Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 101



Ba Triệu và cô Triệu hoàn toàn bị trấn áp. Dù là Lâm Du hay Cố Nhiên thìn cũng không có ý định từ bỏ. Mà nếu thật sự phải truy cứu thì không phải bọn họ sẽ gặp nạn sao?

"Cố Nhiên..." Cuối cùng vẫn là cô Triệu phản ứng kịp. Nở nụ cười lấy lòng nhìn Cố Nhiên, ý muốn cầu xin tha thứ.

"Ngoại trừ nói xin lỗi thì dù thím họ có nói cái gì tôi cũng không muốn nghe." Cắt đứt lời cô Triệu, Cố Nhiên xụ mặt, giọng cũng không hề tốt.

Mà đã như vậy thì tất nhiên cô Triệu cũng không còn dáng vẻ tự cao tự đại của trưởng bối nữa. Vẻ mặt ngượng ngùng khẽ thở dài một cái, dùng cùi chỏ đánh ba Triệu đang im lặng.

Không phải ba Triệu không muốn nói chuyện, chẳng qua là không biết nên mở miệng thế nào. Dù là Lâm Du hay Cố Nhiên thì cũng không dễ trêu. Đừng nói ông của ngày hôm nay, cho dù là lúc Nhà họ Triệu còn chưa chao đảo thì ông cũng không đủ năng lực chống lại hai nhà tư bản trước mắt này.

"Nếu như thím họ không nói gì thì tôi chỉ đành phải đi tìm chú họ để đòi một lời giải thích." Thấy cô Triệu quyết định ngó lơ thì đầu óc Cố Nhiên lại khôn khéo hiếm thấy, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho chú họ Cố.

"Ai da, chờ một chút..." Cô Triệu hoảng sợ vội vàng kéo cánh tay Cố Nhiên, sắc mặt rất kinh hoảng, "Cố Nhiên, chuyện này là thím không đúng, thím nói xin lỗi con được không? Con đừng với cho chú họ con biết được không?"

"Thím họ, người thím nên nói xin lỗi không phải tôi mà là Tuyết Nhi." Cố Nhiên không hề nói là mình có kể lại chuyện này với chú họ hay không, nhưng cô Triệu nhất định phải nói xin lỗi với Triệu Tuyết Nhi.

Sắc mặt cô Triệu thay đổi. Ở trong mắt bà, bà vẫn luôn không hề coi trọng Triệu Tuyết Nhi. Cho dù bây giờ Triệu Tuyết Nhi trở thành đại minh tinh thì cô Triệu vẫn ỷ vào thân phận của mình, dien;dafn*lllequysdoon cảm thấy bà là trưởng bối của Triệu Tuyết Nhi, dù nói hay làm gì cũng đều là đúng.

Mà bây giờ Cố Nhiên lại bắt bà nói xin lỗi với Triệu Tuyết Nhi ư? Cô Triệu không hề tình nguyện nên muốn phản bác theo bản năng. Nhưng sau một phút, nhìn sắc mặt Cố Nhiên và Lâm Du, cô Triệu sáng suốt ngậm miệng lại.

"Xem ra thím họ không muốn nói xin lỗi..." Cố Nhiên hừ lạnh một tiếng, cử động ngón tay, trực tiếp nhấn nút gọi. Anh sẽ không để cho cô Triệu có cơ hội lặp lại chuyện này vì bà ta không xứng đáng!

"Cố..." Cô Triệu cho là Cố Nhiên chỉ hù dọa bà. Nào ngờ trong lúc bà ta hơi do dự thì Cố Nhiên đã thật sự nhấn gọi điện thoại. Cô Triệu như bị kinh sợ quá mức, bà ta vươn tay muốn cướp điện thoại di động của Cố Nhiên, nhưng vẫn phí công.

Cố Nhiên tránh được tay của cô Triệu dễ như trở bàn tay, lạnh nhạt kể lại chuyện này cho chú họ Cố.

Chú họ Cố ở đầu dây bên kia cũng hơi ngẩn người rồi vội vàng nói sẽ tới đó ngay lập tức.

