Giữa hè, trên đường rộng lớn vắng vẻ, cỏ dại hoang tàn, nhìn một cái không thấy bờ cuối.
Hai chiếc xe jeep Land Rover trên đường lớn cấp tốc đi về phía trước, để lại trong không khí nhạc Rock and roll đinh tai nhức óc.
- Chết cũng muốn yêu, sẽ không khó chịu triệt để. Tình cảm bao sâu chỉ có như vậy mới đủ thổ lộ. . . . . . - Kèm theo giọng có lực xuyên thấu của Tín Lạc Đoàn, toàn bộ người trên xe đều đang đây điên cuồng hét lên theo. Hát Rock and roll như vậy, bọn họ nghĩ đến hơn hết là một loại tinh thần tín niệm và theo đuổi, là một loại cố chấp, đây cũng là tinh thần bọn họ cần phải có trên đường đi phía trước.
《 Khúc hát đường lớn 》《 Hai bàn tay trắng 》《 Mộng Hồi Đường triều 》《 Tha hương 》《Cô nàng trồng hoa nhà kính》 từng khúc nhạc Hip-Hop tiếp nhau, hát đến cổ họng cũng khàn khàn mọi người mới dừng lại lấy hơi, uống nước, quay về phía bầu trời ngoài cửa xe cười khúc khích.
- Này! Thế này rất thỏa mãn rồi, anh vẫn cứ bộ dạng khó chịu không mệt mỏi sao? - Mạc Bảo Bối vỗ vỗ Lôi Lợi ngồi trên ghế lái, lớn tiếng nói, trong giọng vì cuộc sống dã ngoại nhiều ngày mà càng thêm phóng khoáng rồi.
- Cũng không tệ lắm. – Lôi Lợi nhìn Mạc Bảo Bối bên cạnh một chút, cười nói.
Xác thực, bởi vì liên quan đến bối cảnh xuất thân, anh đã rất lâu không có gầm thét như vậy, loại cảm giác này cả đời anh cũng sẽ không quên.
- Ôi chao, cậu không cần phải quấy nhiễu Lôi Lợi... Anh ấy đang lái xe đấy, cậu muốn anh ấy đưa chúng ta vào cống ngầm sao? - Viên Tử từ ghế sau vươn tay ra vỗ ót Mạc Bảo Bối một cái.
- Viên Tử, không cho phép đánh đầu Bảo Bối, ngộ nhỡ đánh ngu không ai muốn thì làm thế nào? - Cố Thiếu Thông từ trên ghế ghế sau nhổm dậy.
- Cậu ấy đã có người đặt hàng nè.... nè - Viên Tử nói xong, lại vỗ một cái mạnh mẽ lên ót Mạc Bảo Bối.
- Vậy ngộ nhỡ Ross cảm thấy chất lượng không tốt dự định trả lại hàng thì làm sao. Chẳng phải Bảo Bối sẽ rất đáng thương. - Cố Thiếu Thông và Viên Tử hai người một đáp một hát bắt đầu nhạo báng Mạc Bảo Bối.
Rốt cuộc Mạc Bảo Bối không thể nhịn được nữa, bộc phát.
- Hai — người — này — ngậm — miệng — cho — tôi!
Tiếng Mạc Bảo Bối to lớn, chấn động cả đất trời, cho dù là Tề Giai trên một chiếc xe khác cách xa 1000m cũng nghe thấy rõ ràng.
- Tiếng Bảo Bối hình như càng lúc càng lớn. - Lộ Bán Hạ ngồi ở ghế cạnh tài xế đưa ra đánh giá khách quan đối với tiếng rống giận kia.
- Chỉ là âm thanh truyền đi trong không khí không bị cản trở, áp suất không khi sinh ra thay đổi lớn, cho nên âm thanh nghe như rất lớn mà thôi, không cần để ý cậu ấy. - Tề Giai giỏi khoa học đưa ra nhận định, nói bình thường. Giọng Mạc Bảo Bối cũng không có thay đổi lớn, chẳng qua bởi vì nơi này hoang dã, âm thanh truyền đi không có chướng ngại vật cản trở như âm thanh khác, nhà lớn, cây cối vân vân, vì vậy âm thanh nghe lớn hơn rất nhiều so với bình thường.
