Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 33: Một nhà ba người



Năm 2010 giá lâm, Thượng Hải sắp tổ chức Hội chợ thế giới, toàn bộ Thượng Hải, vì nghênh đón sự kiện này mà trang trí đổi mới hoàn toàn, về giao thông, tuyến xe điện ngầm số 10 được mở thêm, giá nhà tôi ở cũng tăng lên, xe taxi cũng đổi kiểu xe, đi càng thoải mái hơn, nhưng mà giá cả lại tăng lên tới mức ban ngày 12 tệ, ban đêm 16 tệ, tới gần ngày khai mạc Hội chợ khu nhà cũ được sơn lại như nhà mới xây, nhưng bên trong vẫn cũ kĩ như xưa.

Nhân dân Thượng Hải bắt đầu chịu cảnh chen chúc như cá hộp lúc đi làm trên xe buýt, xe điện ngầm bất kể đó có là giờ cao điểm hay không, lại y như con kiến đi hành quân bị kẹt trong dòng sông xe ô tô dài ngoằng, mệt cũng rất vui vẻ.

Tôi nhìn đồng hồ, qua bốn giờ rồi, nhà trẻ 4 giờ tan học, tôi bị muộn rồi, nhìn thấy làn đường bên cạnh bắt đầu thưa ra, xe bắt đầu chạy, vội vàng đánh tay lái, xe nhỏ tốt ở chỗ này, rất linh hoạt.

Chiếc xe Mini Cooper Clubman màu đỏ tôi đang đi này là quà sinh nhật năm ngoái Khang Duật tặng tôi, thứ nhất để tôi đi làm cho tiện, thứ hai là để lúc hắn phải bay không ở nhà thì tôi đưa đón Cách Cách đi nhà trẻ tiện hơn, thật ra mua xe rất tiện, nhưng lấy bằng lái thì rất đau khổ, ngoại trừ thi viết ra, mấy cửa khác, tôi đều thi ba lần mới qua, thi hết một năm trời mới lấy được bằng lái, cũng may là vừa kịp năm nay Cách Cách đi nhà trẻ.

Sau khi lấy được bằng lái rồi, Khang Duật để tôi tự chọn xe, nói đi nói lại tôi cũng làm nghề chăm sóc khách hàng mua ô tô, đối với xe hơi cũng có chút hiểu biết, nghĩ trong nhà năm ngoái vừa mua một chiếc SUV việt dã, lại mua một chiếc xe lớn nữa cũng lãng phí, vẫn là mua một chiếc xe nhỏ có vẻ tốt hơn, tôi kì thật cũng rất rối rắm, vẫn thật thích Mini Cooper, nó là Dream Car của tôi, vẻ ngoài đẹp kinh điển lại dễ nhìn, hình thức điều khiển xe dễ hiểu, dễ đổi hướng, lại có lốp xe chống xì, hoàn mỹ hơn cả hoàn mỹ, nhưng mà…quan niệm xã hội hại người nha.

Một chiếc xe tốt lại vô tội như vậy lại bị gán cho danh hiệu nhãn hiệu xe hay được vợ bé xài nhất.

Khang Duật biết tôi thích, gạt tôi đặt xe, bởi vì là xe nhập khẩu 100%, chu kỳ đặt hàng một tháng, trùng hợp xe đến vào ngày sinh nhật tôi, hắn liền lái xe về nhà.

Làm tới khi tôi nhìn thấy xe thì ánh mắt sáng trưng, ngây ngô sờ trên sờ dưới, thật sự rất tốt, rất thích.

Nhưng, khi tôi đi tới đuôi xe, nhìn thấy bảng quảng cáo phản quang 3M dán sau kính chắn gió thì tôi ngu si luôn.

Người ta dán đều là gì mà mới lái xe, chiếu cố một chút, hoặc là biết điều thì dừng ngay, bảo trì khoảng cách, mấy câu quảng cáo kiểu này, làm cho xe đi sau chú ý một chút.

