? - Tề Giai hỏi, trước kia khi Mạc Bảo Bối đánh nhau gây chuyện toàn là cô ở phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm, cũng xách theo giỏ trái cây đi thăm không ít bạn học bị thương, kết cụ người ta cũng thảm như Ross hôm nay, nhưng cũng không từng thấy Mạc Bảo Bối tự trách lúc nào.
- Đó không giống nhau, người khác vậy cũng là tự tìm. - Những người đó mỗi một người đều khốn kiếp, cô chỉ cũng chỉ thay trời hành đạo thôi, dĩ nhiên không thể so với Ross vô tội.
- Được rồi, nhưng không phải cậu không đạt mục đích thề không bỏ qua sao? Bây giờ cậu dự định làm thế nào? Hết thứ ba sẽ phải đến trường học trình diện, bộ dàng này không phải là sẽ bỏ qua chứ? Lộ Bán Hạ nhìn Mạc Bảo Bối mặc dù tiêu cực, tuy nhiên không phải là vì bản thân mất đi lần đầu tiên, mà là vì bản thân bức bách Ross mà cảm thấy tự trách.
Tất cả lời thề son sắt trước đây của Mạc Bảo Bối đều không thấy nữa, điều này làm cho toàn bộ mọi người cảm thấy rất kỳ lạ. Mạc Bảo Bối cũng không phải một người dễ dàng buông tha như thế, hơn nữa nói cho cùng, chuyện này cuối cùng thua thiệt vẫn là Mạc Bảo Bối.
- Hu hu. . . . . . - Nghe được câu đâm chọt điểm quan trọng này trong lời của Lộ Bán Hạ, Mạc Bảo Bối nức nở nhìn ba chị em tốt, nước mắt ròng ròng - Các cậu nói tớ có quên được không, dù sao sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, chẳng qua nói trước cho tớ biết ai sẽ là chồng tớ thôi: - Mạc Bảo Bối có phần chấp nhận mà hỏi.
Viên Tử nghe xong lập tức kêu lên:
- Trời ơi, cậu lại có thể thông suốt? Có thể thấy được lần đầu tiên đối với phụ nữ mà nói là quan trọng cỡ nào, thế nhưng nói như vậy thì hết thảy những gì cậu làm trước có thể bao nhiêu công sức đổ biển, cậu cam tâm không? Mặc dù tớ là rất trông đợi, Ross cũng rất tốt, nhưng nếu như cậu không thích, là chị em tốt của cậu tớ vẫn không đành lòng nhìn cậu cứ vậy gả cho anh ấy.
Ánh nắng chiều đỏ như lửa, làm nổi bật khuôn mặt của mấy cô gái mười mấy tuổi, sắc mặt mỗi người đều nghiêm túc nhìn Mạc Bảo Bối, mà Mạc Bảo Bối lại đang nhìn ánh nắng chiều.
Một người phải thay đổi cách nghĩ của bản thân, hơn nữa còn phải hành động, huống chi chuyện này liên quan đến cả đời một người phụ nữ, làm chị em, quan trọng nhất là chị em tốt của mình hạnh phúc, nhưng Mạc Bảo Bối thái độ hết sức phản kháng trước đó đột nhiên trong một đêm đã thay đổi suy nghĩ, điều này làm cho họ ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
- Thật ra thì tớ chưa nói với các cậu một chuyện, chuyện là thế này. . . . . . - Mạc Bảo Bối nói toàn bộ chuyện Rebecca xuất hiện và cảm nhận nội tâm của chính cho mấy chị em tốt nghe, xong rồi hỏi - Các cậu phân tích giúp tớ, tớ vậy có tính là ghen không? Bằng không tại sao tớ chán ghét Rebecca đó như vậy?
Tề Giai nghe xong liếc Mạc Bảo Bối một cái, con nhỏ đáng chết, trước đây bản thân đã sớm thích Ross, nhưng lại không phát giác gì.
- Đương nhiên là ghen lại còn là vạc lớn, cậu cũng không phải một người hẹp hòi. Tớ nói làm sao cậu ngu ngốc thế hả, mình thích Ross cũng không biết, hại tớ vừa rồi còn lo lắng vớ vẩn cảm thấy cậu vậy mà vì lần đầu tiên không giải thích được lập tức quyết định gả cho Ross, đây cũng không phải cổ đại, đây là thế kỷ hai mươi mốt. - Viên Tử cũng nghe được là Mạc Bảo Bối đang ghen.
- Không phải, không phải là vì vấn đề lần đầu tiên của tớ, mà là tớ cảm thấy tớ đối đãi sao cho được với Ross, cho nên chịu trách nhiệm đối với anh ấy..., hơn nữa, tớ phát hiện tớ lại không ghét anh ấy, ôi. . . . . .