- Giai Giai em thật đúng là vĩnh viễn phân tích bình tính như thế. - Viên Bân ngồi ở ghế lái cười nói. Lần này anh trở lại tham gia tiệc sinh nhật Tề Giai, thuận tiện nghỉ kì nghỉ đông, không nghĩ cuối cùng sẽ bị em gái mình kéo đi đảm đương chức tài xế và bảo vệ.
Không sai, các cô gái cũng biết lái xe, nhưng là con gái ra ngoài du lịch, cho nên cũng không muốn làm tài xế, hơn nữa nơi đi là Tân Cương, thế nên vì lý do an toàn, còn nhất định phải có phái nam đồng hành, nếu không Ross và Lâm Thiên Vũ cũng hoàn toàn không đồng ý cho đi.
Vốn không muốn ra ngoài du lịch, nhưng Viên Tử lại đột nhiên nảy ý tưởng nhất định phải đi du lịch Tân Cương, nói đó là thánh địa mơ ước trong lòng cô đã tràn đầy mơ tưởng từ lâu,, nơi từng xuất hiện nhiều lần trong mộng của cô chính là Tân Cương.
Vì vậy, Viên Tử phát huy công lực làm phiền người và diễn thuyết khoa trương củ mình, thành công thuyết phục Tề Giai, Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ tham gia, cuối cùng bởi vì Ross và Lâm Thiên Vũ không chịu cho đi, cho rằng quá nguy hiểm, vì vậy lại thêm bốn con lừa phái nam —— Hàn Kì, Cố Thiếu Thông, Lôi Lợi, Viên Bân.
Tạm biệt Fuyun County đi về khu bảo tồn thiên nhiên Kanas, tất cả mọi người đã hoàn toàn bị rung động. Hoàng hôn dần dần buông xuống như vòng tròn vàng nhẹ nhàng mờ dần, đang lúc trên không trung giữa trời và đất kéo ra một đường vòng cung dịu dàng cuối cùng; ráng màu đầy trời, khuếch tán ra. Tím, vàng, nâu hường đậm, màu sắc như gấm thuận thế bày ra theo hướng sa mạc xám trắng cùng với nhà truyền thống Mông Cổ xanh trắng, thiêng liêng ấm áp. Giành sự chú ý nhiều nhất đương nhiên vẫn là lạc đà đứng ngạo nghễ trong ánh hoàng hôn, ánh dương chiếu rọi. Đường cong nhấp nhô mà đầy đặn trên thân, ngay cả lông tơ trên lưng gù cũng sáng ngời chói mắt. nhận thấy được tiếng sập cửa răng rắc quấy nhiễu, lạc đà đầu đàn ngửa đầu hú một tiếng dài, bầy lạc đà xếp thành hàng dài có thứ tự, bóng hình chảy dài trôi càng lúc càng xa trong ánh mặt trời. Một khắc đó, tất cả mệt nhọc đi đường đều hóa thành —— ngẩn người.
Trong ánh trăng mờ có người vỗ nhẹ vai Mạc Bảo Bối:
- Ngoài cửa sổ, nhìn mau!
Viên Tử nằm trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trên mặt là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Lôi lợi cũng nhìn thấy trước mắt một cảnh sắc rung động này, lập tức dừng xe lại, mọi người đi ra khỏi xe, nhìn giữa trời.
Trên đường chân trời tựa như dán giấy, dán một vòng tròn màu vàng hồng nở nang, đó là ánh trời chiều. Nhưng ở phía bên kia trên trời, mặt trời màu cam chỉ vừa mới lặn đến một nữa, mới nghe lần đầu lại tận mắt nhìn thấy —— không sai, một vòng tròn trăng rằm màu vàng hồng! Mùa vàng hồng rực rỡ y hệt như lửa đốt, thậm chí trằng rằm này còn được truyền thuyết thành "quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn" (*), cũng lờ mờ phải nhiệt liệt lên. (muốn biết màu tác giả miêu tả thì vào gg hình ảnh seach hai chữ này 金红)
(*) Quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn: dịch ra sẽ là lầu quành nhà ngọc, trên cao lạnh lẽo. TG không phải người TQ nên cũng chịu cách dùng từ của họ @@ chắc là có sự tích hay truyền thuyết gì đó, tra gg không thấy đánh chịu.
