Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 8: Chấp nhận



"Thật không biết xấu hổ."

Hoa Nguyệt Dã cắn môi Nhiễm Cách một cái rồi thả cô ra, mà Nhiễm Cách lúc này cũng đã hết sức để tranh cãi, cô dựa vào người anh đứng thở hổn hển.

Hoa Nguyệt Dã vuốt tóc Nhiễm Cách, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng tới hai người đối diện vừa đi ra.

Mặc Vô Kỳ đưa Từ Uyển tới nhà hàng quen thuộc mà hắn thường ngày vẫn ăn. Không hiểu sao hôm nay lại có ai rảnh rỗi dùng tiền bao trọn quán. Dù Mặc Vô Kỳ đường đường là Mặc tổng quyền quý cũng là khách quen mà cũng không được vào.

Lúc cùng Từ Uyển ra cửa liền bắt gặp cảnh hai người Hoa Nguyệt Dã cùng Nhiễm Cách hôn nhau.

Nhiễm Cách xinh đẹp động lòng người, hai má đỏ bừng, mắt mở to không chớp nhìn người đàn ông trước mặt. Mà Hoa Nguyệt Dã lại còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô khiến hắn bỗng nhiên khó chịu.

Còn nhớ lúc trước, người bên cạnh Nhiễm Cách chính là hắn. Mà hôm nay, hắn đã phải trả giá cho sai lầm của mình, đành rời xa Nhiễm Cách, hắn cũng đã có vợ tương lai và con của mình, hắn không thể không yêu thương Từ Uyển.

"Cút ngay." Hoa Nguyệt Dã lạnh lùng nói. Ánh mắt anh nhìn họ cũng không dịu dàng như nhìn Nhiễm Cách.

Bình thường Hoa Nguyệt Dã đeo kính sẽ trở khiến tính tình anh ôn hòa hơn, nhưng cũng không tính là gần gũi, thân thiện với mọi người. Còn lúc không đeo kính, Hoa Nguyệt Dã rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhìn mọi người bằng ánh mắt nhìn những sinh vật tầm thường, nhỏ bé.

Mặc Vô Kỳ tự ái, hắn nhíu mày, "Đây là nhà của anh sao? Có thể khiến người khác cút đi à?"

Mặc dù Mặc Vô Kỳ vì quá tức giận nên không nhận ra nhưng Từ Uyển lại thấy người đàn ông này rất không tầm thường.

Có lẽ hắn chỉ hiền lành, dịu dàng trước mặt Nhiễm Cách nhưng khi đối xử với người khác lại như bạo chúa, không thương hoa tiếc ngọc. Rốt cuộc anh ta là ai?

Nhiễm Cách hồi phục tinh thần, cô đẩy tay đang vuốt tóc mình của Hoa Nguyệt Dã ra, vẫn quay lưng với Mặc Vô Kỳ và Từ Uyển nên họ không nhìn ra tâm trạng của cô.

Nhiễm Cách lạnh lùng nói:

"Liên quan đến Mặc tổng sao?"

Mặc Vô Kỳ chưa kịp trả lời thì Từ Uyển níu tay hắn, cô ta cười nói:

"Chỉ là giữa chốn đông người này mà hai người thể hiện tình cảm như thế thật không thích hợp."

Nhiễm Cách hừ nhẹ, "Cũng không phải cho cô nhìn."

Từ Uyển nghẹn họng, từ khi nào mà miệng lưỡi Nhiễm Cách lại sắc bén như vậy chứ.

Hoa Nguyệt Dã không nói, chỉ là đưa tay lên siết chặt lấy eo cô. Hai người đã đứng đây nãy giờ rồi, nghĩ đến Nhiễm Cách vừa phỏng vấn xong đã đói bụng lắm rồi, anh cúi xuống nói với cô:

"Đi vào ăn thôi."

Nhiễm Cách thu lại ánh mắt nhìn hai người trước mặt rồi gật đầu với anh.

