Ông Xã Là Cha Nuôi

Chương 24: Phu Nhân Trưởng Của Khương Gia





Uyên Kha có chút bực bội: "Đây là bữa tiệc nhỏ ư?"
Người đàn ông đáng ghét này, sớm biết bữa tiệc quy mô lớn như thế này thì cô đã không dại gì theo chân hắn tới đây.

Gặp nhiều người lạ thì thôi đi, đằng này còn phải ra mắt với họ hàng xa lạ nào đó trong Đường gia.

Quả thật cô có chút trở tay không kịp.
Đường Vũ Thuần nhấc tay cô lên rồi khoác lên tay hắn, cùng nhau tiến vào trong: "Không việc gì cả, đừng căng thẳng."
Nghe cha nuôi nói như vậy Uyên Kha chỉ hậm hực lặng thinh, dù sao tới hay không thì cũng đã tới rồi, cứ tự nhiên mà ứng phó vậy.
Vừa bước vào trong, có không ít người ăn mặc sang trọng đang cùng nhau nói chuyện vui vẻ.

Uyên Kha phát hiện rất nhiều gương mặt nổi tiếng trong giới kinh doanh mà cô từng thấy trên các bài báo kinh tế quốc tế cũng có mặt ở đây.

Khi Đường Vũ Thuần dắt tay cô đi vào, toàn bộ ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía hai người bọn họ.
"Ai thế kia? Đường thiếu gia vốn ngạo mạn ít lộ diện.

Hôm nay lại đích thân tới sao?"
"Lạ thật đấy, tôi còn nghe nói, anh ta và phu nhân nhà này có mâu thuẫn từ lâu rồi."
"Thật ư? Thế thì theo lẽ thường anh ta phải tránh mặt ở đây chứ.

Hôm nay lại còn cố tình đến làm gì?"
"Cô không biết à? Dù sao phu nhân nhà này cũng là dì lớn của anh ta.


Anh ta được mời mà không đến, chẳng phải sẽ thất lễ với Khương gia sao?"
"Cũng phải.

Nhìn xem có cô gái nào đi bên cạnh anh ta kìa."
"Không rõ.

Chưa từng thấy qua.."
Uyên Kha chẳng lấy làm ngạc nhiên khi bọn họ không biết cô là ai.

Từ năm cô 10 tuổi được nhận nuôi đến nay, bên ngoài chưa từng có ai biết Đường thiếu gia đã nhận nuôi một đứa con gái như thế này.

E rằng hôm nay mục đích cha nuôi mang cô theo có lẽ là muốn giới thiệu thân phận của cô với mọi người.

Ông ta lúc nào cũng làm những việc khó hiểu và không lường trước được như vậy.

Còn nữa...!phu nhân họ đang nhắc đến lẽ nào là dì lớn của ông ta? Vậy Khương gia là gì? Có mối quan hệ thế nào với hắn?
Hắn nhận ra cô đang mất tập trung suy nghĩ chuyện ban nãy mình nghe được, liền mở miệng từ tốn cất lời: "Không cần để ý đến bọn họ.

Có điều gì con muốn biết, trực tiếp hỏi ta là được."
Tất nhiên Uyên Kha sẽ không dại dột hỏi hắn rằng phu nhân nhà này và hắn rốt cuộc có thâm thù đại hải gì hay không.
Nghĩ ngợi một chút, cô bèn tò mò hỏi: "Khương gia có quan hệ thế nào với ông? Chẳng phải hôm nay là tiệc gặp mặt do Đường gia tổ chức sao?"
Thân hình hắn khẽ dừng bước, Đường Vũ Thuần nghiêng người ghé vào tai cô, thì thầm nói nhỏ: "Hóa ra nãy giờ con đang suy nghĩ cái này?"
Khi nói, hơi thở hắn ấm áp phả vào cổ cô ngưa ngứa, nhận thấy bản thân đang quá mức gần gũi với hắn, Uyên Kha kín đáo nhích người ra xa một chút để giữ khoảng cách an toàn.

Nói gì thì nói, hiện tại chỗ nãy có nhiều người đang chú ý hai người họ.

Không thể để họ hiểu lầm cô và hắn có quan hệ mờ ám nào được.
Đường Vũ Thuần trông thấy dáng vẻ cố ý xa cách của cô cũng không bày tỏ thái độ gì.

Hắn đứng thẳng lưng như cũ, lấy lại dáng vẻ cao cao tại thượng kia: "Ta không nói sai.

Đây quả thực là bữa tiệc cho con gặp mặt trưởng bối Đường gia một chút.

