Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 93



Edit: susublue

Lúc Chu Lăng tới đón Diệp Di Nhiên về thì vẫn chưa phải là tối. Nhưng đối với Hứa Mạch thì đã là rất quấy rầy rồi. Vốn dĩ anh không hề mời Chu Lăng vào cửa mà chỉ đẩy Diệp Di Nhiên ra ngoài.

Diệp Di Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị anh họ ghét bỏ như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, dường như còn chưa tới giờ ngủ mà? Sao lại nóng lòng đuổi cô đi như vậy chứ?

Nếu như Diệp Di Nhiên thật sự mở miệng hỏi Hứa Mạch thì tất nhiên sẽ nhận được câu trả lời chắc chắn. Cũng may là cô không hỏi, nên cũng đỡ được thảm trạng bị đả kích.

Ngồi trên người Chu Lăng, Diệp Di Nhiên cực kỳ bất mãn với cuộc gặp mặt tối nay, không nhịn được tố cáo với Chu Lăng: "Anh họ thật là quá đáng, trăm phương ngàn kế nói xấu em còn không tính, dien*daffnllequysdoon còn muốn đuổi em đi, thật là khiến người ta thật tổn thương mà."

"Chủ yếu là em không nên quấn lấy Lâm Du để học nấu nướng." Chu Lăng nói đúng trọng điểm. Lần đầu Hứa Mạch biểu đạt sự bất mãn, Diệp Di Nhiên nên ngoan ngoãn nghe lời. Ai ngờ cô nhóc này không hề liếc mắt nhìn mà vẫn tiếp tục đứng trong phòng bếp nói chuyện với Lâm Du, Hứa Mạch không tức giận mới là lạ.

"Đó cũng là vì em muốn thân thiết với chị dâu một chút thôi mà! Em cảm thấy chị dâu là người rất tốt, thích chị dâu nên em mới muốn tới nhà chị dâu." Đối với lần này, Diệp Di Nhiên cũng muốn tố cáo. Cô và Lâm Du trò chuyện rất hợp, sao anh họ cứ luôn chạy đến cắt ngang chứ, còn tùy ý làm rối thêm nữa?

" Được rồi, bắt đầu từ ngày mai em tan việc xong thì cứ đến Chu thị chờ anh là được rồi." Biết nói nhiều vô ích nên Chu Lăng nói thẳng.

"Sao? Nhưng anh phải tăng ca, không phải cần tập trung sao! Em đến không quấy rầy anhư? Hơn nữa em cũng sợ chờ buồn chán..." Không phải Diệp Di Nhiên không muốn ở cùng Chu Lăng mà là biết rõ Chu Lăng có công việc phải làm còn chạy đến quấy rầy thì sẽ cho thấy cô không hiền huệ. Vì muốn giữ hình tượng người vợ tốt trong lòng Chu Lăng nên cô quyết định không đi sẽ tốt hơn.

"Vậy một mình em về nhà trước được không? Nhà Lâm Du thì không nên đến đó nữa. Bọn họ cũng có cuộc sống của mình, nếu ngày nào cũng đi quấy rầy thì sẽ không tốt." Nghe Diệp Di Nhiên nói thấy nhàm chán thì Chu Lăng cũng không ép buộc nữa mà đề nghị.

"Em không phải người ngoài, sao lại không thể đến quấy rầy chứ? Lúc trước em thường xuyên đến Nhà họ Hứa, có lúc còn ở lại chơi rất muộn, rồi ngủ luôn ở đó cũng không ai nói em không đúng! Anh họ chỉ làm mặt nặng mày nhẹ thôi, có bà xã thì không cần em gái nữa, quá đáng!" Không phải là Diệp Di Nhiên không nhìn ra Hứa Mạch không hoan nghênh cô, nếu không phải Chu Lăng nói thì cô nhất định sẽ mặt dày tiếp tục đối đầu với Hứa Mạch, nhất định phải kéo Lâm Du về phía cô.