Cùng lúc đó, ba Cố và mẹ Cố nghe thấy có tiếng gì kỳ lạ nên cũng đi theo đến.

Chuyện đến nước này đã hoàn toàn lớn lên.

"Có vẻ mặt mũi Nhà họ Cố không đủ lớn, như vậy giải trí Thần Thiên thì sao đây?" So với thái độ của Cố Nhiên thì Lâm Du không nể mặt hơn rất nhiều "Nếu như hai vị không nhanh chóng đăng báo xin lỗi thì cứ chờ thư của luật sư đi!"

Thấy Lâm Du nói xong rồi liền xoay người rời đi, vốn không cho bọn họ cơ hội mở miệng giải thích, ba Triệu và cô Triệu trố mắt nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy bất an.

Sở dĩ Lâm Du yên tâm rời đi, đương nhiên là bởi vì Cố Nhiên ở bên cạnh Triệu Tuyết Nhi, cũng bởi vì trưởng bối Nhà họ Cố đã chạy tới. Như vậy tiếp sau đó là chuyện nhà của Nhà họ Cố rồi. Ngược lại cô đã tỏ rõ thái độ, chắc hẳn ba Triệu và cô Triệu cũng biết nên lựa chọn thế nào.

Lâm Du rời đi, Hứa Mạch cũng không ở lại nữa, chạy tới gật đầu với trưởng bối Nhà họ Cố một cái rồi liền nghênh ngang bỏ đi.

Sắc mặt trưởng bối Nhà họ Cố rất khó coi. Chú họ Cố lại thẳng tay tát vào mặt cô Triệu một cái: "Rốt cuộc bà náo loạn đủ chưa?"

Chú họ Cố thật sự rất tức giận. Từ khi người Nhà họ Triệu và người Nhà họ Ngô xuất hiện ở tiệc cưới thì ông đã biết nhất định là do cô Triệu giở trò quỷ. Nếu như Triệu Tuyết Nhi chịu nhận những người này là thân thích thì cũng coi như là chuyện tốt, như vậy ông sẽ không nhúng tay. Nhưng khi biết rõ Triệu Tuyết Nhi không nhận thân thích, cô Triệu lại còn mặt dày ép Triệu Tuyết Nhi nhận thân nhân, đúng là trò cười!

"Tuyết Nhi, không sao chứ?" Mẹ Cố trực tiếp kéo tay Triệu Tuyết Nhi, thương tiếc sờ mặt cô, "Có đau hay không?"

"Mẹ, con không sao, không đau." So với người Nhà họ Triệu và Nhà họ Ngô thì Triệu Tuyết Nhi càng thích ba Cố và mẹ Cố hơn. Mặc dù cô chỉ là con dâu Nhà họ Cố nhưng trưởng bối Nhà họ Cố rất thương yêu cô. Bao gồm cả bà nội Cố, ngày thường cũng rất hòa ái với cô.

"Làm sao lại không đau được? Nhìn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn này đã bị đánh đỏ lên rồi." Sao Mẹ Cố lại không biết là Triệu Tuyết Nhi không muốn bà lo lắng nên mới nói vậy chứ, nghĩ vậy nên lửa giận ở đáy lòng lại dâng lên, nghiêng đầu nhìn ba Triệu và cô Triệu, "Đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả con dâu Nhà họ Cố chúng tôi mà cũng dám ra tay đánh sao? Không biết mặt Tuyết Nhi nhà chúng tôi quý giá cỡ nào sao?"

"Chị họ, chuyện này không như chị nghĩ đâu. Nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi." Cái tát của chú họ Cố khiến cô Triệu rất đau nhưng lại không dám phản kháng. Đối mặt với lời chỉ trích của mẹ Cố, cô Triệu chột dạ không thôi, vội vàng muốn giải thích.

"Hiểu lầm gì mà phải đánh vào mặt? Tôi thấy không biết mấy người tới nhận người thân hay là đến tìm lợi ích? Nếu như cố tình tìm Tuyết Nhi gây phiền phức thì Nhà họ Cố chúng tôi không hoan nghênh, sau này gặp mặt coi như không quen biết, không cần chào hỏi!" Mẹ Cố thật rất tức giận.