Của tôi lại dán năm chữ cực to – Bản cung là nguyên phối.

Rớt mồ hôi…

Khang Duật cười hì hì đi tới “Miểu Miểu, như vậy không sợ nữa!”

“…”

Như vậy, tôi càng sợ!!

Vì vậy, mỗi ngày tôi đeo năm chữ này lái xe đi làm, lũ chị em trong công ty thấy được, mắt trừng tới sắp lồi, nhưng không ngờ có một ông sếp thấy rất hứng thú, hỏi tôi ai đặt, tôi nói là chồng tôi nghĩ ra, ông ta rất hưng phấn hỏi tôi, có thể nhờ chồng tôi nghĩ giúp ông ta một cái không.

Tôi liếc xe ông ta một cái, xe Volkswagen Santana(48) phổ biến ở Thượng Hải.

Ông già này ít nhiều gì lương một năm cũng hơn 20 vạn, chỉ là hơi điên điên, là người có ảo tưởng bị hãm hại, lại muốn khoe tiền, lại sợ gặp nạn, mặt mũi thì vẫn muốn giữ lại, người ngoài hành tinh dở hơi điển hình.

Thấy mỗi ngày ông ta đều tới nhờ tôi, tôi đồng ý, tan tầm về nhà hỏi Khang Duật, có thể nghĩ giúp ông ta một câu không.

Khang Duật suy nghĩ vài giây, tuyệt bút vung lên, cho tôi vài chữ.

Khiêm tốn chính là ngưu B khoe ra nhất(49)!

Tôi rớt mồ hôi…

Tôi mang tờ giấy Khang Duật viết cho ông sếp kia, làm ông ta kích động tới mức lập tức xin nghỉ sớm đi tìm tiệm chuyên môn làm, hôm sau trên kính chắn gió sau xe ông ta lập tức có tấm bảng viết mấy chữ này, còn đặt biệt tặng cho tôi một chai rượu ngoại, kêu tôi về nhà cảm ơn Khang Duật.

Từ đó về sau, danh tiếng của Khang Duật ở công ty chúng tôi càng vang xa.

Ai, người vũ trụ chính là người vũ trụ, quả nhiên không giống thường nha.

Tốn 30 phút, gần 5 giờ, tôi mới chạy tới nhà trẻ, ngừng xe, khóa cửa kỹ càng, nhanh chóng chạy về phía nhà trẻ.

“Mẹ, mẹ lại đến muộn!”

Cách Cách ba tuổi đứng dang hai chân, hai tay khoanh nganh ngực, tràn đầy tức giận nhìn tôi.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, sửa soạn đồ đạc xong hết chưa?” tôi chắp tay xin tha thứ.

Nó chu miệng lên “Xong từ lâu, con còn đi toilet nữa!”

Tôi sờ sờ đầu nó “Cách Cách thật ngoan, được rồi, là mẹ sai, hôm nay mẹ mua socola cho Cách Cách ăn!”

Thời gian qua cũng thật mau, Cách Cách đã được 3 tuổi, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, người gặp người thích, lại càng ngày càng giống Khang Duật, theo cách so sánh của lũ chị em chính là, ngày nào đó nếu tôi không cẩn thận làm mất con, chỉ cần là người biết Khang Duật đi trên đường nhìn thấy, chắc chắn sẽ đem con ôm về nhà tôi.

Tôi rớt mồ hôi, nói kiểu như vầy, sao không nhắc gì tới tôi, còn nói cái gì mà không cẩn thận làm mất, tôi cũng không mơ hồ như vậy.

“Vậy mới được!” sắc mặt nó tốt hơn một chút.

“Vậy…đi thôi, hôm nay là sinh nhật ba, mẹ còn phải đi lấy bánh ngọt!” tôi dắt cánh tay nhỏ xíu của nó, nó thật ngoan để tôi nắm, lên xe, thật tự giác gài dây an toàn.

