Bác hai Hứa không còn lòng dạ nào để ăn cơm tối với Lâm Du. Không phải bà không muốn mà là trong lòng bà rõ hơn bất cứ ai khác, nếu như bà đi thì tình cảnh nhất định sẽ rất lúng túng.
Vì vậy bác hai Hứa nhẹ nhàng phất tay, cười từ chối: "Không cần, buổi tối bác có hẹn, chờ một lát sẽ đi liền."
Nghe bác hai Hứa nói muốn đi thì Lâm Du lấy lại tinh thần: "Bác hai tới tìm con có chuyện gì không?"
"Có thì có, nhưng mà..." Bị ánh mắt bất thiện của Tần Khả Tâm nhìn chằm chằm, bác hai Hứa quả thực không muốn tiếp tục nói nhiều nữa. Vẻ mặt thoáng bất đắc dĩ, trong bụng thở dài một hơi, "Sau này rồi nói đi! Cũng không phải là chuyện gì khẩn cấp."
Bác hai Hứa biểu hiện khác thường như vậy, chẳng những Lâm Du nhìn ra có gì đó không đúng mà Hứa Mạch cũng càng cảm thấy kỳ quái. Nếu như không phải là chuyện gì khẩn cấp thì bác hai Hứa không thể nào tự mình tới Thần Thiên, trực tiếp gọi điện thoại là được rồi.
Nhưng mà, bác hai Hứa hiển nhiên không tính nói nhiều, nhìn Tần Khả Tâm một cái rồi rời đi.
Lâm Du vốn muốn gọi bác hai Hứa lại nhưng bị Hứa Mạch kéo cổ tay. Cô kinh ngạc nhìn về phía Hứa Mạch, thấy Hứa Mạch lắc đầu thì lúc này cũng không muốn hỏi cho rõ nữa.
Sau khi bác hai Hứa đi, trên mặt Tần Khả Tâm mới nở nụ cười chân thật. Ngay sau đó liền gọi điện thoại cho Hứa Diệp Lỗi, hẹn địa điểm ăn tối xong liền kéo Lâm Du lên xe.
"Mẹ, bác hai không sao chứ?" Bởi vì Hứa Mạch có lái xe riêng nên chỉ có Lâm Du và Tần Khả Tâm ngồi trên xe của tài xế Nhà họ Hứa.
"Không có việc gì." Mặc dù trong lòng vẫn oán hận bác hai Hứa nhưng Tần Khả Tâm cũng không muốn nói cho Lâm Du biết. Chuyện này bà tự biết giải quyết, không cần phải nói ra để khiến Lâm Du không thoải mái.
"Nhìn thật giống như vẫn còn chuyện gì đó. Lúc nãy bác hai có nhắc tới trong điện thoại...." Tần Khả Tâm trả lời quá kiên định, hiển nhiên là biết được nội tình. Lâm Du bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm cuộc gọi đến của bác hai Hứa.
"Thím ấy nói hết rồi sao?" Bởi vì đáy lòng rất để ý nên Tần Khả Tâm lập tức biến sắc, "Thím ấy còn không thấy ngại mà dám nói với con?"
"Cũng không phải. Giọng bác hai Hứa rất thành khẩn, con cảm thấy không cần tức giận với bác ấy." Tần Khả Tâm phản ứng quá thẳng thắn, Lâm Du hoàn toàn có thể xác định được bà cãi nhau với bác hai Hứa, hơn nữa còn có liên quan đến cô. Vì vậy cô liền bắt đầu dẫn dắt.
"Chuyện này tùy tiện nói xin lỗi là có thể xong sao? Dù thím ấy có tỏ thái độ thành khẩn thì Tiểu Du vẫn nên tức giận, không nên bởi vì thím ấy là trưởng bối nên im hơi lặng tiếng, như vậy sẽ khiến thím ấy hình thành tánh xấu. Có mẹ làm chỗ dựa cho con, không cần sợ thím ấy ra vẻ trưởng bối." Thấy Lâm Du đã biết nguyên nhân gốc rễ thì Tần Khả Tâm cũng không che giấu nữa, dienxdaf*le3quysdoon tức giận hừ lạnh nói, "Chúng ta chẳng qua chỉ có lòng tốt mới giúp đỡ, quan tâm việc coi mắt của Hứa Hoán, không thể thành công là do Hứa Hoán, dựa vào cái gì mà trách Tiểu Du không dụng tâm?"
