Cô chơi đùa vui vẻ, tự nhiên nổi hứng hát một bài hát: “Ngày có trăng sáng tỏ, nâng cốc hỏi trời xanh, không biết trăng khuyết trên tời, bây giờ là năm nao! ”Âm thanh của cô trong sáng, mang theo tình cảm kỳ ảo, làn điệu uyển chuyển, khiến người khác không nhịn được nghiêng tai lắng nghe…Tô Ảnh vừa hát vừa vẩy bọt nước, ở trong bồn không kìm lòng được bắt đầu khiêu vũ.
Tô Ảnh nhảy sang bên cạnh, từ trong phòng tắm như ẩn như hiện, vốn dĩ Phó Thịnh đã nằm trên giường, nhưng nghe được tiếng hát của cô, không tự giác đi về phía phòng tắm.
Đẩy cửa ra xem, chỉ thấy cô đang vui vẻ chơi một mình trong bồn tắm, lễ phục trên người đã ướt hết dính vào, nổi bật lên dáng người tươi sáng, giống như tiên tử.
Cô khiêu vũ ở trong nước cũng không cực kỳ thuận tiện, nhưng cũng có thể thấy được, vũ đạo của cô rất tốt.
Quả nhiên là xuất thân ở trong học viện âm nhạc, đa tài đa nghệ.
Phó Thịnh nhìn thấy cô chơi đùa vui vẻ, suy nghĩ chính mình còn đang hờn dỗi cô vậy mà lại cười được, vì thế một loại cảm giác thú vị từ từ nảy sinh, tính toán dọa cô một chút: “Cô đang làm gì thế?”Tô Ảnh cho rằng Phó Thịnh đã đi nghỉ ngơi, tuyệt đối không nghĩ tới đột nhiên anh lại đi vào phòng tắm, kế tiếp chân cô liền bất ổn, cả người ngã ra phía sau.
“Cẩn thận!” Phó Thịnh nhìn thấy cô bị anh dọa sợ liền vấp ngã, vô thức đưa tay ôm lấy eo của cô.
Nào đâu biết rằng bởi vì lực xoay tròn quá lớn, Phó Thịnh không hề phòng bị trước, lập tức bị cả người Tô Ảnh kéo theo.
Ầm!Hai người cùng ngã vào trong bồn tắm!Bọt nước vĩ đại, liền nuốt hết hai người trong nháy mứt.
Hai người lập tức rơi xuống dưới đáy bồn.
Bọt nước va chạm vào người, khiến Tô Ảnh không nhịn được nhíu mày, Phó Thịnh xoay người để Tô Ảnh ghé vào trên người anh, anh nhận hết va chạm sau cùng.
“Ưm.
” Tô Ảnh kêu lên một tiếng đau đớn, sau một giây lại thấy được một đôi môi mềm mại.
Khi Tô Ảnh thấy rõ ràng người trước mắt, cả người đã trở nên đờ đẫn.
Trong đầu cô hiện lên một câu: Xong rồi xong rồi xong rồi, lần này thật sự xong rồi! Tổng giám đốc ghét nhất là bị phụ nữ chạm vào, mình vậy mà chủ động hôn anh ta!Lúc này, thật sự chết chắc rồi.
Dòng nước dần dần biến mất, rốt cuộc hai người cũng ra khỏi mặt nước.
Mặt Phó Thịnh giống như không có động tĩnh gì, liền nhìn Tô Ảnh nhưu thế, trong mắt cô có thể thấy rõ được hình ảnh ngược của anh.
ừm, vẫn là đẹp trai như thế.
Cả người cô cứng ngắc giống như cọc gỗ, vẫn không nhúc nhích.
Hai người cứ nằm ở trong bồn tắm như thế, chật vật không chịu nổi.
Phó Thịnh thấy cô vẫn mang dáng vẻ đờ đẫn hôn anh, mặt mày nhíu lại, uy nghiêm vô hạn nhìn cô.
Cô thấy ánh mắt của anh có chút thay đổi, lúc này mới phản ứng lại, lập tức ngẩng đầu, rời khỏi môi của anh.
“Tổng giám đốc, thực sự xin lỗi!” Vẻ mặt Tô Ảnh uể oải, cả đều đều nghĩ là: nếu cô bị sai thải, có phải cũng nên hoàn lại tiền lương đã lấy trước đó hay không?Nhưng mình đã tiêu hết rồi, trả như thế nào được? Trả như thế nào đây?Không đúng, không chỉ có tiền lương đã ứng trước, còn bị trừ tiền phạt nữa? Ông trời ơi, cô làm gì có tiền đưa cho Phó Thịnh!Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi.
Phó Thịnh hiểu rõ vẻ mặt và suy nghĩ của cô.
Anh tức giận nhìn cô, trong lòng cô, cô vừa hôn anh, còn không quan trọng bằng tiền bạc?Thật sự là khiến người khác vô cùng khó chịu!“Cô còn nằm sấp như thế tới khi nào?” Phó Thịnh nhíu mày nhìn Tô Ảnh, thật sự là gặp quỷ, vif sao mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này liền dễ dàng bị vạ lây?Nhưng lại không tức giận một chút nào.
Thật là kỳ quái.
Bị nàng hôn, vậy mà lại không tức giận.
Tô Ảnh cúi đầu vừa thấy, ánh mắt lại mở to, sau đó vẻ mặt buồn thiu và bất an, chỉ kém viết một chữ hối hận ở trên.
“Thực xin lỗi, tôi… a” Tô Ảnh luống cuống tay chân lập tức dẫm lên váy của mình, sau đó lại ngã vào trong lòng Phó Thịnh.
.