Đến cửa hàng bánh ngọt gần nhà, tôi đứng bên quầy, chờ nhân viên cửa hàng lấy bánh ngọt giúp tôi.

Cách Cách thì đứng ngó ngang ngó dọc tủ bánh, trong tay đang cầm chén socola tôi vừa mua cho, nhìn một hồi, nó kéo váy tôi, chỉ chỉ chiếc bánh dâu tây to trong tủ “Mẹ, mẹ, Cách Cách cũng muốn bánh ngọt, muốn cái này, to!”

Tôi nói “Không được, cái này mua nhân dịp sinh nhật thôi!”

Cách Cách kêu “Vậy ngày mai chính là sinh nhật 3 tuổi của Cách Cách!”

“Ai nói? Con do mẹ sinh ra còn lừa mẹ hả!” khinh thường tôi hồ đồ hả.

Cách Cách chu miệng lên “Xì! Con chỉ cần ba sinh thôi!!”

“…” nếu là ba sinh, thì có thể lừa mẹ mày sao.

Tôi không nói gì.

Về nhà, tôi bỏ bánh ngọt xuống, nhanh chóng vào bếp nấu cơm, hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của Khang Duật, tôi phải tranh thủ trước khi hắn về, nấu xong cơm.

“Mẹ, chừng nào ba về?” Cách Cách ôm búp bê lật đật chạy vào bếp hỏi tôi.

Con nhóc này từ nhỏ liền thân với ba nó.

“Chắc là 8 giờ, Cách Cách ngoan, đừng quấy rầy mẹ nấu cơm, đi ra phòng khách chơi đi!”

Vừa nghe 8 giờ, khuôn mặt nó nhíu lại “Lâu chết đi được!”

“Mới có mấy ngày mà con đã nhớ ba như vậy rồi, còn có 2 tiếng hơn nữa thôi, rất nhanh liền trôi qua!” tôi vừa rửa sườn vừa trả lời.

Cách Cách gật gật đầu, ôm búp bê đi vào phòng khách, trong miệng lại nói thầm “Không biết lần này ba có quên mua búp bê ăn-ten cho mình không!”

“…”

Thì ra là nó đang nhớ búp bê ăn-ten!!

Đến 8 giờ, Khang Duật đúng giờ về nhà, vừa nghe tiếng mở cửa, Cách Cách liền ném búp bê chạy về phía cửa “Ba…ba…”

Khang Duật vừa vào cửa, liền thấy con gái nhiệt tình hoan nghênh như vậy, cười vô cùng vui vẻ, bỏ va-li xuống, liền ôm Cách Cách vào ngực “Cách Cách, con gái yêu của ba!”

“Ba, ba, Cách Cách nhớ ba, rất nhớ, rất nhớ, Cách Cách nhớ ba tới mức gầy luôn!!”

Cách Cách ôm cổ Khang Duật kêu lên.

Mệt nó còn nghĩ ra, hôm qua nhà trẻ kiểm tra sức khỏe định kì, nó còn béo 2 cân.

“Để ba xem xem!” Khang Duật vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhìn nhìn “Thật gầy!!”

“Đúng không, đúng không, Cách Cách rất nhớ ba, nhớ tới mức gầy luôn!!”

Tôi đứng một bên chỉ có thể trợn trắng mắt lên, giả vờ không nghe được.

Khang Duật ôm con gái đi tới cạnh tôi, hôn tôi một chút, làm tôi rất hưởng thụ, điều này chứng minh tôi và con gái trong lòng hắn quan trọng như nhau, tôi vừa định nói sinh nhật vui vẻ, thì.

Cách Cách ghen tị nói “Ba, sao ba không hôn Cách Cách trước, mẹ không nhớ ba, mẹ lại béo!! Buổi sáng lúc cân chính miệng mẹ nói.”