Thì ra là vì chuyện này. Trong mắt Lâm Du có chút sáng tỏ, ngay sau đó lại thấy hơi kỳ quái. Mặc dù ngày thường bác hai Hứa không quá thân thiết với cô nhưng cũng khá nhiệt tình, vì sao đột nhiên lại trách cứ cô vì chuyện coi mắt của Hứa Hoán?
Nhưng lúc này hiển nhiên không thích hợp để hỏi tường tận mọi chuyện. Liếc thấy Tần Khả Tâm tức giận, Lâm Du đổi đề tài: "Hứa Hoán coi mắt không thành công sao? Con còn tưởng rằng cậu ấy có giữ liên lạc với một vị tiểu thư..."
"Nếu thành công, thì sao bác hai con lại có thể oán sau lưng, nói con dụng tâm với chuyện của Tần Nam hơn chứ? Mẹ cảm thấy thật buồn cười, từ lúc nào mà coi mắt không thành công lại vì con không chuyển địa điểm gặp mặt ra bên ngoài vậy? Hơn nữa còn nói là bởi vì con không cho Hứa Mạch đi cùng nên Hứa Hoán mới không được như Tần Nam, thuận lợi giải quyết chung thân đại sự. Tiểu Du, con không biết lúc mẹ nghe thấy bác hai nói những lời đó về con thì tức giận thế nào đâu, đơn giản là..." Tần Khả Tâm càng nói càng tức, thiếu chút nữa thở không nổi.
"Không sao không sao. Mẹ, mẹ bớt giận trước đi." Mắt thấy Tần Khả Tâm giận quá, Lâm Du lại cũng không khó chịu như trong tưởng tượng. Có lẽ vì biết có người để ý cô, có người bất bình kêu oan giùm cô, còn có người giúp cô chỉ trích bác hai Hứa nữa! Về điểm này, Lâm Du rất cảm kích Tần Khả Tâm.
"Sao có thể hết giận? Dù bác hai con có liên tục nói xin lỗi với mẹ thì mẹ cũng vẫn cảm thấy không thoải mái. Chuyện coi mắt vốn chính là do trưởng bối sắp xếp. Tần Nam như vậy, Hứa Hoán cũng như vậy. Đối tượng hẹn hò lại không phải do con chọn lựa, gặp mặt con cũng đều đi cùng. Dựa vào cái gì sau khi xong chuyện, không thành công thì lại trách con?" Tần Khả Tâm vừa nói vừa trợn tròn mắt, "Ngược lại mẹ sẽ không dễ dàng hết giận như vậy, món nợ này mẹ sẽ nhớ kỹ."
"Mẹ, mẹ nói như vậy con rất ngượng ngùng." Cơn tức của Tần Khả Tâm càng lớn thì Lâm Du lại càng bình tĩnh, "Thật ra thì không phải là chuyện lớn gì, chắc bác hai chỉ nói vậy thôi, nói xong cũng quên. Sở dĩ đích thân đến Thần Thiên có lẽ là muốn giáp mặt xin lỗi con."
"Giáp mặt xin lỗi cũng không để ý đến thím ấy! Mẹ đã nói với thím ấy rồi, chuyện này không nên tùy tiện liên lụy đến con, nói ra cũng chỉ khiến con không vui, sao lại cứ phải tìm tới trước mặt con chứ?" Tần Khả Tâm tức giận nhưng cũng thật sự không hy vọng bác hai Hứa ầm ĩ trước mặt Lâm Du. Đây cũng không phải là chuyện gì vui, không cần phải cố ý nói cho Lâm Du biết, bà thầm oán trách sau lưng bác hai Hứa.