Lúc trước trưởng bối Nhà họ Cố có nghe nói về thân thế của Triệu Tuyết Nhi. Nhưng vì không quen Triệu Tuyết Nhi nên cũng không tiện nhúng tay quản việc nhà người khác. Nhưng hiện nay khác trước rồi. Triệu Tuyết Nhi đã được cưới vào nhà, vậy thì chính là người Nhà họ Cố, tại sao có thể tiếp tục để mặc cho người khác ức hiếp?

"Mẹ, thím họ chẳng những đánh người mà còn không chịu nói xin lỗi!" Cố Nhiên không chút khách sáo bắt đầu thêm dầu vào lửa.

"A! Không xin lỗi thì không xin lỗi! Tuyết Nhi nhà chúng ta không cần." Trên mặt mẹ Cố là một nụ cười lạnh, không hề có chút tình cảm nào, "Chuyện này chúng ta để luật pháp quyết định đi, nói là bọn họ ác ý tổn thương người khác."

"Tôi là cha ruột của Triệu Tuyết Nhi!" Không phải ba Triệu không muốn nói xin lỗi, chẳng qua là không muốn mất mặt. Ông ta luôn nhận định mình là ba của Triệu Tuyết Nhi, dạy dỗ Triệu Tuyết Nhi đều là đúng. Chẳng qua chỉ là một cái tát thôi, không được coi là chuyện lớn gì, sao lại phải nói xin lỗi?

"Cha ruột thì thế nào? Cha ruột thì có thể đánh con gái sao? Đúng là một gia đình bạo lực! Chúng tôi vẫn có thể tố cáo ông như thường." Dĩ nhiên mẹ Cố biết với thân phận của ba Triệu, tát Triệu Tuyết Nhi một cái cũng không là chuyện lớn gì. Nhưng mà bà rất tức giận, tức giận đến đau rát ruột gan nên lúc này mới muốn cho ba Triệu và cô Triệu một bài học.

"Mẹ, giải trí Thần Thiên sẽ truy tố bọn họ. Tuyết Nhi là ngôi sao, nhân vật công chúng, bị đánh cũng không phải là chuyện nhỏ." Thấy ba Triệu rất tự tin thì Cố Nhiên khinh thường nói, "Tổng giám đốc của bọn con đã nói rồi, mặt Tuyết Nhi được mua bảo hiểm, không thể đụng vào."

Ba Triệu bị nghẹn họng không trả lời được. Sao ông lại không nhìn ra là Nhà họ Cố và giải trí Thần Thiên đang ở ỷ thế hiếp người chứ? Chẳng qua là thấy ông sa sút nên mới tùy tiện chèn ép thôi.

Nhưng mà dù trong lòng biết rất rõ Nhà họ Cố và giải trí Thần Thiên tính toán mình thì ba Triệu cũng không thể làm gì. Người ta là đao thớt, ông là cá thịt, hiện tại ông không có bất kỳ năng lực chống cự, ngoại trừ ngoan ngoãn chịu trận thì cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Không phải cô Triệu không muốn khóc lóc kể lể. Bà ta không có ra tay đánh Triệu Tuyết Nhi, người đánh là ba Triệu. Nhưng không ai cho bà cơ hội nói chuyện, cũng không ai muốn nghe bà giải bày. Chú họ Cố trực tiếp lôi bà đi, chỉ nhìn sắc mặt chú họ Cố cũng biết là ông không muốn giải vây giúp bà.

Chú họ Cố quả thật không muốn giải vây cho cô Triệu. Ông thật sự rất chán ghét hành động của cô Triệu ngày hôm nay, bởi vì quá tức giận cho nên định tranh luận với cô Triệu một phen.

Mà cái gọi là tranh luận dĩ nhiên không chỉ là mấy câu cãi vã ngoài miệng không thôi. Lúc này trong lòng chú họ Cố có một suy nghĩ, suy nghĩ này đã ẩn núp rất lâu rồi, mỗi ngày mỗi đêm đều đang sôi trào, nhưng cho tới hôm nay mới hoàn toàn bùng nổ.

