Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 15: Chim Sa Lồng Son





"Con xem nó quan trọng hơn ta?"
Đường Uyên Kha im bặt.

Câu hỏi ngoài dự liệu khiến cô chưa kịp phản ứng.

Cô không hiểu ý hắn muốn gì, lời này giống vô ý hỏi nhưng cũng như đang ngầm đe dọa.

Thần trí có chút mơ hồ, Uyên Kha không suy nghĩ nhiều mà thuận miệng đáp: "Hai người đều quan trọng với con.

Nhưng Quốc Khang...Quốc Khang luôn đối xử tốt với con.

Lần này nếu không phải do con ép buộc cậu ấy giúp, cậu ấy sẽ chẳng bị liên lụy.

Cha, người không thể vô lí hại cậu ấy trở thành như bây giờ..."
"Kha nhi!"
Tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai như xa như gần.

Hôm nay, cô phát hiện cha nuôi khác hẳn ngày thường.

Đây chắc là lần đầu tiên, cô được nghe hắn gọi tên mình đầy thân mật đầy yêu thương như người cha dành cho con gái.
Uyên Kha yếu ớt "vâng" một tiếng.
"Kha nhi, ta không phải thánh nhân." - Đường Vũ Thuần nhìn xoáy vào gương mặt thanh tú trước mắt.


- "Ta không phải người thiện lương, không có đủ nhân từ cho tất cả mọi người.

Đối với ta, giới hạn cuối cùng chỉ có thể là con thôi.

Ngoài con ra, chẳng ai khiến ta nhọc lòng bận tâm cả."
"..."
Chính vì cô là Kha nhi...Hắn mới nhân nhượng...Nếu không, kết cục cô chẳng thể tốt đẹp hơn Quốc Khang bao nhiêu.
"Duy nhất lần này, con nên nhớ rõ.

Trong cuộc đời này, con chỉ được phép nông nổi một lần.

Sau này, chưa có sự đồng ý của ta thì không được ra khỏi đây.

Nhớ chưa?"
Năm đó, Đường tiểu thư Đường gia mười sáu tuối.
Cô can đảm đứng trước ông trùm máu lạnh giới hắc đạo đối chất.

Bản thân lại không hề hay biết hắn nguy hiểm đến mức độ nào.
Người đàn ông người người nể sợ này đã nuôi cô lớn từng ấy năm.

Kể cả bản thân hắn vốn nhận lời Đường Giai Cơ dạy dỗ Uyên Kha là miễn cưỡng.

Đôi khi hắn thường quên mất mình còn có đứa con gái nuôi bên cạnh.

Thời khắc quyết định thẳng tay trừng trị thằng nhóc bằng tuổi con mình, Hắn chẳng chút mảy may do dự.

Đơn giản vì thằng nhóc đáng chết đó dám có mưu đồ dụ dỗ Kha nhi.

Đường Vũ Thuần từ nhỏ đã căm ghét những ai dòm ngó vật sở hữu của mình.

Bao gồm đứa con không chung dòng máu huyết thống đi chăng nữa.
Vào cái đêm Uyên Kha lén trốn khỏi tòa thành muốn rời xa hắn.

Trong chốc lát, Đường Vũ Thuần tức giận, cảm giác tựa bị phản bội bao trùm làm hắn khó chịu.
Một con thỏ ngoan ngoãn cũng có ngày muốn rời bỏ chủ nhân nuôi nó.
Hắn nhận ra không biết từ bao giờ đứa bé gái đáng yêu biết bày trò đáng thương mong hắn nhận nuôi đã trưởng thành ra dáng cô thiếu nữ.

Cư nhiên lần đầu tiên, cô đứng trước mặt hắn cầu xin tha cho một người con trai khác.

Uyên Kha có lẽ không đoán được, vốn dĩ hắn chỉ tức giận trừng trị Quốc Khang cảnh cáo.

Tuy nhiên hành động cầu xin này, gián tiếp làm hắn từ tức giận chuyển sang cực kì phẫn nộ.

Đã vậy, hắn liền ra tay không chút lưu tình với gia đình Quốc Khang, bọn họ vĩnh viễn đừng hòng xuất hiện ở đây nữa.
Cô cần gia đình, cô không muốn quay lại sống những nơi lạnh lẽo năm xưa.


Uyên Kha tự nhận mình ích kỉ, ngoài việc trách móc cha nuôi.

Cô không có can đảm trở mặt đòi lại công đạo.

Vì thế khi hắn hỏi: "Giữa gia đình và Quốc Khang, con sẽ chọn cái nào?"
Cô nhắm hai mắt, vẻ mặt bất lực, cắn răng đáp: "Gia đình."
Xin lỗi cậu, Quốc Khang!
Ngoài câu này, cô không biết nên nói điều gì.

Hy vọng cậu vẫn bình an, một ngày nào đó có tình cờ gặp nhau.

