Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 2 - Chương 7: Hay cho một người phụ nữ đanh đá



Ross thấy Mạc Bảo Bối nhìn mình, vẻ mặt một bộ quyết không để cho mình thua thiệt, lấp tức thật sự đứng dậy cởi dây nịt.

Mạc Bảo Bối lớn mật nhìn, cô cũng không tin đến cùng Ross thực có can đảm cởi hết, loại chuyện thế này chính là người nào lớn mật người đó chống đỡ được tới cuối cùng. d .đl .qđ Ngậm nụ cười, Mạc Bảo Bối nhàn nhã, thoải mái nhìn Ross cởi đến chỉ còn lại một cái CK (ặc... là Calvin Klein), sau đó dù bận vẫn ung dung khoanh tay xem cuộc vui.

- Còn muốn tiếp tục không? Anh với em hình như không khác biệt lắm. - Ross vừa đặt một tay phía trên quần lót, vừa hỏi Mạc Bảo Bối.

- Dĩ nhiên rồi, em chờ đấy. – Dường như Mạc Bảo Bối đã coi chuyện này thành một thú vui rồi.

Tiếng nói Mạc Bảo Bối vừa dứt, Ross làm thật lập tức kéo quần xuống dưới.

- Á á á á. . . . . . anh muốn chết hả? – Sau khi Mạc Bảo Bối thấy được thứ không nên nhìn, lập tức thét chói tai, hai chân thon dài trực tiếp đá Ross ngã xuống đất.

Tiếng thét chói tai của Mạc Bảo Bối vang dội toàn bộ biệt thự, động đất ngay tại chỗ.

Mạc Trường Thắng, Viên Tử và Lý Tố Tố tức khắc chạy thẳng tới lầu ba. Lúc này ngay cả Lộ Bán Hạ và Tề Giai luôn luôn lấy trấn định tự nhiên làm tiêu chí cũng chạy theo lên lầu xem cục diện.

Một cú đá này đúng là rất nặng, khi Ross bò lên giường, cả người gần như là nằm trên giường. Đời này thật sự là anh chưa từng chật vật thế này. Khuôn mặt tuấn lãng chau lại, thở nhẹ.

Mạc Bảo Bối bị dọa giật mình, cảm thấy giường lớn mềm mại lõm xuống, ngay lập tức bật dậy, dùng sức muốn đẩy Ross xuống giường.

- Đi xuống cho em, cái tên sắc lang này, anh có bệnh à, phơi bày háo sắc khiến cho anh rất thỏa mãn sao? Đi xuống! - Mạc Bảo Bối gỡ tay Ross nắm chặt ga giường ra, mắng to.

Làm sao Ross còn có thể để Mạc Bảo Bối đẩy mình xuống dưới giường lần nữa. dđ l,ê qu,ý đ,ôn Lần này nói gì cũng không thể để Mạc Bảo Bối được như ý tiếp, vì vậy giống như một con bạch tuộc quấn lên trên người Mạc Bảo Bối, đôi tay ôm eo Mạc Bảo Bối thật chặt, hai chân cũng ôm hai chân Mạc Bảo Bối, không để cho Mạc Bảo Bối có bất kỳ khe hở.

- Không xuống.

Mạc Bảo Bối giận muốn hất Ross ra, cũng không ngờ bị Ross ôm chặt hơn. Giận đến mức dùng tay kéo gò má của Ross, sau đó đâm hai gò má Ross giống như đâm viên thuốc.

Đợi đến khi đám người Mạc Trường Thắng mạnh mẽ vào cửa, nhìn thấy một bộ dạng người đàn bà chanh chua này của Mạc Bảo Bối.

Chỉ thấy nửa trên áo Ross mở rộng ra, phía dưới chỉ có một chiếc CK, khuôn mặt đáng thương đang bị Mạc Bảo Bối đâm, kéo. Còn Mạc Bảo Bối lại là tóc dài xốc xếch, diện mạo dữ tợn cưỡi trên người Ross lăn lộn la lối om sòm.

- Hay cho một người đàn bà đanh đá! - Tề Giai xem xong cả rồi, bình luận.

- Xác thực đủ hung hãn. - Miệng Viên Tử chậc chậc, không nhịn được giơ ngón tay cái lên. Tình huống này so với ban nãy quả thật khác xa, có điều vóc người Ross thật đúng là không tệ, thật sự chọc người ta thấy thèm mà.

- Lau nước miếng đi! - Tề Giai chán ghét nhìn Viên Tử một cái, cảm thấy cô gái này đúng là một đứa háo sắc.

- Thật là vừa thấy Ross đã thương! - Lộ Bán Hạ không nhịn được giúp nói một câu Ross.

Thật ra là, thời điểm mọi người đẩy cửa vào Ross đã buông hai tay ra, chống đỡ ở sau lưng, hai chân cũng buông lỏng. Thoạt nhìn Ross đã thay đổi thành dáng vẻ bị Mạc Bảo Bối giày xéo qua, cộng thêm tư thế hai người mập mờ, đủ làm cho người ta tưởng tượng rồi.