Ba Triệu cũng không biết dự định của chú họ Cố, chỉ cho là ông ta không muốn quan tâm cho nên mới lôi cô Triệu đi nên khó tránh khỏi việc sinh lòng oán thầm bất mãn với cô Triệu và chú họ Cố. Ông thừa nhận đến tìm Triệu Tuyết Nhi là ý của ông. Nhưng nếu không có cô Triệu khuyến khích và giúp đỡ thì sao ông có thể thuận lợi đi vào hội trường bữa tiệc, sao có thể gặp mặt Triệu Tuyết Nhi để giằng co?

Ba Triệu nghĩ như thế nào cũng không có ai quan tâm. Trưởng bối Nhà họ Cố sắc bén nhìn chằm chằm ba Triệu, không hề có ý thỏa hiệp.

Cuối cùng ba Triệu hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ đành phải vội vã nói với Triệu Tuyết Nhi một tiếng “Thật xin lỗi", rồi ảo não rời đi.

Trưởng bối Nhà họ Cố không hề ngăn ba Triệu lại. Nhưng cũng không quá thân thiện nhìn bóng người ba Triệu rời đi.

Ba Triệu cho là chuyện này đến đây liền kết thúc. Dù sao ông ta cũng là cha ruột Triệu Tuyết Nhi, Triệu Tuyết Nhi không dám bắt ông ta. Mà người Nhà họ Cố nể mặt Triệu Tuyết Nhi cũng không nên đụng vào ông ta mới đúng.

Nhưng thật đáng tiếc, ba Triệu đã đoán sai rồi. Không cần nói đến thái độ của Nhà họ Cố, luật sư của giải trí Thần Thiên đã gửi thư đến tay ông ta rồi.

Không dám tin nhìn bức thư trong tay mình, ba Triệu đờ đẫn một hồi lâu. Giờ phút này mới bất tri bất giác phát hiện, mọi chuyện còn chưa kết thúc. Đến lúc này ông mới biết sợ.

Lâm Du nói muốn truy cứu chuyện này không phải nói đùa. Cô thật sự rất không ưa hành động của người Nhà họ Triệu, sau khi được Triệu Tuyết Nhi đồng ý thì luật sư cứ thế mà gửi đơn ra ngoài. Dù không biết đến cuối cùng có thể trừng trị ba Triệu và cô Triệu hay không nhưng ít nhất phải để cho hai người này chịu khổ một chút, bị dạy dỗ một chút mới được.

So với tình cảnh suy sụp của ba Triệu thì lần này chú họ Cố đã thật sự ác độc, đưa ra quyết định ly hôn với cô Triệu.

Ly hôn? Cô Triệu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Ban đầu lúc gả cho chú họ Cố thì bà cũng biết, hôn sự này là bà trèo cao. Cho nên bà luôn thận trọng lo gia đình, cũng trăm phương ngàn kế muốn để cháu gái Triệu Linh Lộ gả cho Cố Nhiên. Nếu như Triệu Linh Lộ làm được phu nhân tương lai của Cố thị thì tất nhiên địa vị của bà ở Nhà họ Cố sẽ tăng lên.

Cô Triệu không ngờ rằng Triệu Linh Lộ lại không có ý chí vươn lên như vậy, bà ta dọn đường cho Triệu Linh Lộ lâu như vậy mà đến cuối cùng vẫn tự mình chôn vùi nửa đời sau. Còn Triệu Tuyết Nhi mà cô Triệu lại một mực không thèm chú ý đến lại trời đất xui khiến được Cố Nhiên thích.

Cô Triệu không chỉ thầm mắng Triệu Tuyết Nhi đạp vận cứt chó mà còn không ngừng nguyền rủa Triệu Tuyết Nhi sớm muộn gì cũng bị Cố Nhiên vứt bỏ. Nhưng trên thực tế, chẳng những Triệu Tuyết Nhi không chia tay Cố Nhiên mà còn thuận lợi gả vào Nhà họ Cố.