" Chắc bác hai thật sự cảm thấy có lỗi nên lúc này mới cố ý xin lỗi con. Dù sao nếu bác ấy không nói thì con sẽ mãi mãi không biết. Cho dù sau này mẹ nhắc lại thì chuyện này cũng đã trôi qua rất lâu rồi, hoàn toàn không cần phải truy cứu." Lâm Du lý giải, giọng rất lạnh nhạt.
"Cũng vì Tiểu Du rộng lượng, nếu không mẹ còn thực sự muốn truy cứu cuyện này với bác hai con." Nghe Lâm Du khuyên giải, cơn tức của Tần Khả Tâm cũng hơi giảm bớt, vỗ tay Lâm Du, vui mừng thở dài nói.
"Sẽ không. Là bởi vì mẹ giúp con xả giận, lại náo loạn không vui với bác hai nên con mới có thể bình tĩnh, trong lòng càng cảm kích mẹ nhiều hơn." Lâm Du không phải người giỏi nói lời dễ nghe, giờ phút này có thể nói như vậy đơn giản là vì đây là lời thật lòng.
Mà cũng chính vì phần thật lòng này nên mới khiến Tần Khả Tâm vui vẻ ra mặt, hoàn toàn hết giận: "Mẹ không chỉ coi con là con dâu mà còn thương con như con gái nữa. Sao có thể cho phép con bị ức hiếp được? Bất kể là ai, phàm là nói những lời khó nghe về con thì mẹ cũng không chịu được, nhất định phải truy cứu."
Trong lòng Lâm Du ấm áp, cảm kích nhìn về phía Tần Khả Tâm.
Chờ đến khi ngồi vào phòng ăn, Hứa Mạch mới biết rõ đầu đuôi mọi chuyện. Đúng như bác hai Hứa suy nghĩ, Hứa Mạch mà biết được chuyện này thì dù Hứa Mạch không biểu hiện ra ngoài mặt thì đáy lòng cũng rất không vui.
"Nếu bác hai nói như thế thì sau này Tiểu Du không nên nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Hứa Hoán nữa, tránh cho lần sau đã cố hết sức mà vẫn không có kết quả tốt, rồi lại bị người ta oán trách sau lưng." Giọng Hứa Mạch lạnh lùng, trong giọng nói đều là vẻ không vui.
"Không sao. Mẹ đã giúp em xả giận rồi, anh đừng không vui nữa." Lâm Du âm thầm lắc tay Hứa Mạch, nhẹ giọng nói.
"Anh cũng rất muốn không tức giận, nhưng có thể sao?" Hứa Mạch quả thật không thể nào không tức giận được. Nếu như bác hai Hứa nói xấu anh thì cùng lắm là anh cũng chỉ cười trừ mà không nói một từ nào. Dù sao cũng là trưởng bối, dù có nói sai thì nghe qua liền quên là được. Nhưng sai lầm của bác hai Hứa là không nên oán trách Lâm Du. Lâm Du là điểm mấu chốt của Hứa Mạch, không ai được nói tới, cũng không ai được đụng vào.
"Nói đúng lắm. Mẹ cũng rất tức giận, thiếu chút nữa đã tranh cãi ầm ĩ một trận với bác hai con rồi. Nếu không phải vừa rồi ở trên xe Tiểu Du khuyên mẹ đừng tức giận nữa thì lúc này mẹ vẫn còn xụ mặt đấy!" Tần Khả Tâm vừa nói vừa trầm mặt xuống, tỏ vẻ rất tức giận.
Lâm Du nhếch khóe miệng, đan tay vào mười ngón tay của Hứa Mạch: "Anh xem, mẹ cũng rất tức giận rồi, anh chỉ cần coi chuyện này chưa từng xảy ra là được.”
Đối mặt với lời khuyên giải của Lâm Du, Hứa Mạch yên lặng trong chốc lát rồi gật đầu một cái. Nhưng dưới đáy lòng anh có bỏ qua chuyện này hay không thì cũng không ai biết.