“Em đó, nếu biết Hứa Mạch là người như vậy thì còn chọc giận cậu ta làm gì? Người nhỏ nhen như vậy sau này sẽ tìm cách khác để tính kế em." Mặc dù không nghĩ Hứa Mạch sẽ thật sự tổn thương Diệp Di Nhiên, nhưng Chu Lăng vô cùng hoài nghi Hứa Mạch sẽ thầm nghĩ đủ mọi cách để đẩy Diệp Di Nhiên đi.

"Hừ! Anh ấy dám sao? Nếu anh ấy..." Diệp Di Nhiên còn chưa nói lời độc ác xong thì đã nhận được điện thoại của mẹ Diệp.

Sau đó sắc mặt Diệp Di Nhiên càng lúc càng đen, cho đến khi cúp điện thoại thì đã đen đến mức không có cách nào gặp người khác.

"Thế nào rồi?" Thấy biểu cảm của Diệp Di Nhiên không đúng, Chu Lăng quan tâm hỏi.

"Không phải sau này mà là đã xảy ra rồi. Anh họ thật quá ghê tởm! Lại còn gọi điện thoại tìm chi viện. Anh biết mẹ vừa mới nói gì với em không? Bà ấy nói bác cả đã báo danh một lớp dạy bổ túc cho em rồi, bắt đầu từ ngày mai, em, mẹ còn có bác cả sẽ cùng nhau đi học nấu nướng!" Diệp Di Nhiên thật sự muốn phát điên rồi. Đường hoàng tính kế cô như vậy, rốt cuộc anh họ có còn xem cô là em họ hay không?

Tất nhiên là Hứa Mạch có xem cô như em họ rồi. Nếu như không coi cô là em họ thì nhất định Hứa Mạch đã sớm đuổi Diệp Di Nhiên ra khỏi nhà mình rồi. Về điểm này, Hứa Mạch che giấu rất cẩn thận, không ai có thể thấy được.

Nghe Diệp Di Nhiên nói thì Chu Lăng khẽ thở dài một hơi, không nói gì về hành động của Hứa Mạch: "Nếu quả như thật có hứng thú thì đi thử đi. Nếu như không muốn thì không cần phải đi."

"Em cũng muốn không đi! Nhưng mẹ nói, bác cả có lòng tốt, em không thể từ chối, phải ngoan ngoãn đi học. Hơn nữa ngày mai mẹ và bác cả sẽ cùng đến Diệp thị đón em tan tầm, anh cảm thấy em có thể trốn được không?" Diệp Di Nhiên khóc không ra nước mắt nhìn Chu Lăng, bụng đầy uất ức.

"Ngày mai anh sẽ nói với Lâm Du một chút." Không nỡ để Diệp Di Nhiên bị chèn ép, nhưng lại nhất định phải đối đầu với Hứa Mạch, người duy nhất Chu Lăng có thể nghĩ tới chỉ có Lâm Du.

"Ừ ừ. Anh nhất định phải giúp em tố cáo việc ác của anh họ, nói xấu anh họ trước mặt chị dâu. Tốt nhất là làm cho chị dâu ghét anh họ, nhìn xem còn dám đắc ý hay không?" Không hổ là anh em họ ruột, Diệp Di Nhiên đã bắt đầu phản kích rồi.

Nhìn Diệp Di Nhiên đầy phấn khởi, Chu Lăng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng gật đầu một cái: " Được, anh sẽ cố hết sức."

Lấy được lời cam kết của Chu Lăng, Diệp Di Nhiên lập tức vui vẻ. Cô không sợ anh họ đâu! Cô cũng có núi dựa để giúp đỡ mình, Hừ!

Sáng sớm ngày hôm sau, trong giờ làm việc, Diệp Di Nhiên đã gọi điện nhiều lần dặn dò Chu Lăng đi thẳng vào phòng làm việc của Lâm Du để đàm phán với cô.