Không chớp mắt, tầm mắt theo bóng cây, triền núi bên ngoài cửa sổ được ánh trăng chiếu sáng đang lúc đi ngang qua. Trăng đi đến đâu, vòng màu vàng hồng liền chiếu rọi đến đó, tâm tình và bầu trời đêm trong cùng một nháy mắt ấm áp. Dần dần trăng cao. Màu vàng hồng nhạt trở thành vàng rõ; cao, ánh sáng vàng tươi chiếu sáng; cao, rốt cuộc ở giữa trời, trăng định dạng thành một màu xanh trắng mọi người quen thuộc.
Ánh trăng sáng chói: chưa từng cảm nhận rung động.
Giờ khắc này, lòng của mọi người đều bị rung động.
Cảnh đẹp như thế làm sao khiến người không say mê.
Một cuộc du lịch kết thúc, tất cả mọi người mệt mỏi không chịu được, tuy nhiên vẫn nhớ nhung không thôi.
Trên đường trở về, bọn họ lựa chọn con đường hoang vắng ít người hơn chứ không phải trở về theo đường cũ, bởi vì cách này có thể để bọn họ thấy nhiều cảnh đẹp khác hơn. Trạm cuối cùng này chính là thành phố ma Fengdu, sau lần này bọn họ sẽ phải đi nhanh hơn, chạy thẳng tới quốc lộ thành phố X.
Vào kỷ băng hà xa xôi hơn một triệu năm trước, nơi này là đầm rộng lớn, khí hậu ấm áp, thực vật tươi tốt, cuộc sống nhiều chủng loại hình khủng long. Sau đó, trải qua hai lần vỏ quả đất biến động lớn, đáy hồ lên cao, hồ bị kẹp giữa sa thạch và phiến thạch cao nguyên. Trải qua trăm ngàn năm gió mưa bào món, phơi bày tầng đá bị cuồng phong điêu khắc thành hình thù kỳ quái, cho nên thành phố ma lại có tên là "thành gió".
Loại địa hình bề mặt này chính là địa hình Nhã Đan. "Nhã Đan" là tiếng Uighur, có nghĩa là chỉ vách núi dựng đứng. Ở mặt địa chất học, địa hình Nhã Đan chuyên chỉ quang cảnh từ một hệ thống rãnh song song cùng với vết xe trải qua phong thực lâu dài tạo thành.
Bởi vì kết cấu từ đá sa thạch cứng rắn và bốn mùa nhiều gió, thành phố ma không có thảm thực vật, cũng không có màu tượng trưng cho sự sống —— màu xanh lá cây. Cho nên, dưới thành phố ma dưới ánh nước sẽ có màu sắc bản chất nhất của nó —— màu vàng, thản nhiên lộ ra nó thô kệch, nó mênh mông, nó cao ngạo.
Ở một gò đồi tách độc lập ra, máu đỏ tươi róc rách theo vết rãnh từ đỉnh xuống. Trong thoáng chốc, dường như Mạc Bảo Bối nhìn thấy một con dã thú bị thương trong tranh đấu, đang liếm phủi vết thương trăm ngàn năm chưa từng khép lại của mình trong cô độc. . . . . .
- Đó là. . . . . . - Mạc Bảo Bối chợt kêu lên, lại bị Tề Giai bên cạnh đè miệng lại không để cho cô phát ra tiếng.
Mạc Bảo Bối bị Tề Giai kéo nép vào vách tường, ngẩng đầu nhìn máu màu đỏ tươi này chậm rãi chảy xuống.
Đó là máu chân chính, mùi máu tươi tràn ngập ra trong không trung, hình như máu chảy rất nhanh, nếu như không có người giúp đỡ rất có thể sẽ gặp phải dung lượng máu giảm xuống, cuối cùng dẫn đến bị sốc mà tử vong.
Mạc Bảo Bối có chút bận tâm, muốn đi ra xem một chút đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Ngón tay Tề Giai điều chỉnh điện thoại mình và Mạc Bảo Bối thành trạng thái im lặng thật nhanh, sau đó mới mở ra gởi tin nhắn nhắc nhở những bạn đồng hành khác.