Lúc Hứa Diệp Lỗi tới, Tần Khả Tâm đã có thể dùng giọng điệu bình tĩnh để kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay. Mặc dù trong giọng nói của bà vẫn có chút xa cách như cũ nhưng ít ra cũng không gai góc, giễu cợt giống lúc đầu.
Hứa Diệp Lỗi lại không ngờ sẽ xảy ra mâu thuẫn như vậy. Ông vô cùng hài lòng về đứa con dâu Lâm Du này. Dù là dung mạo, nhân phẩm, hay là năng lực thì Lâm Du đều phát triển rất mạnh mẽ. Điểm mấu chốt là vì Hứa Mạch thích.
Từ khi Lâm Du gả cho Hứa Mạch, Hứa Diệp Lỗi đều tỏ thái độ mặc kệ, mặc cho Hứa Mạch và Lâm Du tự sống với nhau. Hứa Mạch đã sớm độc lập kinh tế, Lâm Du lại không thiếu tiền, Hứa Diệp Lỗi cũng rất yên tâm về hai người, chỉ chờ ngày ôm cháu trai.
Chuyện Hứa Hoán coi mắt, Tần Khả Tâm từng đề cập với Hứa Diệp Lỗi, Hứa Diệp Lỗi không có phản đối. Nghe bác hai Hứa cố ý nhấn mạnh mời Lâm Du trở về giúp đỡ thì Hứa Diệp Lỗi còn cười trêu mấy câu. Chẳng qua là không ngờ tới cuối cùng lại gây ra mâu thuẫn như vậy.
"Chuyện này Tiểu Du có lý, không cần để ý." Hứa Diệp Lỗi rất vui mừng vì Tần Khả Tâm vô tình nghe được lời bác hai Hứa oán trách. Bởi vì nghe được nên mới có cơ hội hóa giải mâu thuẫn. Nếu không thì oán trách sẽ biến thành bất mãn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến không khí hòa thuận của gia đình.
Thái độ của Hứa Diệp Lỗi cũng chính là ý của Lâm Du. Cô gật đầu một cái rồi thuận miệng nhắc tới: " Bác hai cũng có tâm nói xin lỗi trước mặt con, chuyện này coi như xong đi!"
Tần Khả Tâm há hốc mồm, không có lên tiếng. Chuyện này người trong cuộc là Lâm Du, nếu như Lâm Du không truy cứu thì dĩ nhiên bà cũng không tiện tiếp tục nổi giận với bác hai Hứa. Huống chi thái độ nên có thì bà cũng đã bày tỏ trước mặt bác hai Hứa rồi.
Hứa Mạch không tiếp lời, thật giống như không nghe được gì. Vẻ mặt nghiêm túc cắt gọn thịt bò bít tết cho Lâm Du, thân thiết nghiêng người qua.
Đối với Lâm Du và Tần Khả Tâm, Hứa Diệp Lỗi cũng yên tâm. Hai người cũng không nói nữa, nếu giờ phút này không tức giận thì có tỏ ý không truy cứu nữa. Ngược lại là Hứa Mạch, Hứa Diệp Lỗi âm thầm khẽ thở dài một hơi, sợ là sẽ còn giận dai.
Buổi tối Hứa Hoán về đến nhà mới nghe mẹ anh nói Tần Khả Tâm nghe thấy mẹ con bọn họ nói chuyện, còn đi tìm Lâm Du.
"Ai, chueyejn nên tới vẫn không tránh khỏi!" Hứa Hoán đã không biết nên làm gì với mẹ anh. Chuyện náo loạn đến nước này, nhìn vẻ mặt mẹ cũng đã biết đã sai lầm rồi. Nhưng nếu như anh họ không bỏ qua thì sau này nhất định sẽ rất khó nhịn.
Nhận được điện thoại của Hứa Hoán, Hứa Mạch không có phản ứng quá lớn. Giống như chuyện gì cũng không xảy ra, lạnh nhạt đón nhận lời xin lỗi của Hứa Hoán.
