Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 18: 2 Phản Bội 2





Tô Ảnh nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tiếp nhận sự hành hạ của Vương Nhạc Đông một lần nữa.

Nhưng sau đó, cô không hề cảm thấy đau đớn như dự liệu, ngược lại nghe thấy gã thét lên một tiếng kinh hãi: “Anh, anh là ai?”Đột nhiên cô mở to mắt, đã thấy Phó Thịnh đứng ở bên cạnh, giơ tay dễ dàng bắt được cổ tay của anh ta, mặt mày đẹp như tranh vẽ nhìn về phía chính mình: “Thật sự ngu xuẩn, cứ đứng như vậy chờ bị đánh?”Vốn dĩ Tô Ảnh vẫn đang kiên cường chống đỡ, trong nháy mắt lại cảm thấy cực kỳ tủi thân, nước mắt rào rào lũ lượt rơi xuống.

Phó Thịnh cúi đầu nhìn Vương Nhạc Đông đau đến mức nhe răng trợn mắt, khinh thường nói: “Ra tay đánh phụ nữ, đồ bỏ đi!”Phó Thịnh đoạt lấy chiếc nhẫn trên tay gã rồi ném cho Tô Ảnh, sau đó đạp gã ra ngoài: “Cút!”Lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu trắng đứng ở gần đó cười tít mắt nhìn Tô Ảnh, nói với Phó Thịnh: “Chậc chậc, loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này, lại có thể xảy ra trên người cậu, thật sự là khiến người khác nhìn với cặp mắt khác!”“Ít nói nhảm đi!” Phó Thịnh nhíu mày lườm anh ta, nói với Tô Ảnh: “Không có chuyện gì thì quay về đi, ở đây càng thêm mất mặt xấu hổ!”“Vâng, tổng giám đốc.

” Tô Ảnh nắm chặt chiếc nhẫn kia ở trong tay, rưng rưng lui ra.


“Này, đối với mỹ nhân sao lại hung dữ như thế?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cười hì hì mở miệng nói.

“Bảo lmn đưa chút đồ sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Phó Thịnh nhíu mày hỏi.

“Cậu cũng đã về nhà, thì tham gia bữa tiệc này đi.

” Người đàn ông đội mũ trắng đưa một tấm thiệp mời: “Tất cả mọi người đều lớn lên trong cùng một nhà, cậu không thể luôn tách ra được.

lần này là tiệc từ thiện đại diện cho hình ảnh của nhà chúng ta, cho dù là vì chút mặt mũi của ông cũng được!”Phó Thịnh nhận thiếp mời, im lặng giây lát mới nói: “Biết rồi.

”Thấy mục đích đã đạt được, lúc này người đàn ông đội mũ lưỡi trai mới cười hì hì giơ tay vỗ bả vai của Phó Thịnh: “Nhớ mang theo bạn gái, chờ mong biểu hiện của cậu.

”Nói xong, anh liền quay người thong thả rời đi.


Sáng ngày hôm sau, Tô Ảnh liền rời giường trước tiên.

Có người đưa tới đồ dùng hàng ngày và mấy bộ đồ cực kỳ chất lượng.

Bởi vì cô là trợ lý đời sống của Phó Thịnh, cho nên quy cách ăn mặc của cô vẫn nên tốt một chút.

Mấy thứ này, đều là nhãn hàng tốt nhất thế giới.

Tô Ảnh vuốt ve những thứ này, trong lòng không nhịn được mà bùi ngùi một hồi.

Đều nói tỉnh G chính là tỉnh kinh tế đứng đầu cả nước, mà thành phố G chính là trung tâm kinh tế của tỉnh.

Vì thế nhà họ Phó chống đỡ tất cả kinh tế của tỉnh G, quả thực là vô cùng xa hoa.


Ngay cả chi phí ăn mặc của trợ lý cũng đều đắt đỏ như thế, khó trách người trên toàn thế giới, đều bon chen muốn vào làm việc cho tập đoàn tài chính Phó thị.

Tuy chính mình là vì nợ tiền của Phó Thịnh, nhưng có được phần công tác này, quả thực là may mắn.

Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Mộc Minh đi về phía mình.

“Trợ lý Mộc Minh, chào buổi sáng!” Tô Ảnh lập tức cúi chào: “Chỗ tổng giám đốc cần tôi đến sao?”Mộc Minh tự nhiên nở nụ cười: “Tôi tới đúng là muốn nói chuyện này với cô.

”Mộc Minh đi tới trước mặt cô nói: “Tổng giám đốc đã căn dặn tôi và những người khác đi làm chuyện vô cùng quan trọng, cho nên hôm nay cô đều phải đi theo anh ấy cả ngày, có chuyện gì lớn thì giao cho trợ lý khác đi làm, chức trách của cô hôm nay chính là ở bên cạnh anh ấy.

sao hả, có thể được không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.