Chỗ thế này trong lúc nhất thời hoàn toàn không tìm được nhà vệ sinh, nhưng Mạc Bảo Bối uống quá nhiều nước vẫn cứ muốn đi ngoài. Bất đắc dĩ, Tề Giai không thể làm gì khác hơn là cùng cô đến nơi vắng vẻ để giải quyết, không nghĩ tới mới vừa trở về đã nhìn thấy chuyện như vậy.
Tề Giai phân tích toàn bộ mọi thứ đã thấy trước mắt trong đầu thật nhanh. Nơi này là điểm du lịch, nhưng bởi vì trước giờ nơi này trước không thôn xóm sau không nhà trọ, cho nên bình thường sau khi mặt trời lặn hướng dẫn viên du lịch sẽ đưa du khách rời đi ngay, lúc này ở đây trừ tám người bọn họ ra không còn có những người khác.
Tại nới thế này mà để lại nhiều máu tươi vậy, thấy thế nào cũng không đơn giản. Mặc kệ có phải là người tốt hay người xấu, trước hết Tề Giai phải biết rõ thân phận của đối phương, nếu không tùy tiện đi ra ngoài rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Mạc Bảo Bối cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ý bảo Tề Giai lấy tay chặn ở miệng cô ra, sau đó bước chân như mèo đi về phóa trước một chút. Hình như cô nghe thấy có người đang nói chuyện, tuy nhiên nghe không rõ.
- Đúng , đúng,, AK47. . . . . . hiện tôi ở thành phố ma. . . . . . những người kia bị chúng tôi. . . . . . - Mạc Bảo Bối nghe được mơ mơ màng màng, nhưng lại cảm thấy đây nhất định không đơn giản, tại sao lại có vũ khí quân dụng, còn nửa câu sau rất rõ ràng là ý tứ giết người diệt khẩu.
Mạc Bảo Bối nhìn Tề Giai, lúc này Tề Giai đang ghi âm, sau đó gửi cho đám người Hàn Kì.
- Độc Xà, mày làm sao vậy? - Rất nhanh, một hồi tiếng bước chân hỗn loạn xuất hiện, hình như có không ít đồng bọn xuất hiện.
Giờ phút này, nơi này không có một cơn gió, làm cho người ta như có thể nghe được tiếng núi đá yên lặng hô hấp.
- Tất cả quân hỏa đều đã vận chuyển ra ngoài, mày yên tâm, chúng ta chỉ cần đi theo đoàn du lịch là đều sẽ rất an toàn.
- Những người đó đều giải quyết rồi sao?
- Ừ, tao nhìn bọn họ tắt thở.
Người tới đối thoại ngắn gọn khiến lòng của Mạc Bảo Bối và Tề Giai đều có chút khẩn trương, lúc này họ chẳng dám thở mạnh một cái, sợ bị phát hiện. Nhưng với tình huống thế này, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn. Lúc này, chỉ có thể cầu xin hướng bọn họ rời khỏi không phải hướng của các cô thôi.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, lòng bàn tay Mạc Bảo Bối ra khỏi không ít mồ hôi. Những người này chính là người giết người không chớp mắt, dù bình thường Mạc Bảo Bối ngông cuồng không để người khác trong mắt thế nào, nhưng cũng chỉ là người bình thường chứ không phải sát thủ.
Mồ hôi hột của Mạc Bảo Bối như trân châu chảy xuống, bịt mũi miệng mình. Tim Mạc Bảo Bối nhận áp lực cực lớn, lúc này khoảng cách của cô với những người kia đã gần đến mức có thể cảm nhận được mùi máu tươi và mùi mồ hôi tản mát ra từ trên người bọn họ rồi.
- Bên kia có người!
- Lập tức mở ra đa ra tìm tất cả các tín hiệu phát ra, rất có thể nơi này còn có những người khác, không thể phớt lờ.
- Vâng!
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này một tiếng động cơ to lớn vang lên, tất cả mọi người tập trung lực chú ý, bỏ đi theo một hướng khác.
Tề Giai và Mạc Bảo Bối nghe nói như thế, lập tức tắt điện thoại di động, tay vẫn còn đang phát run.
Đợi mười lăm phút, hai người mới mệt lả buông tay mình ra, sau đó xụi lơ dựa vào vách tường ngồi xuống. Mặc dù chỉ trong thời gian thật ngắn, nhưng nó giống như qua một thế kỷ rất lâu vậy.