Mạc Bảo Bối thở dài, cúi đầu.
Ở bên trong thế giới của Mạc Bảo Bối, cô vẫn luôn là người mạnh, bởi vì trong mắt của cô không có phận biệt nam nữ, cho nên loại chuyện ‘chịu trách nhiệm’ như vậy ở trong mắt cô cũng không chỉ là chuyện đàn ông, cũng là chuyện cô phải làm. Mà ưu điểm duy nhất của Mạc Bảo Bối đoán chừng cũng chỉ còn lại điểm ‘chịu trách nhiệm’ này thôi.
Nhưng. . . . . .
- Cậu ôi cái gì? - Viên Tử kỳ quái nhìn Mạc Bảo Bối, cái này thì ôi có cái gì tốt, thích liền thích, không thích liền không thích, việc rất đơn giản, nếu đổi thành chuyện của cô..., sau này nếu nhìn thấy đàn ông mà mặt đỏ tim đập, cô nhất định sẽ bổ nhào lên phía trước trực tiếp đè ngax xuống đất sau đó bắt đầu vô lễ với anh ấy, cuối cùng tuyên bố sau này sẽ là đàn ông của Viên Tử cô, sẽ không dông dài như thế này.
Vì vậy. . . . . . Viên Tử lại bắt đầu nổi lên ảo tưởng mình cũng có thể gặp được mỹ nam từ trong tranh ra.
- Trước kia lúc tớ nhìn thấy tình huống đó sẽ cảm thấy rất buồn nôn, nhưng sau khi mình làm qua lại vẫn không ghét, các cậu nói không phải tớ quá “bộ dạng phóng đãng” à? - Đây là vấn đề Mạc Bảo Bối một mực khổ não. Tại sao cô không cảm thấy ghét, hơn nữa còn mơ hồ có một chút tức giận, tại sao thời điểm làm cô lại không biết tình huống gì, đến nỗi cô hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được lần đầu tiên, chẳng qua cảm thấy đi bộ có một chút không quá lưu loát thôi.
Nghe được bốn chữ nghiêm trọng như vậy, Tề Giai và Lộ Bán Hạ cũng sắp cười phụt ra, che miệng, còn Viên Tử vẫn đang nhìn bầu trời phương xa tiếp tục ảo tưởng bên trong thế giới của mình.
- Nào có nghiêm trọng vậy, nếu nói như cậu, người đi đầy đường đều là bộ dạng phóng đãng rồi, nếu không đứa trẻ tới thế nào? - Lộ Bán Hạ cười vỗ vỗ đầu Mạc Bảo Bối, có lúc trong đầu cô nàng này chứa toàn một số chuyện cổ quái, thật sự làm cho người ta không lý giải được, có lúc cũng rất khôi hài.
- Được rồi, nếu chuyện này đã xảy ra, cậu cứ thuận theo tự nhiên đi, nói không chừng ngủ một giấc sau khi tỉnh lại cậu lại có kết quaả mới. Đi trước ăn bữa ăn tối đi, hôm nay có sườn non bò cậu thích ăn, đi thôi. - Tề Giai đứng lên vỗ vỗ tay, nếu cô nàng này thông suốt, chuyện sau này dễ xử lý rồi.
Ở trong nhà Tề Giai ba ngày, hôm nay Mạc Bảo Bối đang chuẩn bị cùng với Lộ Bán Hạ tự quay về nhà thu dọn hành lý, bởi vì rất nhanh họ sẽ phải đi học.
Ba ngày nay Mạc Bảo Bối trừ không ngừng buồn rầu và phân tích cuối cùng động não, rốt cuộc quyết định phát triển thuận theo tự nhiên, dù sao chung đụng trước nhìn kỹ hẵn nói, cách tốt nghiệp còn tới ba năm, cô cũng không vội với nhất thời này, nếu trong ba năm này phát hiện Ross không tốt không thích hợp với mình, mà mình cũng còn chưa đạt tới trình độ yêu anh vậy coi như xong. Dù sao trước tốt nghiệp chắc chắn sẽ không kết hôn, cô không nóng nảy trong lần nghỉ hè.
Nghĩ rõ rồi, trong lòng Mạc Bảo Bối trở nên thản nhiên rất nhiều.
- Bảo Bối, Ross tới đón cậu về. - Lộ Bán Hạ đi vào phòng của Mạc Bảo Bối vỗ vỗ cái mông cô.
- Hả? - Mạc Bảo Bối lật người nhìn Lộ Bán Hạ, còn có chút mơ mơ màng màng.