Về lần này, cô Triệu vừa bất mãn vừa kinh ngạc. Nhưng mà bà ta lại toan tính nhiều hơn.

Cô Triệu biết mình không thích Triệu Tuyết Nhi, đồng thời Triệu Tuyết Nhi cũng không thích bà. Vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Triệu Tuyết Nhi nên cô Triệu mới nghĩ đủ mọi cách mời người Nhà họ Triệu và Nhà họ Ngô đến. Dù sao cũng là đám cưới, có người nhà mẹ đẻ tham dự thì sao không được tính là chuyện vui được?

Nhưng mà cô Triệu đã đoán sai thái độ của Triệu Tuyết Nhi đối với Nhà họ Triệu và Nhà họ Ngô rồi. Cho dù bà ta có mời hai nhà đó đến thì cũng không lấy được lợi ích gì. Sâu hơn nữa là sau khi tiệc cưới kết thúc còn gây hấn với Triệu Tuyết Nhi.

Nếu đổi lại là người khác thì không phải cô Triệu không tỏ vẻ a dua nịnh hót được. Nhưng đối mặt với Triệu Tuyết Nhi thì cô Triệu lại tự cảm thấy tài trí hơn người, không có cách nào hạ mình nên lúc này mới không thèm lấy lòng mà ngược lại còn tỏ vẻ trưởng bối khiển trách cô.

Có một điều khiến cô Triệu không dự tính được là dù đã đứng ở phòng vệ sinh mà lại còn bị đám người Lâm Du bắt quả tang. Tiếp đó lại bị Cố Nhiên bắt gặp, còn gọi trưởng bối Nhà họ Cố tới.

Cô Triệu vốn còn muốn lấy thân phận trưởng bối lấn áp Triệu Tuyết Nhi, thuận lợi để cho Triệu Tuyết Nhi giúp đỡ bà từ nay về sau. Vậy mà lúc này hìn thấy lửa giận của chú họ Cố thì cô Triệu liều mạng lắc đầu, chết cũng không muốn ly hôn.

Không ly hôn? Dĩ nhiên không thể! Từ khi cô Triệu bắt đầu tính toán Cố Nhiên thì chú họ Cố đã có ý nghĩ này rồi. Chuyện của Triệu Linh Lộ lúc trước, cho đến cuối cùng cũng đã khiến mọi người không vui. Vì nguyên nhân này nên chú họ Cố đã bị bác cả Cố mắng, ngay cả bà nội Cố và ba Cố khi gặp ông cũng không vui.

Mãi mới đến lúc Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi khẳng định quan hệ thì haofn cảnh của ông ở nhà mới không lúng túng như vậy nữa. Ai ngờ hôm nay cô Triệu lại náo loạn như vậy? Vừa nghĩ tới sắc mặt của ba Cố và mẹ Cố vừa rồi thì chú họ Cố lại nhức đầu.

Cố Nhiên được nuông chiều đến hư, ngay cả gia nghiệp cũng đều ném qua một bên, chạy đi chơi đùa trong làng giải trí. Mà Triệu Tuyết Nhi lại là ngôi sao, trưởng bối Nhà họ Cố không từ chối mà ngược lại còn vui vẻ tiếp nhận. Dù là từ phương diện nào thì chú họ Cố cũng có thể nhận định hôn sự hôm nay rất được lòng Nhà họ Cố.

Nhưng dưới tình huống như vậy, cô Triệu lại đui mù dẫn theo ba Triệu đến ức hiếp Triệu Tuyết Nhi! Ức hiếp thì thôi đi, dienxx;dàn*lle#quysdo0n lại còn ngu xuẩn bị bắt gặp? Cô Triệu cứ nghĩ là Nhà họ Cố sẽ nhắm một mắt mở một mắt, tạm thời sẽ không có gì xảy ra ư? Ngược lại chú họ Cố lại không tin là sẽ như vậy.

Chú họ Cố lười phải thu dọn cục diện rối rắm cho cô Triệu. Cho nên mới lựa chọn ly hôn. Không để ý đến cô Triệu có muốn hay không, quyết tâm nhất định phải ly hôn!