- Là Lôi Lợi dụ bọn họ đi. - Mạc Bảo Bối nghe thấy đó là tiếng xe Lôi Lợi lái. Mặc dù đều là Land Rover, nhưng trang bị không giống nhau, âm thanh cũng không giống nhau.
- Viên Tử và Bán Hạ hẳn đã an toàn, bọn họ sẽ không bại lộ thân phận, đuổi theo nếu như không phát hiện vấn đề sẽ trở về rất nhanh, chúng ta phải lập tức tìm được đám Hàn Kì. Còn một chiếc xe nhất định là họ ẩn núp rồi, chúng ta tìm được mới có thể rời đi. - Tề Giai nói thật nhanh, kéo Mạc Bảo Bối trên mặt đất.
- Đợi chút, tớ đi trước, năng lực cảnh giác của tớ hơn cậu. - Mạc Bảo Bối nói, thời khắc nguy hiểm này cô phải đứng ra. Giai Giai chỉ là một tiểu thư tay trói gà không chặt thôi, ngộ nhỡ bị phát hiện, ít nhất cô còn có thể lực phản kháng.
Tề Giai cũng không dài dòng, để Mạc Bảo Bối đi ở phía trước. Lúc này không thể tranh, Mạc Bảo Bối nói đúng, độ bén nhạy nguy hiểm của người luyện võ thuật so với cô xác thực tốt hơn rất nhiều, hơn nữa ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì trước tiên cũng có thể hành động chống cự.
- Nhất định bọn họ còn có người ở trong thành phố ma, chúng ta ngàn vạn lần cẩn thận. - Mạc Bảo Bối kéo Tề Giai, bắt đầu tìm kiếm đám người Hàn Kì.
Lúc này, bọn họ không thể nói chuyện, không thể sử dụng điện thoại di động, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
San sát lầu gác, san sát thành lũy, đất một số nơi bằng phẳng, có nơi cao thấp ngẫu hứng, cứ như vậy tự do phát triển kéo dài trăm dặm giống nhau. Nếu là bình thường, Tề Giai chắc chắn cảm thấy đây là quang cảnh xinh đẹp nhất trên thế giới, cũng nhất định sẽ lấy máy chụp hình ra chụp lại cảnh đẹp này.
Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy đây là nơi ẩn trốn kinh khủng nhất. Nơi này, đáng sợ giống như tên của nó —— thành phố ma.
Nơi đang đứng chính là khe núi, đột nhiên Tề Giai cảm giác nơi này nơi đất bằng phẳng này bắt đầu nổi gió, cô chính mắt thấy cuộc chiến gió đá tàn khốc, nghe thấy trận kèn quye cổ vũ.
- Gió nổi lên, đi, không thể đi ngược lại gió. - Mạc Bảo Bối nhìn gió lớn tới bất thình lình, lập tức xoay bước chân đi về phía khác. Đã qua hơn một giờ, họ cũng không tìm thấy được đám người Hàn Kì, mà những kẻ của tổ chức quân hỏa giết người giết người kia cũng không xuất hiện nữa. Họ giống như con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi. Bây giờ đêm đã xuống, ở đây không có đèn đuốc, chỉ có thể dựa vào ánh trăng sáng đi về phía trước.
- Bảo Bối, lên cao. - Tề Giai chợt chỉ vào một gò núi phía trước, đó là một tòa gò núi bị mài đi góc cạnh. Mạc Bảo Bối và Tề Giai nhìn nhau một cái, đi hết tốc độ về phía trước, sau đó sử dụng cả tay và chân hết sức tập trung mới thuận lợi lên đỉnh núi.
Ngọn núi này không nguy hiểm lắm, nhưng Mạc Bảo Bối và Tề Giai đều vẫn phải lo lắng đề phòng. Tề Giai nằm trên đỉnh núi, lướt qua gò núi trùng điệp, nhìn một cái vào thảm cỏ xanh lá lớn, đây dường như là hy vọng của họ.
Mạc Bảo Bối đụng cánh tay Tề Giai một cái, ý bảo cô nhìn một dấu chân trước mắt.
Đó là dấu vết của một người đàn ông trưởng thành. Nơi này là đầu gió, tùy thời cũng sẽ che phủ một số dấu vết nho nhỏ, nhưng dấu chân rõ ràng như thế, vậy đã nói rõ hiện ở chỗ này nhất định còn có những người khác tồn tại, chẳng qua không biết là địch hay bạn.