Nhìn thấy Chu Lăng đến, Lâm Du nhíu mi: "Được rồi, tôi sẽ nói trước."

Người thông minh nói chuyện với người thông minh, mọi chuyện luôn rất thuận lợi đi vào chủ đề chính. Nghe Lâm Du xin lỗi anh chuyện tối hôm qua, Chu Lăng lắc đầu một cái, ngắt ngang lời Lâm Du: “Tôi tới tìm cô không phải là vì chuyện này mà là vì chuyện học nấu ăn của Di Nhiên."

"Ừ? Anh cũng muốn để cho con bé theo tôi học sao? Nhưng tôi nấu cơm thật sự không ngon lắm, anh cũng ăn rồi." Trước mặt người một nhà, không có gì phải che dấu. Lâm Du dừng một chút, tiếp tục nói, "Nếu như hai người quả thật không ngại, vậy..."

"Không phải. Nếu như có thể, đương nhiên tôi muốn làm theo ý Di Nhiên. Dù cô ấy muốn làm cái gì, đều do cô ấy quyết định. Nhưng mà..." Lại ngắt ngang lời Lâm Du một lần nữa, biểu cảm của Chu Lăng trở nên nghiêm túc, "Có lẽ cô không biết Hứa Mạch đã gọi điện thoại tìm người chi viện. Bắt đầu từ hôm nay, sau khi tan việc Di Nhiên phải đi theo mẹ cô ấy và mẹ Hứa Mạch đến lớp học nấu ăn. Nghe nói chuyện này do mẹ Hứa Mạch nói ra, chắc hẳn Hứa Mạch không thoát không khỏi liên quan."

---- susublue ~ diendanlequydon ----

Lớp nấu ăn sao? Quả thật Lâm Du không biết chuyện này. Nhưng mà nếu Chu Lăng đã tìm tới cô thì dĩ nhiên cô sẽ không ngồi yên không quan tâm đến. Gật đầu một cái, sau khi Chu Lăng đi thì liền gọi điện cho Hứa Mạch.

Nhận được điện thoại của Lâm Du thì tâm trạng của Hứa Mạch vô cùng tốt. Nhưng sau khi biết được nguyên nhân Lâm Du gọi đến thì giọn của Hứa Mạch rất vô tội, "Thật sao? Còn có chuyện này sao? Anh chỉ nói với mẹ chuyện Di Nhiên muốn đi theo em học nấu ăn thôi, không ngờ vì không muốn em mệt mỏi nên mẹ lại nghĩ ra ý kiến này! Không tệ, vô cùng tốt."

Thật đúng là... Lâm Du lắc đầu một cái, trong lúc nhất thời không biết nên cười hay nên tức giận: "Dù gì Di Nhiên cũng là em họ, anh làm anh họ không chiều con bé thì thôi, soa lại chạy đi tố cáo với trưởng bối? Không thấy xấu hổ sao?"

"Anh đã rất quan tâm con bé rồi! Tối hôm qua chẳng những tự mình đi đón con bé tan việc mà còn chở đến nhà ăn cơm, cho đến khi Chu Lăng tới đón mới để con bé rời đi. Tiểu Du, hai chúng ta là người một nhà, em không thể đứng về phía Di Nhiên mà không bênh vực anh." Mặc dù Lâm Du không thấy được nhưng Hứa Mạch vẫn sưng mặt lên, nói như đang làm nũng.

Chỉ nghe giọng điệu cũng biết nhất định Hứa Mạch lại đang tỏ vẻ đáng yêu rồi. Lâm Du bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi, biết rồi, em sẽ đứng về phía anh. Nhưng mà chuyện trưởng bối muốn đến lớp dạy nấu ăn thì anh phải nói với mẹ một tiếng, nếu như Di Nhiên không thích thì không nên ép con bé."

