Đường Uyên Kha đứng trước mặt cha nuôi, căm hận nhìn vào ông ta.
Cô không hề biết, bộ dạng vừa rồi của cô khiến hắn cảm nhận được sự buốt giá trong lòng mà mấy năm qua chưa từng có lấy.
Điều này làm Đường Vũ Thuần chợt nhớ đến người đó.
Hắn chua xót trong lòng, âm thầm cười nhạo bản thân.
Uyên Kha đợi chờ từng giây từng phút nhưng ông ta không hề nổi giận như mong đợi.
Cô nhíu mày, không lẽ hắn đang suy nghĩ cách nào đó đầy thú tính để trừng phạt hành động lớn mật vừa rồi của cô ư?
"Tôi muốn quay về." - Uyên Kha cố tình nhắc lại một lần nữa ý định của mình.
Phải thật lâu sau, Đường Vũ Thuần mới lên tiếng.
"Không được."
Khỏi cần nói đến vẻ mặt cô bây giờ ra sao, chính xác là muốn nổi khùng lên cạo trọc đầu lão cha nuôi đáng ghét kia.
Uyên Kha giả vờ không thèm để ý lời hắn nói: "Mặc xác ông, tôi sẽ rời khỏi đây."
Dứt lời, cô quay ngoắt người đi, đầu còn chẳng chịu quay lại một lần, rất kiên định, rất dứt khoát.
Thật đáng khen cho tiểu cô nương tên Kha này! Khí thế hùng hồn thật có thể thiêu cháy một tờ giấy trắng nhưng không thể thiêu cháy được bức tường người ngăn cản là tên thuộc hạ thân cận ông ta - Vệ Ảnh.
Cảnh tượng anh ta điêu luyện bắn một phát ăn ngay vào đầu tên nam phục vụ vẫn còn lãng vãng đâu đây, Uyên Kha tất nhiên chưa muốn ngủm củ tỏi sớm khi đang ở độ tuổi xuân sắc phơi phới.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, trố mắt nhìn Vệ Ảnh, hai chân tự giác biết điều dừng ngay việc tiếp tục bước lên trước.
"Tiểu thư, chưa có lệnh của lão đại.
Hiện tại, cô không thể rời khỏi đây."
"Anh..." - Cái tên Vệ Ảnh này, có cần nghe lời ông ta một cách điên cuồng như thế không hả? Dù sao anh ta cũng có thể giả vờ để cô bỏ trốn mà, còn nếu khó xử quá thì cho cô đấm một cái.
Anh ta chỉ cần diễn cảnh ngã ra đấy, cô liền nhanh chân thoát thân ngay lập tức.
Vừa giúp cô mở ra "con đường máu" tẩu thoát vừa giúp anh ta giải thích được với lão cha nuôi, một mũi tên trúng hai cái đích, tiện lợi quá rồi còn gì.
Mà hình như nãy giờ có mỗi mình cô nghĩ ra cái trò này, tên Vệ Ảnh đầu đất đối diện cứ đứng đực ra đó thôi.
Chán anh ta quá đi mất.
Dù sao Uyên Kha cũng được xem như là một cô gái chân yếu tay mềm, sao không ai chịu nhường nhịn cô bé đáng yêu này chứ!
Kiên Vũ Trấn bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng Vệ Ảnh, cậu ta phát hiện không khí bên trong có vẻ không được thoải mái cho lắm, vội chen chân vào nói: "Vũ Thuần, Nam thiếu có việc nên đi trước giải quyết rồi.
Anh ta bảo cậu nếu có việc gấp thì cứ trực tiếp gọi vào số máy riêng."
Dừng lại một chút, Kiên Vũ Trấn liếc sang nhìn Uyên Kha: "Kha tiểu thư, cô vừa mới tỉnh dậy vẫn chưa hoàn toàn khỏe đâu.
Tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhé, được không?"
"Được, được.
Tôi đi cùng anh." - Uyên Kha như vớ phải vàng, hai mắt sáng lấp lánh, cô nhanh nhẹn đi với Kiên Vũ Trấn lần thứ hai ra khỏi đây.
Vệ Ảnh xoay người định đi theo hai người bọn họ.
"Vệ Ảnh."