Chuyện cô Triệu bị ly dị sau này Cố Nhiên mới biết. Lúc đó chú họ Cố một mình tìm tới cửa, nói xin lỗi Triệu Tuyết Nhi thay cho cô Triệu, cũng nói xin lỗi với Nhà họ Cố. Vốn dĩ Cố Nhiên không muốn quan tâm, bà nội Cố và ba mẹ Cố cũng đều lạnh mặt. Chờ đến khi chú họ Cố nói chuyện ông và cô Triệu ly dị, mọi người kinh ngạc xong cũng không muốn giận cá chém thớt nữa.

"Thật sự ly dị sao?" Nghe Cố Nhiên kể lại, Tần Nam kinh ngạc trợn to mắt. Tuy rằng cô Triệu làm chuyện này không đúng nhưng ly hôn thì... không phải là chuyện bé xé ra to sao? Hơn nữa dường như còn có chút cảm giác trốn tránh trách nhiệm!

" Ừ, ly dị. Thật ra thì quan hệ giữa chú họ và thím họ tôi không hề tốt, nếu không thì bà ta cũng sẽ không suốt ngày nghĩ cách muốn nhét cháu gái mình cho tôi. Nhưng tôi quả thực không thích Triệu Linh Lộ, cũng vì chuyện này mà bà ta một mực canh cánh trong lòng. Chuyện sau đó mọi người cũng đều biết. Thím họ nhất định vẫn còn giận cá chém thớt, ghét Tuyết Nhi." Cố Nhiên không hối hận việc mình thích Triệu Tuyết Nhi, nhưng hành động của cô Triệu anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.

"Tớ còn tưởng rằng bà ta muốn lấy lòng Triệu Tuyết Nhi." Hiếm khi bọn họ an phận tụ họp ở giải trí Thần Thiên để đàm luận, Hứa Hoán híp mắt, cực kỳ hứng thú, "Không phải nói muốn giúp Nhà họ Triệu và Triệu Tuyết Nhi bắt tay giảng hòa sao? Sao lại biến thành giận cá chém thớt rồi hả?"

"Ngoài mặt thì nói vậy cho dễ nghe, nhưng bà ta cũng chỉ muốn nâng địa vị của mình trong Nhà họ Cố cao thêm chút nữa mà thôi. Nếu bà ta thật sự muốn có quan hệ tốt với Tuyết Nhi thì nên chủ động kết thân với Tuyết Nhi chứ không phải luôn nghĩ cách để Tuyết Nhi nhận lại Nhà họ Triệu." Cố Nhiên lắc đầu một cái, anh hiểu rất rõ suy nghĩ của cô Triệu. Dĩ nhiên những chuyện này cũng không phải một mình anh tự nghĩ ra mà là nhờ bà nội Cố và mẹ Cố ân cần dạy bảo thêm.

"Cũng đúng. Nếu như bà ta tốn thêm chút tâm tư lấy lòng Triệu Tuyết Nhi thì vốn sẽ không tốn quá nhiều sức lực và tinh thần, cũng sẽ không khiến mọi chuyện thành ra như vậy." Tần Nam gật đầu một cái, lập tức hiểu ý của Cố Nhiên. Nói đơn giản một chút thì là cô Triệu muốn hưởng ké chút hào quang của Triệu Tuyết Nhi nhưng lại không muốn để người khác thấy là mình nịnh hót cho nên liền kéo theo người Nhà họ Triệu theo, nhất là ba Triệu.

"Nếu như tớ là bà ta thì nhất định sẽ không thèm quan tâm quan hệ giữa Triệu Tuyết Nhi và Nhà họ Triệu ra sao mà chỉ lo kéo Triệu Tuyết Nhi đứng về phía mình, như vậy mới là hành động sáng suốt." Nghĩ tới việc cô Triệu không muốn hạ mình nhưng cũng không muốn buông bỏ Triệu Tuyết Nhi thì Hứa Hoán lại bĩu môi khinh thường.

