Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua thủy tinh phản chiếu sáng ngời căn phòng, làm cho người ta ấm áp thoải mái.
Mạc Bảo Bối nhúc nhích cơ thể một cái, cảm thấy xương có hơi cứng, có một
loại kích động ngủ nướng phát ra, vì vậy cô trở mình lại, giắt chân lên
trên cái chăn bị cô vặn thành một chiếc bánh quai chèo.
Qua nửa
giờ, Mạc Bảo Bối ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi thơm của
thịt xào và rau cải, rất tinh tế rất dễ chịu, đã hoàn toàn gợi lên con
sâu tham ăn trong bụng cô.
- Muốn chết quá, thơm vậy trời! - Mạc
Bảo Bối giãy giụa muốn xuống giường đi ăn cơm, lại phát hiện bởi vì ngủ
quá lâu nên toàn thân có chút mềm nhũn, không động đậy nổi.
"Xột
xột xoạt xoạt" một hồi, Mạc Bảo Bối từ giường lớn rớt xuống dưới, chỉ là tay chân coi như linh hoạt bắt được cái chăn, đáng tiếc giãy giụa không có kết quả, cuối cùng vẫn là cả người tuột xuống sàn nhà.
- Oh
trời ạ, có phải xui xẻo như vậy không! - Mạc Bảo Bối nhỏ giọng mắng, lúc nào thì cô yếu ớt thế rồi chứ, bò dậy cũng sẽ biến thành té xuống.
diễ.n đ.à.n lê qu.ý đ.ôn Nếu không phải là bận tâm vấn đề mặt mũi và gia tộc, cô cần gì chịu đựng những thứ gánh nặng này chứ. Suy nghĩ một chút đã cảm thấy bứt rứt, một mình lặng lẽ té xuống góc cũng không có ai
phát hiện.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Bảo Bối bắt đầu cảm giác mình
tủi thân, cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn chu lên, cảm giác nội tâm mình bị
thương.
- Bảo Bối, sao vậy? - Một âm thanh dịu dàng dễ nghe từ trên truyền đến.
Mạc Bảo Bối ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười sáng rỡ của Ross, còn muốn chói mắt hơn cả ánh nắng.
Không nhịn được đưa tay ra, ta bấm ta bấm, ta còn bấm.
"Hừm!" Dùng sức bấm mấy cái trên mặt Ross, thành công đánh nụ cười Ross về
nguyên trạng, lúc này Mạc Bảo Bối mới thu tức giận lại, cảm thấy thống
khoái một chút.
Ross lại không dám cười, không thể làm gì khác hơn là xoa xoa tóc Mạc Bảo Bối, bất đắc dĩ hỏi:
- Dễ chịu chút nào không?
- Có hay không thì thế nào? - d>đ>l>q>đ Mạc Bảo Bối tức giận
nói, vốn là một chuyến nghỉ hè thật vui vẻ, không giải thích được xem
mắt, vốn là vui vẻ du lịch, bản thân không giải thích được đã chạy tới
lập tức tuyên bố bọn họ đã đính hôn, hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống
của cô. Mặc dù hận khí này có thể nuốt vào được, nhưng cô cũng sẽ không
để cho Ross thống khoái.
- Lại để cho em cắn một cái nữa vậy! - Ross đưa tay ra, đặt ngang ở trước mặt Mạc Bảo Bối.
Không chút do dự nâng cánh tay Ross lên, hung hăng cắn một cái xuống. Mạc Bảo Bối gần như đã dùng hết hơi sức toàn thân đặt vào miệng rồi, cho dù cô
có thể tiếp nhận Ross, nhưng cũng không bày tỏ có thể tiếp nhận ép buộc.
Nếm thấy một mùi máu tanh, Mạc Bảo Bối cảm thấy toàn bộ sức lực đã quay trở lại cơ thể, lúc này mới chậm rãi thả lỏng hàm răng.
- Hả giận không? - Ross tiếp tục hỏi, ánh mắt nhìn Mạc Bảo Bối cũng không có khổ sở, mà ẩn chứa ý vị cưng chiều.
- Hả giận! - Mạc Bảo Bối giơ tay lên lau miệng.
- Vậy anh đưa em đi tắm nhanh, đợi lát nữa húp cháo, còn có thịt em thích ăn. - Ross không hề quan tâm vết thương trên cánh tay như thế nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn, trực tiếp ôm ngang Mạc Bảo
Bối từ trên sàn nhà lên, đi vào trong phòng tắm.
Sau khi tắm nhanh, Ross lại đảm đương chức năng xe ngựa lao động, ôm Mạc Bảo Bối đến phòng ăn.
Uống nước muối nhạt Ross pha, đung đưa hai cái chân nhỏ trắng mịn, tóc được
Ross dùng một sợi dây cột thành đuôi ngựa, trên người còn mặc áo sơ mi
trắng của Ross, nhìn món ngon trước mắt Mạc Bảo Bối cười nheo mắt.
Ross ân cần giúp Mạc Bảo Bối bới cơm gắp thức ăn, cực kỳ vui vẻ.