Đường Vũ Thuần đột ngột lên tiếng gọi anh ta lại.
Vệ Ảnh lập tức bước đến cạnh giường lão đại đang ngồi, cúi đầu kính cẩn đáp: "Có thuộc hạ."
"Đem điện thoại đến đây cho tôi"
"Vâng."
Uyên Kha lẽo đẽo theo sau bác sĩ Kiên hệt cái đuôi nhỏ, cô len lén liếc ra đằng sau.
May quá, tên Vệ Ảnh đệ đệ chí cốt của lão cha nuôi không bám theo giám sát hai người họ.
"Bác sĩ Kiên, tôi còn có công việc quan trọng cần làm.
Anh đưa tôi rời khỏi chỗ này được không?"
Kiên Vũ Trấn nghe thấy cô gái bên cạnh hỏi, bèn đứng lại: "Đường tiểu thư, xin phép tôi nhắc nhớ cô một câu.
Nếu thật sự cô muốn rời khỏi đây, cô chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy.
Vũ Thuần từ trước đến nay chưa từng nói một đằng làm một nẻo.
Cô đừng phí công vô ích nữa.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ được trở về thôi.
Tin tôi đi."
Kiên Vũ Trấn nhìn thẳng vào mắt Uyên Kha khiến cô không thể tránh né.
Dường như Đường lão đại đã đoán trước được dù Kiên Vũ Trấn có dắt cô theo.
Anh ta cũng sẽ chẳng dễ dàng để cô rời khỏi nơi này.
Tên cha nuôi Đường biến thái đó, tại sao đám người bên cạnh hắn hoàn toàn giống nhau vậy, đều bị hắn mê hoặc cả rồi ư? Kẻ nào cũng liên mồm nói cô phải nghe theo hắn.
Nghe cái rắm ý, chính là nghe theo hắn đến buổi tiệc nên mới bị đám người kia khủng bố một trận đấy!
Ngay cả Kiên Vũ Trấn lành tính nhất còn nói như thế rồi, cô đành cắn răng chịu đựng thêm thôi.
Uyên Kha được Kiên Vũ Trấn đưa đến một căn phòng khác của khách sạn để nghỉ ngơi.
Kiên Vũ Trấn sau đó bảo mình có việc bận nên đi ra ngoài.
Vì những chuyện xảy ra liên tiếp mấy ngày qua, khiến Uyên Kha mệt mỏi đến nỗi vừa nằm xuống giường, hai mí mắt đã trĩu nặng díp vào nhau.
Uyên Kha cứ như vậy mà an tĩnh nằm ngủ một giấc thật sâu.
Mãi đến khi có tiếng động bên ngoài, cô mới bị đánh thức.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ liên tục cách nhau vang lên đều đều.
Uyên Kha không dám hé răng nửa lời, rút ra kinh nghiệm xương máu từ chuyện ban sáng.
Có cho cô mười lá gan, cô cũng quyết ngậm chặt miệng như sam.
"Tiểu thư! Là tôi."
Giời ạ, tên Vệ Ảnh đầu đất.
Anh ta chơi trò gì không biết, có thể nào lên tiếng thay vì cứ đứng chình ình một đống chà bá trước cửa phòng của cô, gõ liên hoàn như oan gia đến đòi mạng không?
Quả nhiên, đám người xung quanh Đường Vũ Thuần đều bị cái bệnh thích thể hiện, tỏ ra thần thần bí bí, âm hồn bất tán từ hắn lây sang.
Người bệnh nặng nhất chắc chắn là lão ta.
"Tiểu thư."
Cốc cốc cốc.
Này này, bộ tính gõ tiếp đến sáng mai đấy hả?
Cốc cốc.
"Tôi đây!" - Uyên Kha mất kiên nhẫn hét lớn, cô bĩu môi rõ dài.
Vệ Ảnh nghe được tiếng đáp liền thôi không gõ nữa: "Tiểu thư, cô tỉnh rồi thì tốt.
Mau chuẩn bị một chút, lát nữa tôi đưa cô đến gặp lão đại."
Suy nghĩ thông suốt rồi sao? Chấp nhận thả lỏng móng vuốt của hắn trên người Uyên Kha, cho cô tự do rồi sao?