Nhưng mà Hứa Mạch càng thản nhiên thì trong lòng Hứa Hoán càng không chắc chắn: "Anh họ, anh muốn tức giận thì tức giận với em đi, không cần áp chế, thật đó!"
" Tức giận? Tại sao phải tức giận? Không phải bác hai đã rất khiêm tốn rồi sao, còn tìm đến Thần Thiên dự định tự mình xin lỗi với Tiểu Du nữa không phải sao? Hơn nữa cậu cũng gọi điện thoại tới xin lỗi anh rồi, tại sao anh lại còn phải tức giận?" Hứa Mạch cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói.
Rõ ràng là biểu hiện tức giận, còn nói cái gì mà không có tức giận chứ... Hứa Hoán muốn nói gì nhưng lại nghẹn họng, thận trọng hỏi: "Vậy chị họ có ở đây không? Để cho chị họ nghe điện thoại được không?"
"Không cần. Lời xin lỗi của cậu, anh đã nhận giùm Tiểu Du rồi, không cần nói lại với cô ấy nữa." Hứa Mạch nói xong cũng cúp điện thoại, diễn dafnlê quysdôn hoàn toàn không cho Hứa Hoán cơ hội tiếp tục nghĩ nhiều.
Quả nhiên vẫn còn tức giận. Hơn nữa còn rất tức giận nữa... Hứa Hoán yên lặng để điện thoại xuống, nghiêm túc suy tính xem nên lấy lòng Lâm Du như thế nào, để tránh cho bị Hứa Mạch trả thù.
Thật ra Hứa Mạch không nghĩ muốn trả thù, chẳng qua là anh hoàn toàn đặt bác hai Hứa vào phạm vi không cho phép tiếp xúc với Lâm Du thôi. Cũng vì vậy nên bất kể sau đó Hứa Hoán nói xin lỗi Hứa Mạch thế nào thì anh cũng chỉ lạnh nhạt tiếp nhận, chưa từng tỏ vẻ tức giận chút nào. Nhưng lúc đưa Lâm Du về Nhà họ Hứa thì lại tận lực tránh đụng mặt bác hai Hứa.
Hứa Mạch làm cũng không rõ ràng, nhưng những người biết chuyện thì lại nhanh chóng phát giác ra có gì đó không đúng. Bác trai Hứa đã không biết nên nói gì cho phải, vừa oán thầm Hứa Mạch bụng dạ hẹp hòi, lại oán trách bác hai Hứa không nên mù quáng trách cứ người.
Hứa Hoán nhiều lần cố gắng bỏ qua, để mặc cho Hứa Mạch muốn làm gì thì làm. Ngược lại anh họ không có tránh né anh, anh mời chị họ ăn cơm bồi tội thì anh họ cũng cho phép. Tóm lại, mọi chuyện vẫn còn chưa xấu đến mức không có cách nào vãn hồi.
Bác hai Hứa đối mặt với cục diện này cũng rất lúng túng. Sau lúc đó bà có đi tìm Lâm Du, cũng có trịnh trọng nói xin lỗi. Lâm Du thản nhiên đón nhận lời xin lỗi rồi cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng mà thái độ của Tần Khả Tâm đối với bà lại lạnh nhạt đi không ít, Hứa Mạch càng không nhìn thẳng bà, hận không thể xem bà như người vô hình, đồng thời cũng dẫn Lâm Du tránh mặt.
Bác hai Hứa không thể không nghĩ tới việc tìm Hứa Mạch nói chuyện một chút, nhưng lầm nào Hứa Mạch cũng với vòng vo bỏ qua đề tài này, nghe qua thì không sao cả nhưng vẫn không chịu tha thứ cho bà.
Bác hai Hứa cũng nghĩ tới việc nhờ Lâm Du khuyên nhủ. Nhưng Lâm Du cũng cho thấy mình đã rất nỗ lực, hơn nữa lần nào Hứa Mạch cũng bình tĩnh trả lời: Anh vốn không có tức giận, xin đừng lặp lại chuyện này nữa.