Hoa Nguyệt Dã ôm eo Nhiễm Cách bước vào nhà hàng. Mà trước khi vào, anh hơi nghiêng đầu, khóe mắt đầy ý cảnh cáo nhìn Mặc Vô Kỳ và Từ Uyển. Dám làm Tiểu Cách của anh không vui, Mặc Vô Kỳ và người phụ nữ kia sẽ không yên đâu.

"Em thích ăn gì?"

Nhiễm Cách đang xem menu, cô trầm ngâm một chút rồi nói:

"Lần này anh mời, anh chọn món đi."

Hoa Nguyệt Dã hơi trầm mặt, "Em ăn gì anh ăn cái đó."

Vì chuyện lúc nãy vẫn làm tâm trạng Nhiễm Cách không thoải mái lắm, cô nhăn mày, "Ăn anh thì sao hả? Anh cũng muốn tự ăn chính mình sao?"

Hoa Nguyệt Dã nghe cô nói, bỗng nhiên cúi đầu, hai tai đỏ rực. Tiểu Cách nhà anh đòi ăn anh kìa, làm sao đây, xấu hổ quá!

Anh ngẩng đầu thì đã thấy Nhiễm Cách chọn món xong. Cô còn mỉm cười với người phục vụ làm anh hận không thể làm người đó biến mất ngay lập tức.

Trong suốt bữa ăn cả hai không nói chuyện với nhau. Một phần là Nhiễm Cách có thói quen khi ăn cơm không nói chuyện, một phần là Hoa Nguyệt Dã đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Lúc ăn xong, Hoa Nguyệt Dã chớp mắt nhìn cô.

"Chừng nào...?"

"Hả?" Nhiễm Cách mờ mịt nhìn anh.

"Chừng nào thì em ăn anh?"

"..."

Anh thẹn thùng cúi đầu, dáng vẻ như thiếu nữ mới biết yêu, "Hay ăn bây giờ luôn cũng được."

Nhiễm Cách ngẩn người, sau đó mới hiểu anh đang nói đến cái gì. Cô nhất thời đỏ bừng mặt, đứng dậy vội bước ra ngoài mặc cho Hoa Nguyệt Dã vẫn đang vui sướng chờ câu trả lời của cô.

Hai người không có đi thăm trường như Hoa Nguyệt Dã đã hứa bởi vì Nhiễm Cách bỗng nhận được cuộc gọi đột xuất của Nhiễm mẹ.

"Nhiễm tam, mau về nhà đi, có niềm vui bất ngờ dành cho con đây." Giọng Nhiễm mẹ rất hưng phấn, không biết là đang có chuyện gì vui vẻ đến thế.

Nhiễm Cách cũng đành vâng dạ, cô áy náy nhìn Hoa Nguyệt Dã.

"Xin lỗi, hôm nay tôi không thể về trường với anh được."

Hoa Nguyệt Dã cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai mẹ con, anh xoa đầu cô, "Được rồi, anh đưa em về nhà."

Hoa Nguyệt Dã có cảm giác như hôm nay mình bị ảo giác. Nhiễm Cách lâu nay luôn chống đối anh bỗng nhiên rất ngoan ngoãn cho anh ôm, rồi lại cho hôn trước mặt thiên hạ. Hay là cô đã ngầm chấp nhận anh rồi?

Hoa Nguyệt Dã nhếch môi, nhìn Nhiễm Cách đang chờ đợi mình đưa về, không kìm được lại giữ gáy cô cúi đầu hôn xuống.

Anh thì thầm, "Em chấp nhận anh rồi sao?"

Nhiễm Cách nghe anh hỏi, cô hơi đỏ mặt cúi đầu, "Tôi nghĩ có lẽ nên thử xem sao."

Hoa Nguyệt Dã cười nhẹ, anh hôn lên trán cô, "Anh sẽ không làm em thất vọng, bảo bối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.