Uyên Kha lập tức vui vẻ bật dậy, cô tìm vội đôi dép bông xỏ vào.
Tính ting...!Tính ting....
Uyên Kha vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại của cô lên, bấm nút nghe máy.
"Alo?"
"Trời đất, lạy chúa em nghe máy rồi."
Kim Bích vừa nghe thấy tiếng điện thoại kết nối thành công thì vui mừng khôn xiết.
Uyên Kha giờ đây mới để ý, điện thoại cô thấm nước lâu nên âm thanh bị ảnh hưởng, cứ ù ù phát ra không rõ.
"Sao thế? Từ hôm qua đến giờ chị gọi mãi cho em nhưng không ai bắt máy.
Em gặp chuyện gì nguy hiểm hả?"
Uyên Kha ném một đống chăn ga lộn xộn sang góc giường, cô đã trông thấy một bộ đồ mới tinh được đặt trên chiếc bàn trà nhỏ.
"Em có sao không đấy?"
Kim Bích hỏi liền mấy câu nhưng vẫn không nghe được tiếng Uyên Kha đáp.
Đúng lúc chị ta định hỏi thêm lần thứ tư thì rốt cuộc cũng có câu trả lời: "Em không sao, mọi thứ vẫn ổn.
Cái điện thoại này bị vô nước nên âm thanh cứ ngắt quãng, em nghe không rõ.
Chắc đợi đến khi nào có thời gian rảnh, em sẽ đem nó đi sửa.
Chị sắp xếp lịch làm việc giúp em một chút, tầm sáng sớm mai em sẽ tranh thủ về khách sạn tiếp nhận đống công việc chồng chất kia ngay."
Dù sao Uyên Kha đã mất toi một ngày làm việc bận rộn, liệu đoàn phim có bị trì trệ không nhỉ?
"An toàn là tốt, an toàn là tốt." - Kim Bích thở dài một hơi nhẹ nhõm, con bé này hại cô lo lắng quá đi mất.
- "Em đang ở đâu đấy?"
"....Em...em ở..."
Nghe tiếng Uyên Kha ngập ngừng như vậy, chị ta đoán ra được vài phần: "Chị hiểu rồi.
Em cứ tiếp tục ở đó đi, không cần phải trở về đây đâu."
"Tại sao?"
Uyên Kha sửng sốt thốt lên.
"Lãnh đạo công ty đã gọi điện cho biên đạo Ngô và đạo diễn Tôn bàn bạc.
Họ yêu cầu tạm ngưng tất cả các hoạt động, lập tức trở về tham gia cộng tác với công ty mẹ hoàn thành dự án quan trọng hơn.
Ngô Bắc Thuật vừa nói với chị xong, cả đạo diễn Tôn Thiết cũng thông báo cho đoàn làm phim rồi.
Mọi người ngày mai sẽ thu xếp mọi thứ chờ đợi đợt trở về."
"Cái gì?"
Làm sao có chuyện bất ngờ như vậy được?
Quay ngược thời gian, chúng ta cùng nhau trở về cách đây mấy tiếng.
Vệ Ảnh tìm một chiếc điện thoại mới đưa cho Đường Vũ Thuần.
Hắn tuy bị thương phải băng bó kín mít vùng bụng nhưng nửa thân trên vẫn lồ lộ ra vẻ săn chắc.
Mỹ nam có khác, đến nằm liệt giường vẫn sáng chói ngời ngợi thế kia mà.
"Nam Phó Hàm."
"Chậc chậc, thôi nào.
Cậu đừng gọi thẳng tên tôi như vậy chứ.
Tôi sợ đó nha."
Nam Phó Hàm đang ngồi ở phòng riêng xem tài liệu, lúc nhìn thấy số điện thoại lạ này hiển thị, gã đã có linh cảm không mấy ngon nghẻ rồi.
Quả nhiên, vừa bắt máy liền nghe được Đường Vũ Thuần gọi tên mình đầy "thân mật" bằng chất giọng không hề có tí cảm xúc.
"Cậu thay tôi ra mặt một chuyến."
"Hửm?" - Nam Phó Hàm giơ tay gõ gõ lên bàn theo thói quen, gã chợt có hứng thú nghe thử xem Đường thiếu muốn hắn ra mặt cái gì.