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Thuận lợi vượt qua cửa ải của Lâm Du, Hứa Mạch cười rất đắc ý. Sau khi cúp điện thoại liền gọi cho Tần Khả Tâm.

"Cái gì? Con nhóc Di Nhiên kia không muốn học nấu ăn, còn chạy đi tố cáo với Tiểu Du? Con xem con nhóc này cũng thật là, không thích thì cứ nói với mẹ, sao lại đi náo loạn đến chỗ của Tiểu Du chứ? Không phải là do hiểu lầm Tiểu Du không muốn dạy con bé nấu cơm nên mới nhờ mẹ đưa con bé đi chứ?" Giống như Hứa Mạch mong muốn, Tần Khả Tâm liền hiểu lầm.

"Không biết! Tiểu Du gọi điện thoại cho con bảo con nói với mẹ một câu, nếu Di Nhiên không thích học nấu ăn thì không nên ép con bé." Biết rõ Tần Khả Tâm hiểu lầm, Hứa Mạch không có ý định giải thích.

Tìm Lâm Du tố cáo, nhất định không phải là ý của Diệp Di Nhiên. Nếu Chu Lăng muốn làm chỗ dựa cho Di Nhiên thì Hứa Mạch cũng sẽ không nương tay. Muốn đối phó cái xương sườn mềm của Chu Lăng thì vẫn phải xuống tay từ Di Nhiên.

"Ai da, chuyện này không thể được. Di Nhiên cũng lớn như vậy, đã gả cho người ta rồi, luôn không biết làm cơm thì sao mà được? Chẳng lẽ còn dự định ăn ở bên ngoài cả đời? Tóm lại vẫn không có sự ấm áp như trong nhà mình." Tần Khả Tâm quyết định nhanh chóng bác bỏ lời nói của Hứa Mạch, giữ vững quyết định phải dẫn Diệp Di Nhiên đi học nấu ăn.

"Mẹ nói có đạo lý." Không chút khách sáo gật đầu một cái, Hứa Mạch khẳng định chắc chắn, "Chuyện này mẹ cứ xem đó mà làm. Có mẹ và dì ở đó, nhất định là vì muốn tốt cho Di Nhiên rồi. Di Nhiên cũng lớn như vậy rồi, sao lại không hiểu dụng tâm lương khổ(1) của hai người chứ?"

(1)     Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết

Có Hứa Mạch ủng hộ như vậy, Tần Khả Tâm càng kiên trì muốn dẫn Diệp Di Nhiên đến lớp dạy nấu ăn. Không nói hai lời liền xoay người đi tìm mẹ Diệp mật đàm chuyện này.

Vì vậy tối hôm đó, Diệp Di Nhiên vừa mới đi ra khỏi cao ốc Diệp thị thì liền thấy hai vị trưởng bối chờ ở bên ngoài nên không thể không ngoan ngoãn đi theo đến lớp học nấu ăn, gương mặt cô khổ sở không nói nên lời.

Sau khi Chu Lăng gọi điện thoại để biết chắc chắn hành tung của Diệp Di Nhiên thì mới biết Lâm Du không thể thuyết phục được.

"Chuyện này, Chu Lăng, khi nào xong anh tới đón..." Diệp Di Nhiên còn chưa nói hết thì đã bị mẹ Diệp cướp mất điện thoại.

"Chu Lăng, là mẹ. Không có việc gì đâu, không cần lo lắng cho Di Nhiên. Chút nữa mẹ và bác cả sẽ đưa Di Nhiên về nhà. Con nhóc này được nuông chiều từ bé rồi nên ngay cả đồ ăn cũng không biết làm, để cho con chịu uất ức rồi." Mẹ Diệp ra tay thì hoàn toàn không cho Diệp Di Nhiên tiếp tục âm thầm tìm sự giúp đỡ, dien;dafnlle*quys#do0n nhanh chóng ngăn cản Chu Lăng tới đón người, trực tiếp cúp điện thoại.