Cô sẽ xin Quốc Khang tha thứ, tha thứ cho sự tham lam, hèn nhát của mình.
Bất giác cô nhớ đến câu "Chim nhốt lồng son."
Đường Uyên Kha nắm trong tay tất cả những thứ mà bất cứ ai cũng khao khát.

Ngoài gia thế hiển hách, còn có người cha quyền lực khiến kẻ khác kiêng dè.

Vậy nên người ta đỏ mắt ghen tị với cô, mấy ai hiểu được chính cô chẳng qua chỉ là chim sa lồng son.

Thậm chí còn đáng thương hơn cả người có cuộc sống thiếu thốn nhưng đầy hạnh phúc.
Đường Uyên Kha thay đổi hoàn toàn khi trở lại trường học.

Dáng vẻ đáng yêu, năng động biến mất thay thế cho vẻ mặt vô cảm, hờ hững khiến ai gặp cũng né tránh.

Chưa kể đằng sau lưng cô xuất hiện thêm hai vệ sĩ cao lớn kè kè ngày ngày bên cạnh.

Bạn học chẳng còn ai dám bàn tán về cô.
Quay trở về thời điểm trước khi Uyên Kha mở cửa xông vào.
Alex là tài xế nhiều năm phục vụ phu nhân Đường gia.

Tuổi tác tuy đã cao nhưng ông luôn tận tâm vì công việc.

Theo căn dặn, Alex phải chịu trách nhiệm đưa đón cô chủ nhỏ đến trường.

Đường Vũ Thuần chẳng có ý kiến, dù sao đây là việc do phu nhân sắp xếp.
Bình thường Đường thiếu gia chẳng quan tâm chuyện tiểu thư.

Hôm nay lại gọi ông đến thư phòng nói chuyện, Alex vừa lo lắng vừa bất an.

Ngoài lão gia và phu nhân, ông chưa từng được gặp riêng cậu chủ thần bí nhà mình.

Gặp rồi mới biết, so với lão gia Đường Việt Âu cách đây mấy năm thì cậu chủ đáng sợ hơn rất nhiều.
"Cậu chủ gọi tôi?"
Alex khom lưng, ánh mắt Đường Vũ Thuần khiến sống lưng ông bất giác cứng ngắt.
"Ừm..." - Hắn ngả người tựa về sau, lặng lẽ quan sát người đàn ông trung niên quá ngũ tuần.


- "Alex! Nghe nói ông theo mẹ tôi lâu năm rồi?!"
"Vâng"
Đường Vũ Thuần dùng tay gõ nhịp đều đặn lên bàn: "Đường gia trước nay luôn xem trọng người tận tâm tận lực vì gia tộc.

Chưa từng đối xử bạc đãi với ai.

Ông nói xem, có phải vậy không?"
Ông tất nhiên hiểu mọi chuyện không đơn giản như lời thiếu gia nói.
"Dạ phải!"
"Thế...ông nói thử.

Người cố tình giấu giếm bí mật, qua mắt tôi thì nên chịu hình phạt như thế nào?"
"Dạ thưa..." - Alex căng thẳng nắm chặt tay.

Mục đích cuối cùng của Đường Vũ Thuần là gì? Những câu hỏi này có chút kì quái, giống như mang theo ẩn ý nào đó.

- "Tôi không rõ ạ!"
Hắn nhàn nhạt nhếch môi: "Không rõ? Được thôi, sau này từ từ ông sẽ biết..."
"..." - Alex trước nay luôn làm việc cẩn thận, ông chưa hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
"Alex, tôi kể cho ông nghe một chuyện kì lạ."
Không đợi ông ta đáp lời, Đường Vũ Thuần cầm một bìa sơ mi trên bàn lên: "Vài ngày trước tôi ra lệnh thuộc hạ điều tra một số việc nhiều năm trước.

Hôm nay tình cờ phát hiện thân thế trước đó của con gái cưng chẳng có lấy một chút mẩu thông tin nhỏ nào.

Ông nghĩ thử, có lạ lùng quá không?"
Toàn tay Alex đổ đầy mồ hôi, Đường Giai Cơ đích thực bảo ông bí mật che giấu tin tức trước khi Uyên Kha vào Đường gia.

Nguyên nhân cụ thể thì ông không biết.
"Không ngờ quanh đi quẩn lại, tài liệu tôi cần lại ở chỗ ông.

Thật quá trùng hợp đi!" - Đường Vũ Thuần giơ bìa sơ mi trong tay huơ huơ trước mặt vị tài xế.

- "Hóa ra các người muốn che giấu cho...Trịnh tiểu thư."
Khi nhắc đến ba từ cuối, ánh mắt hắn rét lạnh ngập tràn u tối.

Sắc mặt trầm xuống lộ ra nét dữ tợn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.