- Chớ ngủ. . . . . . - Lời Lộ Bán Hạ còn chưa nói hết, trong phòng đột nhiên vang lên 《quốc ca》, âm thanh hào hùng mạnh mẽ, trực tiếp chấn động Mạc Bảo Bối từ trạng thái mơ hồ sang cực kỳ tỉnh táo, lập tức nhảy một cái xuống giường, chao tư thế quân đội rất cung kính.
Một khúc nhạc kết thúc, lúc này cơ thể Mạc Bảo Bối mới buông lỏng.
Cau mày, lầu bầu:
- Giai Giai lại cài đặt chương trình phát thanh trong nhà, đúng là sở thích quỷ dị.
Lộ Bán Hạ vừa kéo Mạc Bảo Bối vào trong phòng tắm, vừa nói:
- Chỉ có lắp đặt một mình phòng cậu thôi, sợ có một ngày dùng đến, quả nhiên thật đúng là dùng đến rồi, vẫn là Giai Giai có biện pháp mà.
Mạc Bảo Bối tắm cấp tốc xong, mặc váy Tề Giai vào, sau đó bị Lộ Bán Hạ đưa tới lầu dưới gặp Ross.
Trên cầu thang, cơ thể Mạc Bảo Bối trở nên cứng ngắc hơn rất nhiều.
Lộ Bán Hạ nhìn chị em tốt bên cạnh, dùng sức nắm chặt tay cô, mặc dù không có chuyện gì, nhưng nhìn thấy người vẫn sẽ khẩn trương thôi.
Hôm nay là thứ bảy, cha mẹ Tề Giai đều đi tụ họp với bạn bè, trong nhà chỉ có bốn cô gái cùng với bảo mẫu trông nhà. Thời điểm Mạc Bảo Bối đến dưới lầu, nhìn thấy Ross nhàn nhã tùy ý tựa vào ghế sofa, một tay chống đầu, thậm chí xem ra có một loại cảm giác mê người.
Mạc Bảo Bối lắc đầu một cái tiêu tán suy nghĩ trong đầu, cô đây là thế nào? Chẳng qua xảy ra quan hệ một lần, tại sao nhìn thấy anh lại có loại ý nghĩ này hiện ra, cô điên rồi sao?
Thật khó khăn đi xuống lầu, cùng Ross ngồi đối mặt nhau, trong khoảng thời gian ngắn Mạc Bảo Bối lại không biết làm sao mở miệng.
Còn Ross lại cười thầm trong lòng, tất cả chuyện của Mạc Bảo Bối, anh đã nghe ngóng từ Tề Giai, xem ra dạ dày hy sinh vẫn rất có hiệu quả, mặc dù uống nhiều rượu như thế ba ngày nay luôn có một chút xíu không thoải mái mơ hồ, nhưng hiệu quả cũng rất kinh người, con mèo hoang một lòng muốn thoát đi của mình vậy mà trở nên biết điều.
- Nên về nhà rồi, dì nói em rời nhà đã lâu rồi nên nhớ em, ở cùng bọn họ thật tốt. – Thoắt cái sẽ tới khai trường, sau này Mạc Bảo Bối cũng không thể thường về nhà, nên trở về làm bạn cha mẹ thật tốt.
Tiếng Ross dịu dàng truyền đến, Mạc Bảo Bối vậy mà chỉ có thể yên lặng gật đầu một cái.
Gật đầu rồi, Mạc Bảo Bối lại gõ mạnh một cái vào đầu mình, ở trong lòng có một âm thanh mắng: Mạc Bảo Bối mày ngu ngốc thế, làm gì mà dáng vẻ như cô vợ nhỏ, gật đầu, gật cái đầu quỷ lớn mày á!
Trong lòng Mạc Bảo Bối hối hận không dứt, tại sao biết điều nghe lời như vậy, tại sao không thể đủ phóng khoáng mà nói ra, không phải chuyện hư hỏng gì, còn đến mức khẩn trương thành cái bộ dáng này sao?
Chưa đến mức! Đúng!
- Ross, có chuyện chúng ta phải nói chuyện cho thật rõ. - Mạc Bảo Bối tìm được giọng của mình, nặng nề nói.
- Em nói! – Ross cười nhìn Mạc Bảo Bối, mặc dù trong lòng đã ước chừng biết Mạc Bảo Bối muốn nói cái gì, nhưng anh vẫn muốn nghe cô nhóc này nói một chút.
- Em, đã quyết định đồng ý cho anh một cái cơ hội vinh dự cao nhất, nhưng anh phải nhớ rõ thân phận của chính anh. Bắt đầu từ hôm nay anh chính là đàn ông của Mạc Bảo Bối em, trên người chỉ có thể dán nhãn của em, nếu để cho em phát hiện anh dám cả gan hành động không có quy củ mà nói, em lập tức cho anh knockout, biết không?
Giọng nói Mạc Bảo Bối rõ ràng, ngôn từ súc tích nói.