Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 26: Chật Vật Không Chịu Nổi





Nghe tiếng người khác bàn luận, Điền Mỹ Hòa và Vương Nhạc Đông hiện lên loại ý nghĩ đã thực hiện được ý đồ trong đáy mắt.

Người tham dự bữa tiệc này, không ai là người bình thường cả.

Chỉ cần bọn họ nhớ kỹ Điền Mỹ Hòa, liền không lo sẽ không có cơ hội ở trong giới giải trí rồi.

Chỉ một Tô Ảnh nho nhỏ, đổi lấy tấm vé vào làng giải trí, đáng giá!“Tô Ảnh, em liền nghe chị khuyên đi! Về nhà đi, làm việc thật tốt, sống thật tốt, không cần ra ngoài làm chuyện mù quáng, chị là chị gái em, có chị nuôi em, em còn có thể bị đói hay sao?” Vẻ mặt Điền Mỹ Hòa tiếc nuối nhìn Tô Ảnh: “Làm phụ nữ, cần phải dựa vào chính mình, không thể bán đứng thân thể của mình, những tên đàn ông già cả đó có thể cho em cái gì? Chỉ là vì muốn lấy đi thanh xuân của em mà thôi!”Tô Ảnh giận quá hóa cười.


Cô dựa vào đàn ông?Nếu cô là người chỉ biết dựa vào đàn ông, thế thì cô đã sớm ở bên cạnh Vương NHạc Đông rồi.

Nếu cô là người dựa vào việc bán đứng thân thể để kiếm ăn, làm sao có thể không lo liệu nổi việc chữa trị của mẹ cô?Điền mỹ Hòa này đúng là có năng lực không phân rõ trắng đen, so với trước đây, đũng là đã dày công tôi luyện.

Tô Ảnh từ từ chỉnh lại lễ phục trên người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Điền Mỹ Hòa, chậm rãi mở miệng: “Điền Mỹ Hòa, cô dám thề với trời, nếu hôm nay cô nói dối, vậy thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống chết không tử tế không? Cô dám sao? Tôi dám, tôi dám thề với trời, Tô Ảnh tôi không thèn với trời đất, không thẹn với lòng người!”Điền Mỹ Hòa vừa định phản bác lại, liền nghe thấy trong đám người bên ngoài vang lên một âm thanh lạnh lùng và uy nghiêm vô cùng: “A, hóa ra tôi là tên đàn ông già rồi hả?Một giây sau, đám người tự động tách ra.

Tô Ảnh ngẩng đầu lên nhìn thấy Phó Thịnh từ từ đi về phía bên này.

Ánh đèn màu cam rơi xuống trên người anh, uy nghiêm giống như vị thần trên trời, không để cho bất kỳ ai có thể xâm phạm.

Trong nháy mắt, Điền Mỹ Hòa đã bị khuôn mặt anh tuấn của Phó Thịnh làm cho chấn động, tức khắc không thể nói nên lời.

Đôi mắt của Phó Thịnh giống như bức tranh thủy mặc, lạnh như băng đảo qua nhìn Điền Mỹ Hòa: “Cô ấy là do tôi mang đến, cô có ý kiến gì sao?”Xung quanh vốn dĩ vẫn còn âm thanh nghị luận, trong nháy mắt liền biến mất.


Không ai dám nghị luận bạn gái của Phó Thịnh.

Không ai dám chê bai nhà họ Phó.

Ông cụ nhà họ Phó là soái tướng quân, bà cụ nhà họ Phó cũng là tiền bối ở sở nghiên cứu khoa học.

Hai người đều là những người đầy chiến công hiển hách trên người, là ngựa chiến cả đời.

Phần tôn quý và thể diện này, đúng là không thể để cho người khác có thể dễ dàng chửi bới.

Phó Thịnh nhìn dáng vẻ chật vật của Tô Ảnh, nhướng mày, vừa muốn nói chuyện, bên cạnh có một người phụ nữ đứng bên cạnh đi ra: “Tôi đưa cô ấy đi thay quần áo.

”Phó Thịnh nhìn người này, gật đầu.


Hiển nhiên, đối với cô ấy cực kỳ tin tưởng.

Người kia đi đến trước mặt Tô Ảnh, giơ tay kéo lấy cô, nhìn thấy năm dấu ngón tay trên mặt cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Có chị gái ngoan độc như thế sao, ai có thể tin được, cô ta chính là chị của cô?”Tô Ảnh thấp giọng trả lời: “Cô ta đã không còn là chị của tôi nữa, mà lời cô ta nói đều là nói dối.

”“Đi theo tôi, chỉnh lại một chút rồi nói tiếp.

” Người phụ nữ kia cười dịu dàng với Tô Ảnh, cô vô thức đi theo cô ấy.

Người phụ nữ có khí chất vô cùng ấm áp, làm cho người ta vô thức buông lỏng cảnh giác, lựa chọn tin tưởng đối phương.

Tô Ảnh đi theo người phụ nữ này rời khỏi, mí mắt của Phó Thịnh hơi nhấc lên, liền nhìn Điền Mỹ Hòa: “Cô là ai?”Lúc này Điền Mỹ Hòa mới phản ứng kịp, theo bản năng thốt ra: “Chào anh, có phải anh hiểu lầm rồi không? Tô Ảnh là người thấp kém như thế, sao có thể đi cùng anh đến được? Cô ta không học vấn không nghề nghiệp, tam quan bất chính, chỉ muốn leo lên người kẻ có tiền! ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.