Tôi bị mấy lời này của nó làm cho muốn đấm ngực.

Khang Duật nghe xong, lập tức nhắm ngay mặt Cách Cách, hôn mấy cái.

Cách Cách bị hắn hôn cười ha ha không ngừng, cũng hôn loạn mấy cái trên mặt Khang Duật.

Hai người này làm như tôi không tồn tại vậy.

Con nhóc này!!

Lúc ăn cơm, Cách Cách ầm ỹ đòi muốn quà trước, Khang Duật đương nhiên sẽ không quên mua búp bê ăn-ten cho nó, Cách Cách vui vẻ tới mức ngay cả cơm cũng không ăn, ôm búp bê ăn-ten chạy loạn lên trong phòng.

Khang Duật còn mua riêng cho nó một bộ váy xòe công chúa, lần này hắn đi Milan, quả nhiên là thánh địa thời trang, cho dù là thời trang trẻ em cũng xinh đẹp làm cho người ta trầm trồ.

Cách Cách thấy cái váy, búp bê ăn-ten cũng không cần, cầm váy chạy về phòng tự mặc.

“Sao anh lại mua quần áo cho con nữa, quần áo của con nhiều quá rồi!” tôi nhịn không được trách hắn.

“Con lớn nhanh mà!” Khang Duật cho tôi một lý do mà hắn cho rằng thật hợp lý.

Tôi trợn trắng mắt, rõ ràng là hắn chiều con.

Cách Cách tự mình thay, chỉ không kéo khóa kéo sau lưng được, Khang Duật kéo giúp nó xong, nó xoay mấy vòng nói “Cách Cách xinh đẹp sao?”

“Xinh đẹp, Cách Cách xinh đẹp nhất!” Khang Duật khen.

Cách Cách cười tới mức không thấy mắt đâu, tiếp theo lại xoay người, quay về phòng của mình, một lúc sau đội chiếc mũ rơm vành trắng Khang Duật lần trước mua cho nó vội vàng chạy ra.

“Ba, Cách Cách mặc như vầy, Cách Cách hấp dẫn rất nhiều, có phải càng hoàn mỹ hay không!!”

Khang Duật buông đũa xuống, ôm Cách Cách lên “Đúng vậy, hoàn mỹ, xinh đẹp!”

Cách Cách cười toe toét, một lát sau, thình lình vọt ra một câu “May ghê, Cách Cách không giống mẹ, giống ba!”

Tôi nghe xong, ngực thật buồn, buồn tới mức tôi cầm đũa mạnh tới mức sắp gãy!

Có ý gì, đây là có ý gì a!

Ngực buồn a!!!!

Ăn cơm, tắm rửa xong, Khang Duật ngồi trên sô pha viết nhật ký bay, tôi ở trong thư phòng làm xong PPT cần dùng cho buổi họp ngày mai ở công ty xong, trở lại phòng khách, nhìn thấy Cách Cách còn đang xem “Cừu trắng xinh đẹp và sói xám”, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, hơn mười giờ rồi.

“Cách Cách, đi ngủ, ngày mai còn phải đi học!”

Cách Cách xem rất hăng say, không để ý tới tôi.

Tôi đi qua, che TV lại “Không được xem, về phòng ngủ!”

Cách Cách liếc nhìn tôi một cái, chỉ liếc có một cái, liền quay qua Khang Duật…

Đừng cho là tôi không biết nó nghĩ cái gì, sải chân đi qua, chặn lại Khang Duật “Lúc này, ba cũng không dùng được!!”

Khang Duật ở phía sau tôi nói “Miểu Miểu, để con xem…”

“Anh câm miệng cho em!!” tôi quay đầu lại trừng to mắt, chiều con cũng không thể chiều tới mức như vậy, Khang Duật không nói, tiếp tục viết nhật ký bay của hắn.