"Quả thật rất hẹp hòi." Tình huống như vậy kéo dài một thời gian sau, bác hai Hứa mời được Hứa Chấn Thiên giúp đỡ, "Chuyện nên bỏ qua thì để cho nó qua đi, một mực bám mãi không buông sẽ chỉ cho thấy con không có lòng độ lượng. Tóm lại đều là người một nhà, có thể né mặt cả đời được sao?"
"Ông nội đang nói gì vậy? Con không nghe hiểu một chữ nào cả!" Hứa Mạch cười lắc đầu một cái, đúng là khó chơi.
"Con không có thể không biết ông nội đang nói gì được. Ông nội chỉ muốn nhắc nhở con, mỗi người đều có thể làm sai, lúc nói lỡ miệng, bác hai con cũng không phải thật lòng oán trách Tiểu Du. Ý nghĩ chớp nhoáng kia cũng không có nghĩa là con bé nên bị xa lánh. Mấy năm nay con bé đối xử với con thế nào, sau đó lại thành khẩn nói xin lỗi với Tiểu Du, con cũng đều nhìn thấy cả, cũng đều biết rất rõ ràng." Hứa Chấn Thiên cũng biết Hứa Mạch sẽ tỏ thái độ này nên lắc đầu một cái, thành khẩn nói.
"Ông nội, từ đầu đến cuối con cũng không có nói nửa câu là bác hai không phải, cũng không có bất kỳ thái độ bất kính nào. Là mọi người quá nhạy cảm nên nghĩ nhiều rồi." Nụ cười trên mặt Hứa Mạch không thay đổi, tiếp tục nói, "Mấy năm nay bác hai rất thương con, con biết. Bác hai có nói xin lỗi với Tiểu Du, Tiểu Du cũng đã nói với con. Con cũng đã tỏ thái độ rồi, con không có tức giận, không hề để ý đến chuyện này. Nhưng sao mọi người luôn nói con không nên tức giận, nói con đeo bám chuyện này mãi không thả vậy?"
"Ông nội không có hoa mắt, con cũng đừng tỏ vẻ này với ông nội. Tức giận hay không trong lòng con rõ ràng nhất. Có muốn tha thứ cho bác hai hay không thì con tự có quyết định của mình, ông nội không can thiệp được, cũng không cưỡng ép được. Chẳng qua ông nội chỉ cảm thấy vì địa vị vững chắc sau này của Tiểu Du ở Nhà họ Hứa thì con cũng đừng biểu hiện quá mức. Nếu không sau này sợ là không ai dám tiếp xúc với Tiểu Du. Bởi vì hơi không cẩn thận một chút cũng sẽ bị con ghi hận trong lòng." Ánh mắt Hứa Chấn Thiên nhìn Hứa Mạch rất nghiêm túc, vẻ mặt đầy sự hiền hòa.
"Ông nội, vì sao lại "Hơi không cẩn thận"? Di Nhiên thích quấn Tiểu Du nhất, con cũng tỏ thái độ vì chuyện này không ít lần, ông có từng thấy con bé "Không dám’ tới gần Tiểu Du chưa? Cha con, mẹ con, có ai không coi Tiểu Du như con gái ruột chứ? Ngay cả Hứa Hoán, khi nhìn thấy Tiểu Du cũng sẽ không lạnh lùng trừng mắt như lúc ban đầu nữa, ngược lại còn yên bình sống chung với Tiểu Du." Hứa Chấn Thiên có lòng tốt hòa giải, nhưng thật đáng tiếc, lời nói của ông không hề kích thích được Hứa Mạch.
