Ông Xã Là Diêm Vương Đại Nhân

Chương 49: Ốm



Lăng U nghe vậy không hiểu sao tâm lại thấy đau. Cảm giác này thật khó chịu, cô vùng khỏi vòng tay ấm áp của anh khẽ lùi lại một bước.

" Vậy boss.......có hối hận không?" cô ngẩng đầu nhìn anh. Cô rất muốn nghe câu trả lời!

Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Lăng U nghĩ bản thân đã nhiều chuyện nên ngượng ngùng cười một cái.

" Tôi không có ý xen vào đâu......."

" Đến giờ vẫn hối hận." Quân Mạc Phàm liếc mắt nhìn sang chỗ khác.

Lăng U mở to mắt nhìn anh nhưng rồi cũng nhanh chóng rũ xuống. Boss nói vậy là có ý gì? Rõ ràng là vừa cầu hôn cô nhưng đối với vợ cũ vẫn còn hối hận, có phải...... cô chỉ là người thay thế? Thời gian như ngừng lại, cô đứng đấy cúi đầu không dám nhìn anh, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Anh quay lưng về phía cô, tâm tư nặng trĩu đè trên vai.

Hôm sau Lăng U mệt mỏi mở mắt, vừa định đứng dậy đã chóng mặt, mới sáng sớm đã hôn đất hai lần. Khó khăn lắm mới lấy được nhiệt kế đo nhiệt độ, không ngờ cô lại sốt cao như vậy. Có lẽ do hôm qua đội mưa về, tối ngủ lại không đóng cửa sổ.

Với tay lấy điện thoại, cô ấn gọi cho một người........

" Tiểu Lăng U, còn 2 phút nữa là cô sẽ bị boss trừ lương đấy." giọng nói ẻo ẻo của Bạch Vô Thường vang lên bên kia máy.

" Bạch trợ lý, hôm nay tôi hơi mệt, muốn xin nghỉ."

Bạch Vô Thường nghe giọng nói mệt mỏi của cô liền lập tức đứng dậy lo lắng chạy ra ngoài.

" Bạch trợ lý?" Lăng U không thấy ai trả lời khẽ nhíu mày gọi.

"........."

" Bạch........"

Tút...... tút........ cô nhìn màn hình khẽ thở dài một tiếng, dập máy cũng không thèm hỏi thăm người ta một câu, công việc nhiều đến như vậy sao?

Một lúc sau, chuông cửa vang lên, cô khó khăn đi ra mở, cư nhiên lại là cái người cô vừa gọi điện xin phép nghỉ, nhanh như vậy đã đến.

" Tiểu Lăng U, cô bị ốm sao? Tôi có mua thuốc với cháo đây." Bạch Vô Thường vội dìu Lăng U sắp đứng không vững vào trong phòng.

Lăng U len lén nhìn anh ta, càng nhìn mắt cô lại càng mở to hơn, đến khi Bạch Vô Thường không chịu được nữa che mắt cô lại nói.

" Tôi đẹp trai nhưng không có dễ dãi nha. Cô nhìn sắp rớt mắt ra ngoài rồi đấy."

" Bạch trợ lý, bình thường anh vẫn tốt với nhân viên như vậy sao?"

Nụ cười trên môi lập tức cứng lại, tại sao anh ta lại quên mất, anh ta với cô đã không còn thân như trước, lấy lý do quan tâm nhân viên đúng là hơi gượng ép nhưng còn cách nào sao?

Lăng U thấy Bạch Vô Thường cười khó khăn liền không làm khó anh ta nữa.

" Được rồi, anh mau về công ty đi. Tôi khỏe lắm, ăn cháo uống thuốc là khỏi thôi."

Bạch Vô Thường không còn lý do ở lại mà chủ nhà cũng đã lên tiếng đuổi người nên đành rời đi.

" Bạch trợ lý........." Lăng U bỗng nhiên gọi to.

" Sao vậy?"

" Đừng nói với bos có được không?"

" Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.