Sắc mặt Diệp Di Nhiên càng lúc càng đáng thương. Muốn kêu Chu Lăng tới đón cô sớm một chút, lần này thì xong rồi, chỉ đành phải đi học đàng hoàng.

" Di Nhiên, không phải mẹ nói con, nhưng con đã gả cho người ta thì phải chú ý tăng sức quyến rũ của mình lên có biết không? Không thể bởi vì đã tìm được phiếu cơm lâu dài nên không thèm quan tâm đến cái gì nữa, chỉ luôn muốn mình thoải mái như vậy được. Con xem chị dâu con đi, trong tay quản lý hai công ty, về đến nhà còn có thể làm một bàn thức ăn lớn. Tại sao anh họ con kén chọn như vậy mà cứ dính lấy chị dâu từng phút một? Cũng là bởi vì sau khi gả cho người ta sức quyến rũ của chị dâu con chẳng những không hao tổn mà ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ." Thấy Diệp Di Nhiên không nhận ra nguy cơ trước mắt, mẹ Diệp bắt đầu hướng dẫn từng bước.

"Mẹ không hi vọng con được giống như chị dâu con, vừa là nghệ sĩ dương cầm quốc tế, vừa có thể tham gia diễn phim điện ảnh cảu đạo diễn nổi tiếng quốc tế, poster treo đầy phố. Người như vậy quá hiếm hoi, chỉ có chị dâu con mới có thể làm được. Mẹ chỉ muốn con phải cố gắng học tập như chị dâu con, làm hết sức đừng bị thua kém quá nhiều là được. Phải biết rằng Chu Lăng và chị dâu con là cộng sự, lỡ như một ngày nào đó thay lòng, thì con thử nghĩ xem, con có chút ưu thế nào không?" Không sai, mẹ Diệp đã thương lượng với Tần Khả Tâm tìm được đối sách rồi, chính là dùng Lâm Du làm mẫu người lý tưởng, khích lệ Diệp Di Nhiên phải hăng hái.

Diệp Di Nhiên thật xui xẻo. Quả thật cô kém Lâm Du. Nhưng mẹ cô cũng không cần khuếch đại lên như vậy chứ? Nếu như Chu Lăng thật sự muốn so sánh cô với Lâm Du thì sẽ không cưới cô rồi? Không phải Chu Lăng cưới cô rồi mới quen Lâm Du,à, trước đây họ đã làm chung một công ty rồi!

" Di Nhiên, không phải bác cả khoe khoang, nhưng đứa con dâu Tiểu Du này quả thật không tệ, không thể kén chọn, ngay cả bác làm mẹ chồng cũng không nói được nửa câu không đúng với con bé. Cũng bởi vì con bé quá tuyệt vời, bác cả muốn mỗi đứa con gái nhà chúng ta đều phải xuất sắc, để cho người ngoài không thể soi mói. Tuy là con đã gả cho Chu Lăng, không cần phải tiếp xúc với mẹ chồng, nhưng hai cái miệng nhỏ của các con cũng phải cần sống qua ngày. Bây giờ hai đứa còn trẻ lại không thích sống với trưởng bối, trong nhà cũng không có người giúp việc, nói là muốn có không gian riêng. Nhưng tự do cũng phải ăn cơm phải không? Con đó, học thêm mấy món ăn sở trường, về nhà làm cho Chu Lăng ăn, không phải như vậy là gia tăng tình cảm sao?" Thấy Diệp Di Nhiên không nói lời nào, Tần Khả Tâm cũng tham gia vào đội ngũ thuyết phục, tận tình nói. Tuy rằng đưa Diệp Di Nhiên đến lớp học nấu nướng quả thật là do có mục đích riêng nhưng cũng thật sự vì muốn tốt cho Diệp Di Nhiên.