Cảnh tượng thế này đã từng xuất hiện nhiều lần trong mộng, cho nên Ross làm
thuận buồm xuôi gió không có nửa điểm không thích ứng, đây chính là điều anh muốn, đây chính là hạnh phúc của anh.
Nhìn cô gái mình yêu
ăn bữa ăn sáng, trên người còn mặc quần áo của mình, loại cảm giác đó
thật sự rất mỹ diệu, thậm chí anh cảm thấy đây hẳn là thời khắc đẹp nhất của Mạc Bảo Bối.
- Nhìn em có thể lấp đầy bụng sao? - Mạc Bảo
Bối đã ăn được không quá ít, dừng lại nhìn Ross hỏi. Từ mới bắt đầu, ánh mắt của Ross cũng chưa từng rời khỏi cô, cảm giác cực kỳ quỷ dị.
- Các em có một câu gọi là sắc đẹp thay cơm. - Ross nói.
Mạc Bảo Bối mới đầu sửng sốt một chút, ngay sau đó mới phản ứng được là
Ross đang trả lời cô, nhìn cũng có thể ăn no là thật, mặc dù logic có
chút kỳ quái.
Chẳng qua sau khi hiểu ý tứ Ross, lông mày Mạc Bảo Bối bắt đầu co giật.
- Trình độ văn học không tệ đấy! - Mạc Bảo Bối không biết trả lời cái gì, chỉ có thể cười khan, tán dương cũng có mùi vị hơi châm chọc.
-
Anh sẽ học giỏi chữ viết, em yên tâm. - Nhớ lại tư tưởng về Trung Quốc
của Mạc Bảo Bối cao hơn rất rất nhiều so với người khác, Ross vội vàng
bảo đảm. Băng vệ sinh và bông vải hóa trang tối qua làm cho anh gây ra
chuyện cười, về sau tuyệt không thể lại phạm loại sai lầm cấp thấp này
nữa.
- Anh thông minh thì em không nghi ngờ, có điều bây giờ em
lại không nhịn được hoài nghi có phải anh đần độn hay không. Trên cánh
tay anh rướm máu anh không biết sao? - Mạc Bảo Bối ăn xong rồi lý trí
khôi phục, nhìn thấy vết răng trên cánh tay Ross, bắt đầu cảm thấy có
chút đau lòng trổi dậy.
- Anh không đau.
- Anh là kim
cương bất hoại thân à (bằng mình đồng da sắt)? Mạc Bảo Bối liếc Ross một cái, từ trên ghế đứng lên, đi lấy hòm thuốc nhỏ dự định giúp Ross băng
bó vết thương.
- Em cắn. – Tiếng Ross nhàn nhạt, nhẹ nhàng, lại hiện ra cảm giác ấm áp, truyền đến từ sau lưng Mạc Bảo Bối.
Em cắn, cho nên không đau sao? Trong lòng Mạc Bảo Bối run rẩy, bước chân
ngừng lại một chút, sau đó làm thành không hề nghe thấy tiếp tục đi tới
hộc tủ mặt trước, phía trên có một hòm thuốc nhỏ rất dễ thấy.
Ross nhếch miệng lên 30 độ, lộ ra nụ cười không rõ ý vị.
Cầm cái hòm thuốc, cố định tay Ross xong, Mạc Bảo Bối thuần thục khử trùng, bôi thuốc, sau đó dùng băng cầm máu vòng hai vòng băng bó kỹ.
Trước kia cô thường giúp Mạc Trường Thắng băng bó vết thương hoặc là thay
thuốc, sau bản thân cũng thường va chạm cần băng bó, cho nên tay nghề
băng bó của Mạc Bảo Bối rất lưu loát, nhanh chóng băng bó kỹ.
Từ đầu tới đuôi Ross cũng không nói một tiếng nào, yên lặng nhìn thần thái nghiêm túc của Mạc Bảo Bối.
Đây chính là cô gái anh muốn bảo vệ một đời một kiếp.
"Á!" Đột nhiên trên tay truyền đến một hồi đau đớn, Ross kêu lên.
- Ngẩn người cái gì thế hả, không phải nói không đau sao? - Rõ ràng đôi
mắt Ross nhìn cô, nhưng bộ dạng lại như đi vào cõi thần tiên, không nhịn được dùng sức chọc vào vết thương của anh.
- Anh đang suy nghĩ cuộc sống sau này của chúng ta. - Ross mỉm cười trả lời, thu vẻ mặt đau đớn.
- Cuộc sống về sau cái gì? - Mạc Bảo Bối hơi suy nghĩ một chút, hai chân
trực tiếp nhảy qua hông của Ross, đẩy Ross ngã lên ghế sofa, sau đó
giống như một con mèo nằm trên người anh.
Cổ áo rộng thùng thình
khiến Ross thu toàn bộ cơ thể xinh đẹp vào đáy mắt, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng. Không hiểu tại sao Bảo Bối nhỏ của anh đột nhiên phòng khoáng thể.