"Nếu quả thật như ông nội vừa nó, người nhà chúng ta sẽ sợ bị con ghi hận, không dám tiếp xúc với Tiểu Du thì cũng chỉ có thể nói rõ bọn họ không thật lòng đối xử với Tiểu Du, bất cứ lúc nào cũng có ý đâm chọt Tiểu Du. Nếu như vậy thì con càng tình nguyện Tiểu Du tiếp xúc nhiều với đám người Chu Lăng và Cố Nhiên hơn. Mặc dù chỉ là quan hệ hợp tác nhưng bọn họ rất hòa hợp với Tiểu Du, thậm chí có thể kéo cả Tần Nam đến, ba người đàn ông chạy đến phòng làm việc của Tiểu Du để tán dóc. Ông nội cảm thấy tiếp xúc vô cùng gần gũi như vậy sẽ có khả năng xảy ra chuyện "Hơi không cẩn thận " sao?" Hứa Mạch thừa nhận anh vô cùng bao che Lâm Du. Nhưng lại không thể đồng ý với lời nói của Hứa Chấn Thiên.
Bất kể là bạn bè hay là người thân thì cũng nên thật lòng đối đãi chứ không phải ngay từ đầu đã có tâm trạng sợ "Hơi không cẩn thận " như vậy. Sợ bị anh ghi hận sao? Nếu quả thật sợ như vậy thì không nên có bất cứ tâm tư khiến Tiểu Du bị tổn thương, không phải sao?
Hứa Hoán cũng sợ bị anh ghét, nhưng chẳng những không tránh Tiểu Du, mà ngược lại còn mong qua lại nhiều với Tiểu Du. Bởi vì Hứa Hoán biết Tiểu Du là người mà anh nhận định, là cháu dâu đường đường chính chính của Nhà họ Hứa, là chị họ của Hứa Hoán! Chuyện đã qua, Hứa Hoán cũng đã sửa lỗi, đền bù, mà không phải là cố gắng né tránh...
So sánh với việc cứ hở một tí là đi tìm Lâm Du tới làm người hòa giải của bác hai Hứa thì Hứa Mạch càng muốn thấy Hứa Hoán dây dưa không buông hơn. Hai chữ xin lỗi cũng không phải treo ở mép qua loa cho xong. Không nhìn thấy hành động thực tế thì Hứa Mạch không thể nào tùy tiện tha thứ được.
Chớ nói chi là hiện nay Lâm Du đã sớm không còn là Lâm Du lúc mới vừa vào Nhà họ Hứa nữa, thái độ của Hứa Mạch đã cho tất cả mọi người thấy điều này. Nếu bác hai Hứa nghĩ tùy ý nói xin lỗi là có thể bỏ qua chuyện này thì Hứa Mạch chỉ có thể nói bác hai Hứa đã xem thường địa vị của Lâm Du ở trong mắt anh rồi.
Ngay cả Hứa Chấn Thiên ra mặt cũng không thể nói được Hứa Mạch, bác hai Hứa hoàn toàn không thể làm gì được. Nếu Hứa Mạch cố ý như thế thì bà cũng chỉ có thể vui vẻ thuận theo. Điều nên làm bà đã làm rồi, nhưng Hứa Mạch cứ nhất định phải so đo với bà thì và còn có thể làm sao?
"Mẹ, rốt cuộc mẹ đã làm cái gì? Sao ngay cả ông nội cũng mời nổi vậy? Biết rõ anh họ rất để ý chị họ, mẹ ngầm tu bổ quan hệ với chị họ là được rồi, sao lại phải tìm nhiều người đến hòa giải như vậy?" Hứa Hoán cũng hết ý kiến với bác hai Hứa.
Hứa Hoán cũng biết chuyện bác hai Hứa xin lỗi Lâm Du. Anh cũng có hỗ trợ xin lỗi Lâm Du, dienxdafnllequysdoon mọi chuyện vốn đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Nhưng sao lại để ông nội nhúng tay vào chuyện này? Chẳng lẽ còn hi vọng ông nội buộc anh họ không được để ý chuyện này sao? Quá bất hợp lí rồi!