Còn chủ nhân bữa tiệc này không hẳn là Đường gia, hay nói cách khác là do Khương tổng của Tịnh Viêm đứng ra tổ chức."
Ngừng một lát, hắn nhìn cô bằng cặp mắt hứng thú xen lẫn đắc ý: "Khương gia và ta rốt cuộc có quan hệ thế nào.

Con cứ từ từ nghiệm chứng."
Nói xong, hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Uyên Kha không biết nên nói thêm gì nữa, đành ngoan ngoãn theo chân hắn.
Phía trước mặt một đám đàn ông trung niên đang vây quanh một người nói chuyện, cô nhìn thấy bên trong là người đàn ông mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu đen tuyền.


Phong thái của người đàn ông này có vẻ không hề tầm thường.
"Vũ Thuần, con mới đến à?" - Ngay khi nhìn thấy Đường Vũ Thuần đến gần, người đàn ông đó nhanh chóng thoát khỏi đám đông đi đến chỗ cha nuôi của cô chào hỏi.
Hắn giơ tay cầm lấy ly rượu mà người phục vụ vừa bưng tới, chạm ly với người đàn ông đó rồi đáp lời: "Vâng, dượng dạo này có khỏe không?"
"Rất tốt, lâu lắm rồi ta mới thấy con ghé thăm Khương gia.

Công việc bận bịu sao?"
Đường Vũ Thuần vẫn bày trước sau như một dáng vẻ hời hợt khó ưa: "Cũng có vài dự án quan trọng."
Người đàn ông trung niên đó hỏi thăm đôi ba câu thì nhìn sang cô gái nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh Đường Vũ Thuần: "Cô gái này là..."
Đường Vũ Thuần khẽ nâng ly rượu lên uống một ngụm, tay còn lại tự nhiên mà ôm lấy eo Uyên Kha kéo cô dựa vào người mình, Uyên Kha gần như lọt thỏm trong cái ôm vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ này của cha nuôi.
"Đây là con gái của con - Đường Uyên Kha." - Ngừng một chút, Đường Vũ Thuần cúi đầu, tùy ý nhìn xuống gương mặt ngơ ngác của Uyên Kha đang ở trước ngực mình, chậm rãi bổ sung thêm: "Tất nhiên, đồng thời cũng là Đường phu nhân tương lai của Đường gia."
Ầm!
Trong đầu cô nổ lớn một tiếng, cả người bất chợt cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Hiện tại cô không cần ngước nhìn thì cũng đoán ra những người đàn ông trung niên kia và đám đông đứng xung quanh chắc hẳn đã nghe được lời vừa rồi.
Không khí trong khán phòng lúc này có thể hình dung bằng hai từ mà thôi: Câm lặng.
Một số người xung quanh dù không tham gia trực tiếp vào cuộc trò chuyện giữa cha nuôi và vị trưởng bối Khương Khắc Hà này, nhưng vẫn có thể nghe được danh tính của cô từ câu giới thiệu vừa rồi, ít nhiều cũng có không ít kẻ bàng hoàng người ngỡ ngàng.

Bằng chứng là đã có vài tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, Uyên Kha khá xấu hổ trước những ánh mắt dò xét mình từ khắp nơi.

Cô khép nép đứng gần vào cha nuôi như muốn đem mình trốn đi thật xa vậy.
Trước tình huống ngượng ngạo này, rõ ràng Khương tổng của Tịnh Viêm cũng không biết phải cư xử tiếp theo như thế nào.

Ông ta lộ rõ vẻ mất tự nhiên, lúng túng cười với cha nuôi.
"Tiểu tử này, đã lâu không về thăm chúng ta thì thôi đi, còn biết nói lời khiến người ngạc nhiên nữa cơ đấy." - Khương Khắc Hà nở nụ cười có thể nói là xấu còn hơn cả khóc để tự hạ nhiệt cho câu nói trước đó của cháu trai.

Ông thừa biết đứa cháu vợ này vốn không phải kẻ thích thể hiện khoa trương gì, có điều với bản tính thâm trầm khó đoán của nó, ông đây cũng phải kiêng dè nó vài phần, kẻo nó lại làm nên chuyện khiến ta kinh sợ hơn thì khổ.
Đường Vũ Thuần chỉ cúi đầu cười cười, hắn ta nhấp nhẹ một ngụm rượu, chẳng bày tỏ thái độ cụ thể nào cho câu nói của Khương lão gia.
"Thuần nhi vốn là như vậy.

Ông muốn nó thay đổi e rằng hơi khó."
Lời vừa dứt, đồng loạt tất cả mọi người trong buổi tiệc, bao gồm cả cô và Đường Vũ Thuần đều ngước mắt nhìn lên chiếc cầu thang gỗ lớn được đặt ở chính giữa căn phòng.

