Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 20: 1 Muốn Cùng Tham Gia Bữa Tiệc 1





Tô Ảnh không nhịn được oán thầm: Chẳng lẽ đây là cùng nhau ăn cơm?Một bàn bữa sáng thật sự vô cùng phong phú, một mình anh quả thực không thể ăn hết.Tô Ảnh thăm dò định múc một bát cháo, phát hiện anh hoàn toàn không phản đối, lúc này cô mới yên lặng bắt đầu ăn.Cô ăn cực kỳ nhanh, dường như chỉ mất mười phút.Sau khi ăn xong, lập tức muốn đứng lên rời đi.“Được được.” Phó Thịnh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Xem ra cô đã thích ứng với chuyện ăn cơm cùng tôi rồi.


Buổi chiều có một bữa tiệc, cô làm bạn gái của tôi đi!”Bữa tiệc? Cô sẽ không? Cô sẽ làm hỏng bữa tiệc!Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người, vừa định mở miệng từ chối, Phó Thịnh đã hoàn toàn không cho cô cơ hội: “Dì Lý đã chuẩn bị tốt lễ phục theo số đo của cô, lúc về phòng cô mặc thử xem sao, bữa tiệc hôm nay rất quan trọng.”Nói xong câu đó, Phó Thịnh đứng lên, xoay người rời đi: “Thu dọn bàn đi.”“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh uể oải trả lời.Thân là con nợ, cô không có lý do để từ chối.

Ngoài việc tiếp nhận, vẫn là tiếp thu mà thôi.

Vậy thì cắn răng tiếp nhận đi.Tô Ảnh thu dọn bàn ăn xong, đẩy toa xe rời đi.Cô trở về phòng ngủ, liền nhìn thấy một chiếc hộp tinh xảo đặt trên bàn.


Không cần mở ra cũng biết đây là lễ phục mà quản gia đưa tới.Thôi, có né tránh cũng vô dụng, vậy thì đâm đầu xông lên đi.Buổi chiều, ba giờ.Cô mặc xong lễ phục, dẫm xuống giày cao gót bảy phân, mang theo túi nhỏ số lượng có hạn đứng trước mặt Phó Thịnh, vẻ mặt lo sợ bất an.Phó Thịnh chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, mí mắt vừa nhấc lên, phong tình được thay thế cho sự lạnh nhạt, Tô Ảnh thiếu chút nữa đã ngừng hít thở.Hóa ra anh còn có một mặt mê người như thế.“Theo kịp.” Phó Thịnh mặc tây trang màu tím tao nhã vừa vặn ôm lấy người, nổi bật lên dáng người cao thẳng của anh, đôi chân dài kia quả thực khiến người ta sáng mắt.“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh quay người quy củ mang theo túi nhỏ đi theo sau.Phó Thịnh đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại, xoay người một cái, liền nhìn thấy Tô Ảnh tiến vào trong lòng mình.Nếu là người khác, đã sớm bị anh đá văng ra, nhưng lúc cô đi vào, anh lại nâng tay ôm lấy eo của cô: “Đi đường không nhìn à?”Phó Thịnh không nói gì nhìn Tô Ảnh, giơ tay chỉnh lại tóc mai đang rơi của cô, nhìn thấy cô đang không nhịn được hỏi: “Hôm nay cô là bạn gái của tôi, cô xác định là vẫn muốn né tránh như thế sao?”Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng là trợ lý Mộc Minh nói anh chán ghét phụ nữ đến gần mình, tại sao anh lại nói như thế?Nhưng Tô Ảnh không dám hỏi, chỉ có thể trả lời nói: “Vâng, tổng giám đốc, a không, không phải, … tôi sẽ làm một người bạn gái tiêu chuẩn.”Phó Thịnh cong cánh tay lên, ý bảo cô đến gần.Cô cắn môi bất an liếc mắt nhìn Mộc Minh đứng bên cạnh, anh nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này cô mới thật cẩn thận đặt cánh tay lên khuỷu tay của Phó Thịnh, bám ở cánh tay anh.Phó Thịnh nhìn cô, nháy mắt thâm thúy thêm đôi chút.Cô gái nhỏ ngu ngốc này, vẫn rất cẩn thận.Sau khi lên xe, Tô Ảnh chủ động kéo ra khoảng cách với anh, ngồi ở vị trí nghiêng đối diện với anh, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.Trái lại Phó Thịnh chủ động nói về chủ đề của bữa tiệc hôm nay với Tô Ảnh: “Hôm nay là một bữa tiệc từ thiện, lúc năm giờ sẽ có tổ chức đấu giá, đến lúc đó những đồ bán đấu giá được đều quyên tặng cho những thương binh đã xuất ngủ.


Cho nên lần bán đấu giá này có rất nhiều người tham dự, đều là những nhân vật lớn.

cô cũng không cần câu nệ, cô không phải người ngoài.”“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh ngồi thẳng dậy, dáng vẻ quy củ, để Phó Thịnh thấy có vẻ không thoải mái.Cả thế giới này, phụ nữ đều giống như ong bướm, hận không thể nhảy vào bám chặt lên người anh, vì sao người phụ nữ này lại tránh anh như tránh ôn dịch, chỉ sợ không thể tránh càng xa càng tốt?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.