"Còn không phải bởi vì ngày hôm qua mẹ cố ý dặn dò phòng bếp làm một bàn thức ăn lớn, sau đó gọi điện thoại kêu Tiểu Du trở lại dùng cơm nhưng lại bị anh họ con từ chối sao? Mẹ chỉ muốn mời ông nội con nói giúp vài lời, có lẽ chuyện này sẽ trôi qua." Nghe ý Hứa Hoán, bác hai Hứa cảm thấy bà đã khéo thành vụng?
"Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, xin thứ lỗi rồi coi như xong. Anh họ con không nói gì, chị họ con cũng không nói, chúng ta cũng chẳng có chuyện gì, không phải là được rồi sao? Làm gì mà cứ nhất định phải động một chút là gọi điện thoại cho chị họ, kêu chị ấy khuyên anh họ chứ? Còn ông nội nữa, chuyện này vốn không cần mời ông nội ra mặt! Chuyện của chúng ta chẳng lẽ không thể tự giải quyết sao? Nếu mẹ thấy ngượng ngùng thì tìm thời gian hẹn chị họ đi dạo phố, mua cho chị ấy hai bộ quần áo xinh đẹp để nhận lỗi là được. Cho dù chị họ không nhận thì đó cũng là tâm ý của mẹ." Hứa Hoán thở dài một hơi, thật là không ngờ bác hai Hứa lại gắng gượng khiến cục diện trở thành như vậy, "Mẹ mời ông nội ra mặt cứ giống như anh họ có lỗi với chị ấy vậy, chuyện này làm sao có thể trôi qua được?"
"Mẹ không nghĩ như vậy, trong nhà ông nội của con là lớn nhất. Ông ấy lại thương yêu anh họ con nhất, chỉ cần ông ấy nói giúp vài lời thì nhất định anh họ con sẽ hết giận." Bác hai Hứa bĩu môi một cái, giải thích. Dưới cái nhìn của bà, người tức giận không phải Lâm Du, mà là Hứa Mạch. Cho nên bà chỉ cần hết sức khiến cho Hứa Mạch hết giận là được.
"Mẹ! Rốt cuộc mẹ có rõ tình hình không vậy? Người mẹ oán trách sau lưng không phải anh họ mà là chị họ. Người mẹ nên nói xin lỗi cũng là chị họ, không liên quan đến anh ấy. Chỉ cần chị họ không giận mẹ thì dù anh họ có mất hứng cũng sẽ không làm gì được mẹ. Mọi người đều là người một nhà, mẹ chỉ cần thành tâm xin lỗi, còn tha thứ hay không tha thứ cũng không phải là chuyện mẹ cần để ý. Mẹ làm gì cứ nhất định phải chấp nhất thái độ của anh họ mãi không tha vậy?" Nghe ra ý xem thường của mẹ mình, Hứa Hoán nhức đầu không thôi. Mặc dù anh rất không muốn tiếp tục tranh chấp đề tài này với bà nữa nhưng lại không ngăn được bà lại phạm sai lầm khác nên mới dứt khoát nói toàn bộ ra.
"Con trai..." Bác hai Hứa cũng bị lời nói của Hứa Hoán làm cho choáng váng, lòng đầy bất đắc dĩ, "Người tức giận là anh họ con, không phải chị họ con, Con không để cho mẹ đi tìm Hứa Mạch chẳng lẽ muốn mẹ cả ngày gọi điện thoại xin lỗi với Tiểu Du sao? Lúc Tiểu Du thấy mẹ thái độ cũng rất tốt, hoàn toàn không cần thiết phải tiếp tục nói xin lỗi con bé nữa."
Đề tài này tiến vào ngõ cụt không thể nghi ngờ. Hứa Hoán không vòng vo nữa, bác hai Hứa cũng bỏ qua không bám mãi nữa. Vẻ mặt Hứa Hoán lúc xanh lúc trắng, cuối cùng khẽ cắn răng, hạ một mệnh lệnh cuối cùng: "Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt, mẹ đừng hỏi tới nữa. Về phần anh họ con đi xin lỗi anh ấy để cho anh ấy hết giận."