Từ phía trên có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang bước xuống.
Trong kí ức mơ hồ của Uyên Kha, trước đây cô cũng từng gặp được một người phụ nữ trung niên xinh đẹp như vậy.

Dù thời gian đã trôi qua khá lâu, cô vẫn chưa bao giờ quên đi mất gương mặt xinh đẹp của bà.

Bởi vì lúc đó, thời điểm Uyên Kha còn mải mê lang thang trên các con đường nhỏ ở khu công viên trung tâm thành phố, cô đã ở đây suốt hơn một tháng trời, ngủ trên các băng ghế đá cứng ngắt, hứng chịu những cơn lạnh buốt da giữa đêm khuya tối mịt.

Vào những lúc trời mưa lớn, cô đành trốn trong ống trượt của một chiếc cầu trượt, vì ngồi ở không gian chật hẹp như thế rồi nhìn ra bên ngoài, cô mới cảm nhận được mình đáng thương đến nhường nào.

Thế nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ lúc người phụ nữ xinh đẹp đó xuất hiện, bà ấy có lẽ là ân nhân lớn nhất đối với cuộc đời của Uyên Kha.

Ngày hôm ấy, lúc nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng đang hướng về phía mình, Uyên Kha vốn dĩ muốn tránh đi nhưng cơn đói mấy ngày từ cái bụng trống rỗng đã hoành hành khiến tay chân cô không còn sức lực để cử động.

Cứ như vậy, Uyên Kha ngã xuống bên đường, đầu óc choáng váng khiến cô hoa mắt không nhìn rõ mọi thứ.

Duy nhất gương mặt phúc hậu xinh đẹp của bà ấy xuất hiện trước mặt cô, giống như một bông hoa dại sắp héo vừa tìm thấy được ánh nắng cho mình sống sót trở lại.

Dường như cô vừa nhìn thấy hình ảnh mẹ mình mỉm cười mỗi khi trông thấy cô đi học về.
Sau đó, Uyên Kha được Đường phu nhân đem đến viện mồ côi Ánh Sáng.

Nếu như cô vẫn còn là cô công chúa nhỏ trong ngôi nhà hạnh phúc cùng cha mẹ và anh trai thì có lẽ cô sẽ không thảm hại đến mức thành trẻ mồ côi.

Uyên Kha chưa từng quên cảnh tượng ngôi nhà quen thuộc chứa đầy kỉ niệm đã gắn bó rất lâu với mình chìm trong biển lửa, hình ảnh cha nằm bất động, anh trai ngất lịm không rõ còn sống hay chết, tiếng mẹ gào thét trong biển lửa bảo cô hãy chạy đi.

Cô cũng chưa quên đi những lời các đứa trẻ trong trại mồ côi đã nói, chúng bảo cô là con nhóc xui xẻo hãm hại người khác, gia đình cô là những kẻ xấu xa, gây thù chuốc oán khiến cả gia đình bị thiệt mạng.

Khi nghe những lời nói xúc phạm đến người thân của mình, Uyên Kha đã không thể bình tĩnh mà lao đến nắm tóc con nhỏ cầm đầu và đánh nhau với nó một trận.

Kể từ đó không ai còn chơi với cô nữa, hay nói cách khác là cô bị tất cả bọn trẻ ở đó cô lập.

Cuối cùng, vẫn là người phụ nữ xinh đẹp đó xuất hiện lần nữa giúp cô thoát khỏi nơi đầy rẫy sự thị phi, phân biệt đó.
"Hửm? Đứa trẻ này sẽ là phu nhân tương lai của Đường gia sao?"
Giọng nói mang ý dò xét cắt ngang suy nghĩ của Uyên Kha.

Cô hoảng hồn nhìn người phụ nữ trung niên không biết từ bao giờ đã dừng chân đứng trước mặt mình.

Quả thực bà ta so với Đường phu nhân chỉ có thể hơn chứ không hề kém cạnh.

Nếu Đường phu nhân mang dáng vẻ phúc hậu, dễ cảm mến thì người phụ nữ trung niên này lại có phong thái áp bức người khác, khiến ai đối mặt cũng phải bị phong thái này chèn ép vài phần.
Uyên Kha bối rối cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén từ người phụ nữ kia.

Cô chỉ sợ nếu nhìn quá lâu, mình sẽ bị bà ta băm thành từng khúc mất, rõ ràng bà ta đang quan sát cô kĩ càng từ trên xuống dưới mà.

Uyên Kha còn cảm nhận được từng cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Đường Vũ Thuần thừa biết cô con gái bé nhỏ này của mình đang sợ chết khiếp, hắn bèn lên tiếng cắt ngang cái nhìn đăm đăm kia của Khương Giai Hằng: "Dì lớn, đã lâu không gặp."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.