- Mắt mấy người mù sao, rõ ràng là anh ta. . . . . . - Mạc Bảo Bối nghe được lời của mọi người xong, tức giận chỉ vào Ross, chỉ là sau khi bản thân thấy rõ tình huống, mới phát hiện ra mình lại đang cưỡi ngồi trên hông Ross, một tay đâm gò má của Ross, một tay kia lại nắm lấy cổ áo Ross, điệu bộ người đàn bà chanh chua.

Anh cái đồ con hổ biết cười(*)! Anh lợi hại!

(*) Con hổ biết cười: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác)

Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Ross, chỉ thấy Ross trả lại cho cô một ánh mắt vô tội, cô giận đến nghiến răng.

- Ross à, thật xin lỗi, Bảo Bối nhà chúng ta gần đây hỏa khí nó lớn, ngày hôm nay quá nóng cũng khó trách nó. Lát nữa bác kêu người nấu chút trà lạnh hạ hỏa cho nó! - Mạc Trường Thắng vừa cười giượng gạt Mạc Bảo Bối trên người Ross ra, vừa ngượng ngùng nói.

- Đúng vậy đúng vậy, gần đây Bảo Bối nhà chúng ta nổi hỏa, cháu đừng so đo với đứa nhỏ nhé! - Hơn Tố Tố vội vàng giúp Ross nhặt quần lên, cười nói thêm.

Mạc Bảo Bối nghe lời nói của hai người, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Cái gì gọi là trời nóng nực hỏa khí lớn, tại sao là người nhà họ Mạc cảm thấy rất có lỗi với Ross chứ? Tại sao?

Mạc Bảo Bối la lên trong nội tâm, ánh mắt nhìn Ross càng thêm tức giận.

- Ross anh giải thích rõ ràng cho em! - Mạc Bảo Bối giùng giằng muốn từ trong tay lão tử mình nhào tới trước mặt Ross, chỉ là Mạc Trường Thắng cũng không phải ngồi không, lập tức ngăn động tác của Mạc Bảo Bối lại, trực tiếp xách lên.

Dáng dấp Mạc Bảo Bối nhỏ, chỉ có thể giãy giụa hai chân trong không trung.

- Cháu hiểu, chú cứ ôm đi, xách cô ấy lên như vậy không thoải mái. - Ross vừa bình tĩnh mặc xong quần, còn vừa quan tâm Mạc Bảo Bối trong tay Mạc Trường Thắng.

- Ai caanfa nh xen vào việc người khác. - Mạc Bảo Bối tức giận mắng một câu, Ross đúng là cực kỳ đáng ghét, rõ ràng là anh hãm hại, bây giờ lại có thể bày ra sắc mặt này, thật sự là con hổ biết vười, không đúng, đàn ông bụng dạ đen tối!

Mạc Trường Thắng xách Mạc Bảo Bối lên, suy nghĩ một chút cũng ổn. Xách lên quả thật là không thoải mái, vì vậy muốn đổi tư thế lại, ôm, tóm lại chính là không thể buông ra, nếu không Mạc Bảo Bối tuyệt đối sẽ xông ra liều mạng với Ross. Mặc dù thoạt nhìn hình như là quỷ kế Ross đùa giỡn, nhưng xác thực con gái cũng nên nếm chút dạy dỗ rồi.

- Không cho phép đổi, con là thích bị xách lên. - Mạc Bảo Bối tức giận nói.

Mạc Trường Thắng hung hăng vỗ cái mông Mạc Bảo Bối một cái, không để ý tới cô cố tình gây sự, trực tiếp ôm khỏi phòng, rời cái chiến trường này.

Nhìn Mạc Trường Thắng mang đầu sỏ gây chuyện đi, Lý Tố Tố vội vàng nói:

- Ross a, Bảo Bối nhà chúng ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, con tha thứ nhiều một chút. Cô thấy hình eo cháu bị thương, bằng không để cho mời người tới xem một chút.

Ross nửa đỡ eo, một cú đá vừa nãy của Mạc Bảo Bối đá trúng eo, quả thật cần bác sĩ xoa bóp giúp anh, vì vậy gật gật đầu.

Lý Tố Tố đi nhanh ra ngoài, dự định gọi điện thoại gọi bác sĩ tư nhân tới xem chút.

- Viên Tử, cậu đi theo dì xinh đẹp đi. - Tề Giai thấy Lý Tố Tố đi ra ngoài, chuyển sang Viên Tử nói.

Viên Tử rất vui mừng hứng thú hấp ta hấp tấp đi theo sau Lý Tố Tố, trong phòng chỉ còn lại ba người Lộ Bán Hạ, Tề Giai và Ross, lập tức liền yên tĩnh lại.

Tề Giai và Lộ Bán Hạ yên lặng đi tới ghế sofa ngồi xuống, Ross ngồi đối diện hai người. Anh biết hai cô gái này có lời muốn nói với mình, mặc dù không thích bị hai cô gái trẻ tuổi dùng thái độ như vậy đối đãi, nhưng hai cô gái nhỏ là vì tốt cho Bảo Bối của anh, cho nên anh có thể chấp nhận vô lễ trong mắt các cô.

Ross tự nhiên, thanh thản nhìn lại Tề Giai và Lộ Bán Hạ, không có nửa điểm đáng thương của dáng vẻ vừa nãy.

- Anh biết bọn em muốn nói gì. - Tề Giai bình tĩnh nói, người đàn ông trước mắt cô quá thông minh, thông minh đến mức làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.