Tôi quay đầu, chỉ hướng phòng nó “Mau, về phòng, ngủ!!”

Cách Cách nhìn tôi có chút suy nghĩ, một lát sau, con mắt nó xoay một vòng, ôm chân tôi reo lên “Mẹ, mẹ thật xinh đẹp! Mẹ là mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới…mẹ xinh đẹp tới mức không ai sánh được, ở trong lòng Cách Cách, mẹ là đẹp nhất, đẹp nhất!!”

Cái này tuyệt đối là nịnh nọt.

Thấy tôi không trả lời, nó càng hăng say hơn “Mẹ, Cách Cách giống mẹ, cho nên cũng xinh đẹp, mẹ, mẹ gả cho ba thật sự rất tiếc!! Mẹ nói xem tại sao mẹ lại gả cho ba vậy!! Rất không có mắt!!”

Chiêu qua sông đoạn cầu này dùng càng tuyệt.

Khang Duật bị nghẹn chịu không được, ngồi trên sô pha điên cuồng ho khan.

Tôi bị nó nịnh không còn cách nào khác “Được rồi, xem thêm một chút nữa!! Chỉ một chút thôi!!”

“Mẹ, con yêu mẹ!!” nó ôm chân tôi lại nói một câu, sau đó lật đật ngồi lên sô pha dâu tây nhỏ của nó tiếp tục xem phim.

Đợi buổi sáng ngủ dậy, tôi hỏi lại, con giống ai?

Nó trợn trắng mắt liếc tôi một cái, ôm sát Khang Duật chuẩn bị đưa nó đi nhà trẻ “Cách Cách giống ba!!”

Tôi nắm tay, lệ lóng lánh.

Gả cho một phi công có chỗ tốt gì? Đây là vấn đề tôi luôn luôn tự hỏi, cũng là vấn đề bị tụi chị em hỏi không ngớt.

Chỗ tốt!? Chỗ tốt!? Chỗ tốt gì? Là có một ông chồng bộ dạng nghiêm trang đoang chính, tư thế oai hùng hiên ngang khí vũ? Rảnh rỗi thì dắt hắn ra ngoài dạo một vòng, để người ta hâm mộ? Hoặc là nói, vì bay chuyến quốc tế, cho nên mỗi lần đi công tác về đều có quà ngoại? Phúc lợi rất cao? Tiền lương rất nhiều?

Tính là có đi, tôi thừa nhận, mấy cái đó chỉ cần là phụ nữ liền thích, nhưng mà, ngoại trừ mấy chỗ tốt đó, cũng có rất nhiều chỗ hỏng.

Ví dụ như sự cố, tuy nói rằng máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất trên thế giới, nhưng mà lỡ may có chuyện, tỉ lệ tử vong rất cao a.

Vì vậy, độ mẫn cảm đối với thời tiết của tôi đã tới trình độ thành bệnh tâm thần, lúc sấm vang sét giật tôi sẽ vô cùng lo lắng bất an, có khi vào nửa đêm, tôi đều bị ác mộng làm kinh hoàng, nói là buồn lo vô cớ nhưng cũng không đủ, biết rõ rất an toàn, nhưng trong lòng luôn không an tâm.

Tôi từng có một ý tưởng rất vớ vẩn, chạy khắp các thánh địa của Phật giáo, đem tất cả bùa hộ mệnh đeo lên người Khang Duật, nhưng mà không làm được, vì nếu làm vậy, Khang Duật rất có khả năng vì siêu trọng mà bị đuổi xuống máy bay.

Thứ hai, thời gian, thời gian bay một chuyến quốc tế, không ít hơn 5 tới 10 ngày, Khang Duật kết hôn với tôi 4 năm, nhưng mà thời gian chia lìa hơn một nửa, may mà tôi có nhiều chị em tốt, nhiều bạn bè, có thể dùng bạn bè bù lại sự cô đơn khi không có hắn.