Sau khi nghe hết tâm ý của vị lão đại đang bị thương nào đó.
Nam Phó Hàm làm rớt luôn cây bút trên tay xuống đất, thảng thốt xuýt xoa: "Chu choa, tôi nghe lầm sao? Cậu đích thân gọi điện nhờ tôi làm trái nguyên tắc công việc ư? Rõ ràng đây là "cáo mượn oai hùm" mà.
Con nhóc kia không chịu theo cậu, cậu liền ra tuyệt chiêu này.
Bái phục bái phục, sư huynh xin nhận của tại hạ một lạy."
"...Không phải nhờ, mà là muốn."
Cái tên mưu mô Đường Vũ Thuần, cậu ta biết rằng mang tiếng nhờ cậy thì Nam thiếu có thể chọn làm hoặc không.
Còn nếu nói cậu ta muốn gã làm vậy, thì chắc chắn gã chỉ còn con đường duy nhất là làm theo ý hắn.
Thật không biết tốt xấu, chẳng chừa cho Nam thiếu gia ta một chút mặt mũi tự đắc khi được nhờ vả gì cả.
Sau khi cúp máy, Đường Vũ Thuần bấm thêm một dãy số khác: "Doãn Ngưng, tôi cần mượn cậu một thứ."
Uyên Kha không còn tâm trí nói chuyện phiếm với Kim Bích.
Cô qua loa tìm đại một lí do rồi cầm lấy bộ đồ mới, lao vào phòng tắm.
Uyên Kha vừa nghi hoặc suy nghĩ vừa cùng Vệ Ảnh đến gặp cha nuôi.
Khác với ban đầu, Vệ Ảnh dắt cô vào thang máy rồi chọn tầng cao nhất.
Uyên Kha không hiểu Đường Vũ Thuần rốt cuộc muốn làm gì.
Cô càng không tiện nhiều chuyện mà tò mò hỏi tên đầu đất bên cạnh, anh ta một lòng chỉ có cha nuôi cô thôi.
Thì ra tầng cao nhất của khách sạn này chính là sân thượng.
Nơi đây được trang hoàng không kém: sàn trải thảm cỏ, trồng cây cối xanh mướt, khu nghỉ ngơi nằm cạnh hàng rào kính.
Nhưng bây giờ khoảng trống lớn trên sân thượng đặc biệt chứa chấp một vật thể lạ.
Uyên Kha tròn mắt nhìn thứ to đùng trước mặt.
Là chiếc chuyên cơ màu trắng lớn.
Cửa lên của nó đang mở sẵn, Vệ Ảnh bước tới ra hiệu mời cô bước lên.
"Chuyện này..."
Uyên Kha thật lòng kinh hãi trước những thứ Đường Vũ Thuần liên tục đem đến cho cô.
Vệ Ảnh lạnh lùng cắt ngang: "Kha tiểu thư, đừng để ngài ấy đợi lâu.
Xin mời!"
Uyên Kha chẳng hiểu mô tê gì, cô ngơ ngơ ngác ngác bước vào chuyên cơ riêng.
Vệ Ảnh cũng theo sát sau đi cùng.
Chiếc chuyên cơ ngay lập tức đóng cửa, bắt đầu khởi động.
"Cái...cái quái gì...đang diễn ra vậy?"
Uyên Kha cẩn thận ngồi xuống trước mặt Đường Vũ Thuần, mặt vẫn như cũ ngốc nghếch không hiểu gì, lắp ba lắp bắp hỏi hắn.
"Tiểu thư, chúng ta đang trên đường bay về thành phố S."
"..." - Uyên Kha câm nín hoàng toàn, cô ngạc nhiên ra mặt.
Đường Vũ Thuần y phục chỉnh tề, thần sắc có vẻ khá lên đôi chút.
Hắn nhướn mày nhìn cô: "Chẳng phải con đòi trở về sao?"
Đùa nhau chắc?
Cái cô đòi trở về là về làm việc cùng mọi người ở đoàn làm phim kia kìa.
Chứ có phải đòi quay về luôn Bạch Cẩm Viên đâu.
Bệnh hoang tưởng của hắn càng ngày càng nặng rồi đấy!