Được rồi, bác cả nói thì cô không dám cãi lại. Gật đầu một cái, Diệp Di Nhiên không từ chối nữa: "Con sẽ cố gắng học một ít, tranh thủ khiến cho Chu Lăng nhìn con với cặp mắt khác xưa?"

"Không sai. Chính là lòng quyết tâm như vậy." Tần Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm, tán thưởng.

"Không hổ là mẹ và con gái, nói một chút đã thông suốt. Yên tâm, có mẹ và bác cả ở đây, nhất định sẽ dạy cho con cách nấu nướng." Mẹ Diệp vui mừng vỗ vỗ vai Diệp Di Nhiên, chí hướng phải bay cao bay xa.

Diệp Di Nhiên co rút khóe miệng, im lặng không nói gì.

Cứ như vậy, Diệp Di Nhiên bị dẫn đến con đường cố gắng học nấu nướng. Chờ đến khi Lâm Du biết chuyện này thì rất kinh ngạc nhìn về phía Hứa Mạch, Hứa Mạch lại nghiêm chỉnh nói: "Anh đã làm theo lời dặn của em rồi, đã gọi điện thoại nói với mẹ. Nhưng chắc mẹ và dì quả thực không nhìn nổi việc ngày nào Di Nhiên cũng kéo Chu Lăng đi ra ngoài ăn nên lúc này mới muốn đi bồi dưỡng con bé!"

Học nấu nướng cũng là chuyện tốt, dĩ nhiên Lâm Du sẽ không phản đối. Nhưng chuyện này có dính tới Hứa Mạch, Lâm Du nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy bên trong có vấn đề. Nhưng mà dù sao cô cũng có tư tâm, dù cảm thấy Hứa Mạch giở trò nhưng cũng không cố ý vạch trần. Cuối cùng chuyện này vẫn không được giải quyết.

"Quá đáng quá đáng, thật là quá đáng!" Ngày đó về nhà, Diệp Di Nhiên vùi trong ngực Chu Lăng, oán giận tố cáo. Mặc dù cô đã chấp nhận muốn đi học nấu nướng thật tốt, nhưng cô vẫn chắc chắn Hứa Mạch là người gieo họa cho cô.

Vỗ người Diệp Di Nhiên để trấn an, Chu Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng có lẽ là vậy, nhất định là Hứa Mạch đang trả thù anh."

"Hả? Tại sao anh họ lại trả thù anh? Lúc trước anh có đắc tội anh họ không?" Diệp Di Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Chu Lăng, "Không thể nào? Sao lá gan anh lại lớn như vậy? Thật khiến em bội phục anh!"

"Trước kia Hứa Mạch và Lâm Du quay phim ở nước ngoài, anh tự tiện tuyên truyền cho Lâm Du, dán poster của Lâm Du đầy đường." Nói đến chuyện này, Chu Lăng lại lúng túng sờ lỗ mũi. Đứng trên lập trường công ty, dienxdaffnllequysdoon lúc ấy anh không cảm thấy có lỗi, bây giờ cũng không cho là mình sai. Nhưng thân là đàn ông, nếu như Diệp Di Nhiên bị tuyên truyền thì anh cũng sẽ ghi thù.

"Trời ạ, cuối cùng em cũng hiểu tại sao anh họ lại cố ý hãm hại em rồi. Em dám cam đoan nhất định là anh ấy giận cá chém thớt, em là người vô tội." Uất ức nhào vào trong ngực Chu Lăng, Diệp Di Nhiên bắt đầu làm nũng, "Mặc kệ mặc kệ, anh phải bồi thường cho em."

Cũng không nhất định là giận cá chém thớt! Dù sao Di Nhiên quả thật có quấy rầy đến thế giới hai người của Hứa Mạch và Lâm Du, hơn nữa vốn còn dự định quấy rầy tiếp nên bị đẩy đi là chuyện đương nhiên. Nhưng mà thấy Diệp Di Nhiên làm nũng thì Chu Lăng lại gật đầu: " Được, muốn bồi thường thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.