"Nếu bà ta thật sự thông minh như vậy thì sẽ không lâm vào hoàn cảnh như bây giờ rồi." Không biết bắt đầu từ khi nào mà thỉnh thoảng Tần Nam và Hứa Hoán cũng sẽ phối hợp ăn ý với nhau, mà mỗi lần như vậy thì hiệu quả không hề kém.

"Luật sư đã gửi thư đi rồi hả?" Chuyện cô Triệu ly dị, Chu Lăng không có chú ý lắm. Cái anh để ý là hành động của Thần Thiên, cũng như bức thư mà luật sư gửi cho ba Triệu.

"Ông ta đăng báo nói xin lỗi." Có lẽ là chuyện của cô Triệu đã tạo áp lực cho ông ta, tin tức mới nhất mà Lâm Du nhận được là ba Triệu tình nguyện để Đóa Nhuế phỏng vấn, trịnh trọng nói xin lỗi với Triệu Tuyết Nhi và giải trí Thần Thiên.

"Nói thật, chẳng qua chỉ là một cái tát thôi, mở miệng nói xin lỗi là đủ rồi. Nhưng nghĩ đến những chuyện lúc trước Triệu Tuyết Nhi gặp phải thì tôi lại cảm thấy thật hả giận." Tần Nam nhún vai, liếc mắt nhìn Cố Nhiên.

"Đừng nhìn tôi. Tôi không hề coi ông ta là cha vợ. Người như ông ta vốn không xứng làm ba của Tuyết Nhi!" So với những người khác, Cố Nhiên vẫn luôn hận Nhà họ Triệu đối xử bất công với Triệu Tuyết Nhi. Nếu như có thể thì anh muốn tự tay báo thù cho Tuyết Nhi. Nhưng mà anh không thông minh như Lâm Du, chuyện có thể nghĩ ra ngoại trừ động thủ thì vẫn là động thủ. Mà nếu thật sự phải ra tay với ba Triệu thì lại không thiết thực. Cho nên đăng báo xin lỗi là biện pháp dễ nhất mà anh có thể tiếp nhận lúc này.

"Tôi còn tưởng rằng mấy người sẽ yêu cầu bồi thường." Chu Lăng là quản lý kế toán, dĩ nhiên anh cảm thấy hứng thú với khoản bồi thường hơn.

"Vậy thì ông ta sẽ trả nổi." Lâm Du lắc đầu một cái, vẻ mặt lơ đễnh. Nhà họ Triệu đã sụp đổ, ba Triệu vốn không có tiền bồi thường. Nếu để ông ta hao tổn thì không bằng đăng báo nói xin lỗi ngay bây giờ.

"Điều này cũng đúng." Nếu là trước kia thì Chu Lăng sẽ chèn ép ba Triệu một khoản. Nhưng mà hiện nay thì sự ngoan độc trong lòng anh cũng đã giảm bớt không ít nên lòng dạ cũng mở rộng hơn.

"Được rồi, đàm luận kết thúc, mấy người có chuyện gì muốn làm thì làm đi" Chuyện nói đến đây là được rồi, nói tiếp cũng không cần thiết. Lâm Du vỗ xấp văn kiện, hạ lệnh đuổi khách.

"Ai?" Hứa Hoán chớp mắt mấy cái, lập tức nói, "Chị dâu, em còn có chuyện chính chưa nói với chị đấy! Liên quan tới việc tuyển chọn gương mặt đại diện mới cho Hứa thị, chị dâu phải giúp đỡ đưa ra chủ ý."

"Chuyện này giao cho Cố Nhiên. Cậu ta tương đối hiểu biết về nghệ sĩ công ty, cậu muốn loại hình gì thì chỉ cần thương lượng với cậu ta." Chuyện gương mặt đại diện của Hứa thị, Hứa Mạch đã nói với Lâm Du. Lúc ấy Lâm Du đã nói là để cho Hứa Hoán chọn, nghệ sĩ của Thần Thiên không ít, sẽ có người thích hợp.

"Hả? Chị dâu không chọn giúp sao?" Hứa Hoán còn tưởng rằng Lâm Du sẽ cho anh đi cửa sau.