Thứ ba, tiếp viên hàng không, cái này coi như tôi tự làm khổ mình đi, bởi vì tôi cho rằng tiếp viên hàng không bên người Khang Duật đều xinh đẹp hơn mình, hơn nữa dáng người cũng đẹp, thời gian làm việc lại cùng một chỗ, hắn lại đẹp trai như vậy, khó tránh khỏi trong lòng sẽ dao động, tuy rằng tôi thật tin tưởng Khang Duật, nhưng mà…nhưng mà…phụ nữ luôn tính toán chi li trong mặt này, không như vậy không phải là phụ nữ.

Chủ nhật, Khang Duật bay đi thành phố được mệnh danh do thượng đế tạo nên – Florence, tôi ở nhà coi Cách Cách, đợi nó ngủ trưa rồi, rất chán, liền mở máy tính lên mạng, nói chuyện phiếm với hắn.

Đây là hình thức ở chung của chúng tôi lúc hắn không ở nhà.

Mỗi khi tới lúc này, câu nói đầu tiên của tôi luôn luôn là “Lại đang uống cà phê đúng không, chung quanh toàn người đẹp đúng không?”

Nghe giọng điệu rất thoải mái, nhưng thật ra là chua muốn chết.

Mỗi khi tới lúc này, Khang Duật sẽ nghĩ ra rất nhiều biện pháp dỗ tôi, tôi chính là thích hắn dỗ tôi, bởi vì mỗi khi hắn dỗ tôi, tôi cuối cùng có thể cảm nhận được hắn yêu tôi bao nhiêu.

Điểm tốt nhất của việc nói chuyện trên mạng, chính là tiết kiệm tiền, muốn nói bao lâu thì nói bấy lâu.

Cách Cách đi vào thư phòng “Mẹ, Cách Cách khát, muốn uống sữa!”

Tôi đang nói chuyện rất vui, không đếm xỉa tới nó “Đợi lát nữa, mẹ đang vội mà!”

Qua 1 phút…

“Mẹ, Cách Cách muốn uống sữa!”

“Không phải nói con đợi lát nữa sao?” tôi còn đang thảo luận với Khang Duật chuyện đợi lúc hắn nghỉ thì cả nhà đi du lịch.

Cách Cách liếc tôi một cái, tròng mặt lại lăn lông lốc.

Tôi nghĩ tới nó hết hy vọng, không nghĩ tới nó đi tới đây, kêu to với tôi “Chẳng lẽ mẹ muốn Cách Cách của mẹ khát chết sao!” nó xong, ánh mắt của nó còn biến đổi, một bộ dạng hoảng sợ bất lực “Chẳng lẽ mẹ không yêu Cách Cách sao, chẳng lẽ mẹ không phải mẹ Cách Cách, chẳng lẽ Cách Cách không có mẹ, chẳng lẽ Cách Cách là nhặt được…”

“…”

Tôi rơi lệ đứng dậy, con đi rót cho bà, để con cho bà uống sữa, bà cố nội nhỏ của con.

Nỏ như vậy, mà đã sử dụng câu thành thạo như vậy rồi.

Buổi tối, vì Khang Duật không ở nhà, tôi liền lười nấu cơm, liền mang theo Cách Cách đi tới nhà mẹ tôi ăn cơm ké, ăn xong, nói chuyện phiếm với Diễm Diễm mấy câu, tôi liền nắm tay Cách Cách vừa đi dạo vừa về nhà, đi ngang qua hoa viên, rất nhiều bác già đang nhảy, kiểu nhảy có lợi cho sức khỏe.

Ba mẹ đang ở đó, thấy tôi phải đi về, liền chào một câu.

Mấy năm nay bà tám xuất hiện rất nhiều, nhìn thấy Cách Cách đều chạy lại đây “Đây là cháu ngoại bà hả, bộ dạng thật xinh đẹp!”

