Không phải anh luôn chán ghét phụ nữ đến gần mình à?Những tay ảnh này thấy kỳ lạ, nhưng không ai dám chụp ảnh.
Bọn họ quanh năm đều giao tiếp với doanh nhân, tự nhiên nhận thức Phó Thịnh.
Bọn họ cũng không dám tùy tiện chụp ảnh của anh, đắc tội với anh, ha ha, vậy thì chờ nhặt xác đi.
Từ từ, Phó tổng vừa nói gì.
Người phụ nữ này, là trợ lý của Phó tổng?Làm sao có thể?Phó Thịnh khí phách kéo Tô Ảnh về phía sau, lạnh lùng nhìn tất cả hội trường.
Những người vừa mới bao vây Tô Ảnh, không kìm lòng được lui vể phái sau ba bước.
Cho dù Phó Thịnh chưa mở miệng nói chuyện, loại khí thế bức người này, đủ làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi từ tận trong lòng.
Khóe mắt của Phó Thịnh vừa nhấc lên, nói năng rất có khí phách: “Trợ lý của tôi không phải trộm.
Một đám các người bắt nạt một cô gái nhỏ, rất hay sao?”Mấy phóng viên nam kia, nhao nhao buông xuống máy ảnh trong tay, không dám trực tiếp đối diện ánh mắt với Phó Thịnh.
Sợ bị Phó Thịnh nhớ kỹ, quay đầu liền bị mất việc.
Có mấy nữ phóng viên nhìn thấy Phó Thịnh che chở Tô Ảnh như thế, tự nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, kiên trì hỏi: “Phó tổng, làm sao anh biết cô ấy không nói sai? Vừa rồi có người chỉ điểm và các nhận là cô ta? Vô duyên vô cơ vì sao lại chỉ vào cô ấy? Người khác như thế nào không hãm hại người khác, mà lại cứ muốn hãm hại cô ta? Còn không phải cô ta gạt Phó tổng làm chuyện xấu? Phó tổng, trợ lý như thế, anh giữ bên mình, cẩn thận cô ấy sẽ bán đứng anh!”Tô Ảnh lập tức lắc đầu: “Tổng giám đốc, xin anh tin tưởng tôi, tôi thật sự không có!”Phó Thịnh cúi đầu bình tĩnh nhìn Tô Ảnh, chậm rãi mở miệng: “Tôi tin cô!”Mọi người xung quanh lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Điền Mỹ Hòa đứng ở chỗ xa, thiếu chút nữa tức điên lên.
Dựa theo kế hoạch của cô, không được bao lâu, Tô Ảnh sẽ không chịu được, chỉ cần Tô Ảnh thừa nhận chuyện sao chép, cô sẽ được giải thoát rồi.
Nhưng, vì sao Phó Thịnh lại tới đây.
Đáng giận, quả thực là đáng giận!Vậy mà Phó Thịnh kia lại xuất đầu lộ diện vì Tô Ảnh!Người đàn ông giống như đế vương kia, vậy mà lại bảo vệ Tô Ảnh, trước mặt mọi người nói tin tưởng Tô Ảnh.
Quả thực là không thể tha thứ được.
Điền Mỹ Hòa nắm chặt hai quả đấm, hai mắt phun lửa, không nhịn được cao giọng kêu lên: “Làm sao Phó tổng biết được Tô Ảnh không lừa gạt anh? Nói không chừng cô ta rất biết diễn trò, đã lừa gạt mọi người, những người chúng ta, không phải đều là người bị hại sao?”Nói xong câu đó, Điền Mỹ Hòa co rụt cổ lại, giấu mặt ở sau đám người.
Phó Thịnh nhìn thoáng qua vị trí của Điền Mỹ Hòa, trong mắt hiện lên rét lạnh.
Mộc Minh cũng nhìn thoáng qua về hướng Điền Mỹ Hòa, anh đã biết, người phụ nữ này xong rôi.
Dám nghi ngờ Phó Tổng?Chắc là không muốn sống nữa.
Trong đám fans cũng có người mở miệng nói: “Đúng thế, trừ phi cô ấy có thể chứng minh, cô ấy không phải người sao chép?”Phó Thịnh cúi đầu cân nhắc nhìn Tô Ảnh: “Chỗ của tôi không lưu lại phế vật!”Anh muốn nhìn xem,trợ lý của anh, có phải là một đứa ngu không chịu được hay không?Tô Ảnh lập tức hiểu được ý tứ của Phó Thịnh, trong nháy mắt thẳng thắn nhìn quanh, lớn tiếng nói: “Tôi có cách chứng minh bản thân mình! Nhưng, vừa rồi cô Điền Mỹ Hòa chỉ vào tôi, có phải cô cũng cần chứng minh sự trong sạch của mình hay không?”Nói xong, Tô Ảnh xoay người nhìn về hướng Điền Mỹ Hòa: “Cô nói tôi là tác giả sao chép, cô nói cô tiêu tiền để mua được tác phẩm bản quyền, chứng cứ của cô đâu?”Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Điền Mỹ Hòa.
Điền Mỹ Hòa hoảng hốt, nhưng rất nhanh trấn tĩnh trở lại.
Điền Mỹ Hòa trào phúng nhìn Tô Ảnh: “Nói giống như cô có thể lấy ra được chứng cứ.
Tô Ảnh, trước kia tôi đã dạy cô như thế nào? Ứng xử phải thành thực, thiện lương! Tôi thật sự không nghĩ tới vậy mà cô lại đi trộm ca khúc của người khác, giả mạo là tác phẩm của mình, sau đó còn bán lại cho tôi!”.