"Chắc hẳn cậu cũng có yêu cầu cho thí sinh, chỉ cần để ý đến những người đáp ứng được chúng là được rồi." Lâm Du chưa từng nghĩ sẽ nhúng tay vào chuyện của Hứa thị. Một cái giải trí Thần Thiên, một cái Bác Dương, cộng thêm Đóa Nhuế nữa đã đủ khiến cô bận rộn rồi.

"Như vậy..." Thấy Lâm Du thật sự không có ý định giúp đỡ thì Hứa Hoán chỉ đành phải gật đầu một cái, "Vậy cũng tốt, em sẽ thương lượng với Cố Nhiên về chuyện này."

"Ai da, còn tốn sức để thương lượng cái gì? Tìm tôi đi!" Đường đường là ảnh đế, lại bị Hứa Hoán ngó lơ. Tần Nam rất là mất hứng, lúc này lông tơ dựng hết cả lên.

Hứa Hoán im lặng bĩu môi một cái: "Chúng tôi muốn chọn nữ đại diện, Tần ảnh đế thật sự có thể làm sao?"

Tần Nam nghẹt thở. Tức giận liếc nhìn Hứa Hoán, đứng dậy bỏ đi. Lịch trình của anh rất vẹn toàn, dienxdafnlleequysdoon đi mấy cái đó cũng có thể kiếm nhiều tiền, cũng không rảnh để giúp đỡ Hứa thị làm ăn!

"Tôi cũng đi đây." Chào Lâm Du một tiếng, Chu Lăng phải đến Chu thị. Thân là tổng giám đốc Chu thị nên anh không có cách nào không để ý đến Chu thị.

" Được." Đối với việc Chu Lăng thường xuyên đến Thần Thiên xem tình hình một chút thì Lâm Du cũng không ngăn cản. Mặc dù cô đã nói với Chu Lăng, việc của Thần Thiên có thể mang về nhà làm, hoặc là mỗi tháng rút ra vài ngày đến đây là đủ rồi.

Chỉ trong chốc lát, phòng làm việc liền yên tĩnh lại. Mà Lâm Du đang vùi đầu vào công việc thì Hứa Mạch lại gọi điện thoại đến.

"Bọn họ nói xong rồi?" Đối với hội nghị đàm luận ở phòng làm việc của Lâm Du, Hứa Mạch thấy buồn cười không thôi. Nếu như là Triệu Tuyết Nhi và Diệp Di Nhiên mở cuộc đàm luận thì coi như thôi nhưng đó lại là sân nhà của Tần Nam và Cố Nhiên. Sâu hơn nữa là ngay cả Chu Lăng cũng gia nhập. Hứa Mạch cũng đã vô tình từng tham gia mấy lần như vậy rồi, không thể không nói, ba người kia thật  quá nhàm chán, rảnh rỗi!

" Ừ." Mặc dù ngoài miệng thì nói là đuổi người, nhưng trên thực tế mỗi lần mở hội nghị thì đáy mắt Lâm Du đều có ý cười. Tình cảm của những cổ đông trong công ty thường dựa vào lợi ích, nhưng bọn họ ngược lại rất tốt, trực tiếp biến thành hội đàm nói chuyện phiếm củng cố tình hữu nghị. Nhưng cũng phải thừa nhận cảm giác như thế thật ra vô cùng tốt, thể hiện sự ấm áp khác thường.

"Sau này bọn họ đến đó thì em đeo ống nghe lên, nghe vài bài nhạc để giết thời gian." Biết Lâm Du yêu thích sự yên tĩnh, Hứa Mạch cười đề nghị. Nếu như không phải anh biết Lâm Du không ghét mấy tên đàn ông làm ầm ĩ này thì Hứa Mạch đã sớm ra mặt ngăn bọn họ lại rồi.

"Sẽ bị Cố Nhiên và Tần Nam nhổ nước bọt." Lâm Du cười nói. Dĩ nhiên, nhất định Chu Lăng cũng sẽ có ý kiến, nhưng không phải là nói ra khỏi miệng mà sẽ sắc bén liếc cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.