Ba mẹ tôi vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực “Đúng vậy!!”

Cách Cách là xinh đẹp, xinh đẹp tới mức làm tôi lo lắng, nhỏ vậy liền có bộ dạng như yêu tinh, lớn lên có bị lệch đi không?

Tục ngữ nói đúng, nhỏ xinh đẹp, không có nghĩa lớn lên cũng xinh đẹp, tùy thời đều có khả năng bị lệch.

Nghĩ lại tôi trước đây…xinh đẹp cỡ nào!

Nhìn nhìn lại hiện tai…

5555, tôi là ví dụ điển hình nhất.

Mặt Cách Cách nhăn quéo, tùy ý để mấy bà tám đó sờ sờ chỗ này, xoa bóp chỗ kia, nếu không phải tôi dùng mắt trừng nó, phỏng chừng nó chạy từ đời nào.

Chờ bọn họ sờ đã, tôi mới đem Cách Cách đi về phía nhà mình.

Mặt Cách Cách tức giận tới mức phồng lên, nó rất không thích người khác sờ soạng mình, lại e ngại tôi không dám không lễ phép, đợi tới khi không có người, dỗi bỏ tay tôi ra, một mình đi phía trước.

Con gái của mẹ à, ai biểu con đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, người gặp người thích thôi.

Tới lúc sắp về nhà, Cách Cách phỏng chừng tức giận chịu không được, thấy một hòn đá nhỏ trên đường, liền giơ chân lên đá, ai ngờ kia không phải hòn đá nhỏ, không chỉ không đá được, chính mình trượt một cái, té xuống đất thật mạnh.

Tôi hết hồn, nhanh chóng chạy lên, đỡ nó đứng lên “Cách Cách, ngã đau không!?”

Tôi vừa phủi bụi bặm bám vào váy nó, vừa xem nó có bị thương không, phút chốc liền thấy, trên đầu gối nó tróc một miếng da, quả thật là da tróc thịt bong, nhìn nhìn lại mặt đất, có một miếng thủy tinh toàn là máu.

Tôi ngẩng đầu nhìn Cách Cách, nó nước mắt lưng tròng nhìn tôi.

Trong lòng tôi gấp gáp lên, ôm lấy nó liền chạy về phía bệnh viện.

Cơ sở hạ tầng quanh nhà tôi rất hoàn hảo, riêng bệnh viện có 3 cái, trong đó có một cái của tư nhân, mở cửa 24 giờ, không giống bệnh viện công qua giờ cơm làm sao còn bác sĩ nữa.

Khử trùng, bôi thuốc, bác sĩ nói, không có việc gì, băng bó một chút, qua vài ngày là hết thôi.

Cách Cách rất giống Khang Duật, chịu đau rất giỏi, không giống đứa nhỏ khác vừa thấy bác sĩ liền khóc to lên nói tùm lum tà la, từ đâu tới đuôi đều là tôi nói tùm lum tà la.

Nó im lặng ngồi trên ghế để bác sĩ băng bó.

Y tá thấy bộ dáng nó đáng yêu, lại không khóc không quậy phá, đặc biệt ưu đãi nói “Băng bó xong rồi, thắt cho cháu một cái nơ xinh đẹp nè!”

Cách Cách tức giận đầy bụng, bùng phát trong trầm mặc.

“Xinh đẹp dùng được cái p, cũng không phải cả đời không tháo ra!! Đồ điên!”

Y tá lập tức hóa đá…bác sĩ kê thuốc giảm nhiệt cũng đơ luôn.

Tôi đứng một bên, rất muốn nói, đứa bé này không phải do tôi sinh.

Nhưng mà, không dám.

Cái gọi là ba tuổi nhìn thấy lớn, tôi thật sự càng ngày càng lo lắng không biết con nhóc này lớn lên thế nào?

Tôi dám khẳng định, nó tuyệt đối sẽ không tạo phúc nhân loại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.