Mạc Bảo Bối và Tề Giai lập tức giảm thấp hô hấp xuống.
Đang lúc này, Mạc Bảo Bối cảm nhận được người nọ đang ở bên cạnh, loại sức ép này làm ta ớn lạnh.
Giờ khắc này cô có chút sợ. Nếu như chỉ có một mình cô mà nói cũng may, toàn lực đánh cuộc nói không chừng còn có thể chạy trốn, nhưng Tề Giai ở bên cạnh cô nhất định sẽ có băn khoăn. Hơi thở trên thân người nọ rất xa lạ, mặc dù không phải tử vong âm u, tuy nhiên nó rất to lớn, đó không phải là hơi thở có thể có được của bất cứ người nào trong những người cô quen biết.
Một người, chỉ có đủ khí thế to lớn mới có thể phát ra hơi thở mạnh mẽ như vậy, cái loại ớn lạnh này khiến Mạc Bảo Bối rất lo lắng.
Hình như Tề Giai cũng cảm nhận được không khí này, chỉ là cô lại lui về phía sau, rời khỏi bên cạnh Mạc Bảo Bối.
Lúc này, có thể bảo vệ một là một, Mạc Bảo Bối đi ra ngoài còn có thể trở lại cứu cô.
Gió, đột nhiên gia tăng.
Đó không phải là gió tự nhiên, mà là chưởng gió.
Mạc Bảo Bối xoay người đá lại, cố hết sức tiếp nhận một chưởng kia.
"Thịch thịch!" quyền đấm cước đá vững chắc, từng quyền đọ sức tới thịt.
Tề Giai Nhất nghe được âm thanh đã cảm thấy không đúng, Mạc Bảo Bối đã bại lộ, cho nên cô lập tức tìm một cái cửa động nho nhỏ, giấu mình ở bên trong. Trăng sáng đã lên đến vị trí, giữa trời không có bất kỳ ánh sáng nào có thể soi sáng cô, cô được bóng tối che mất.
Bởi vì chỗ đầu gió, bốn mùa thành phố ma gió lớn không ngừng. Sức gió lớn nhất có thể đạt cấp 10—12, mà lúc này, gió tây bắc mạnh mẽ che chở rất tốt cho Tề Giai. Hoạt động phổi của cô vốn dĩ yếu, cộng thêm mới vừa cố ý đè thấp, cộng thêm tiếng gió lớn như vậy, đối phương cũng không phát hiện một người khác tồn tại.
Mạc Bảo Bối lau vết máu ở khóe miệng một cái, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, đó là một sát thủ chịu được huấn luyện nghiêm khắc từ tổ chức. Bắp thịt của hắn bền chắc không thể tin được, mỗi một quyền đều làm cho cô tê dại, thủ pháp của hắn lưu loát gọn gàng, không dài dòng dây dưa chút nào. Đó là một tổ chức rất có kỷ luật, mà một người ở trong tổ chức như thế, nhất định đều rất mạnh mẽ.
Xem ra, cô chọc phải người không nên chọc rồi.
Mạc Bảo Bối xoay người nhảy một cái, tung người nhảy xuống gò núi.
Cô không thể ở phía trên này lâu, bởi lâu quá Tề Giai sẽ bại lộ.
Mạc Bảo Bối lăn lộn ngay tại chỗ, miệng ăn đầy cát vàng, hung hăng nhổ ra. Mạc Bảo Bối lập tức bò dậy chạy lên phía trước, cô phải rời khỏi cái chỗ này, càng xa càng tốt.
Nhanh như điện chớp.
Trước mặt Mạc Bảo Bối bỗng tối sầm, người kia đã đuổi tới trước mặt cô rồi.
Nhìn người cao hơn một cái đầu so với mình, thân thể cường tráng gấp đôi so với mình, Mạc Bảo Bối phun cát vàng còn lại trong miệng ra:
- Người anh em lớn này, anh nói anh khỏe mạnh chạy tới đánh tôi đơn chiếc làm gì? Anh là bảo vệ trật tự đô thị sao? Tôi là một sinh viên muốn trốn vé mà thôi, anh cần gì nghiêm túc như vậy chứ?