Mặt Miêu Miêu đỏ lên, mạnh mẽ trừng anh, đang ở bên ngoài mà như thế, quá xấu hổ rồi!
Trịnh Thâm đâu để ý ở ngoài hay ở trong, anh đang quá đau lòng cho Miêu Miêu, trong mắt chỉ có cô, nếu cô có chút khổ sở, trong lòng anh sẽ đau không nỡ.
Y tá cũng hơi sửng sốt, nói: "Cái này không được..."
"Không được cái gì..."
"Tự em học!" Miêu Miêu trừng anh, gương mặt đỏ bừng, hòa với ánh mắt sáng trong rực rỡ.
Ngay cả Tô Hướng Nam cũng cảm thấy cô gái mập mạp này khá dễ thương, chứ đừng nói Trịnh Thâm vốn đã xem cô như đầu quả tim rồi.
Trái tim tựa như hồ băng dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan ra.
Miêu Miêu càng nghiêm túc học hơn, cố gắng cắn chặt răng, cuối cùng cũng đã nắm vững được trước khi hết giờ.
Tô Hướng Nam lại đổi thuốc, mở hai tờ giấy tràn ngập lời dặn của bác sĩ ra. Mặc dù Trịnh Thâm không muốn cô gầy bớt, nhưng liên quan đến cơ thể của Miêu Miêu, anh vẫn xem như bảo vật mà đặt trong túi.
Hai người đi bắt xe buýt.
Bên ngoài bệnh viện người chen chúc nhau, Trịnh Thâm che chở cho Miêu Miêu, vừa đi vừa nói chuyện với cô.
Một chiếc xe điện từ bên cạnh chạy qua, ông lão tóc hoa râm, thẳng tắp nhằm về hướng bên này, Trịnh Thâm lập tức kéo Miêu Miêu lùi ra, tay che chở, không biết bị cái gì trên xe của ông lão xọet qua, xuất hiện một vết thương.
Ông lão mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn không lay chuyển, nhìn máu trên tay Trịnh Thâm chảy ròng.
Cắn răng nghiến lợi, nếu đụng phải Miêu Miêu của anh thì...
Ông lão kia tiếp tục lái xe đi, hoàn toàn không quan tâm đến người mới vừa rồi bị ông đụng trúng.
Trong lòng Trịnh Thâm tức giận, nhưng đây chỉ là một ông già, không thể đánh ông một trận, chỉ đành phải ghi nhớ biển số xe, nhịn cơn tức này lại.
"Anh sao rồi? Có sao không?" Miêu Miêu nhanh chóng mất bình tĩnh, vừa móc khăn giấy trong túi xách của Trịnh Thâm ra, vừa đỡ tay anh.
"Có đau không, chúng ta đến bệnh viện băng bó một chút đi." Gương mặt cô tràn đầy vẻ gấp gáp, vết thương kia còn đang chảy máu, đau lòng sắp chết rồi.
Trước kia anh đã bị thương quá nhiều, cái này chẳng là gì với anh, nhưng dáng vẻ sắp khóc của Miêu Miêu, lại khiến anh không muốn lên tiếng.
Để cô kéo mình vào, nhìn cô che vết thương cho anh rồi chạy thẳng đến sảnh, rồi sau đó lại dẫn anh đi băng bó.
Trong lòng Trịnh Thâm hò reo, dùng câu ‘Chết cũng không tiếc’ cũng không có gì quá đáng!
Mỗi lần anh cảm thấy anh chỉ yêu Miêu Miêu đến như vậy là cùng, thì cô lại mang đến cho anh sự vui mừng.
Để anh phát hiện, anh vẫn có thể yêu thêm chút nữa, yêu nhiều hơn một chút.
Miêu Miêu đau lòng không nỡ, đây là lần đầu tiên Trịnh Thâm bị thương ở trước mặt cô, vết cắt trên tay, dài như vậy. Trơ mắt nhìn, bác sĩ khâu hai mũi, Miêu Miêu đứng lên rồi lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên.
Đứng ngồi không yên.
Dậm chân một cái: "Sao lại có người xấu xa như vậy chứ!"
Dáng vẻ này của cô, làm trong lòng Trịnh Thâm, vừa ngứa vừa ngọt.
Vươn bàn tay lành lặn còn lại ra, che ánh mắt cô: "Đừng nhìn."
Hốc mắt Miêu Miêu đỏ lên, anh đang khâu vết thương, vậy mà còn che hai mắt mình.
Nhẹ nhàng lấy tay anh ra, càng đau lòng nhìn anh: "Có đau không anh ~ "
Miêu Miêu vội vàng đau lòng xoa cho anh, Trịnh Thâm thuận thế tựa vào ngực cô, cô ôm đầu anh, nhè nhẹ vỗ, dáng vẻ như dỗ con nít.
Vẻ mặt Trịnh Thâm say mê.
Y tá: "..."
"Ông anh à, tôi đã khâu xong, cũng băng bó rồi."
Miêu Miêu sửng sốt một chút, đỏ mặt buông anh ra, đáy mắt bối rối.
Trịnh Thâm giận dữ trừng ý tá, hung thần ác sát, đi theo Miêu Miêu ra ngoài.
Y tá ngu mặt: "Người này thật kỳ lạ, lúc mình khâu vết thương cho anh ta thì không có phản ứng gì, khâu xong mới tỏ vẻ chết đi sống lại..."
...
"Miêu Miêu!"
Nghe Trịnh Thâm kêu, cô dừng lại, trên tay anh bị thương, không thể để anh bị đụng trúng nữa.
"Miêu Miêu, đau lắm, đau chết luôn ~ "
Miêu Miêu ngẩng đầu, thấy khuôn mặt khổ sở của anh, lại nghĩ đến cây kim lúc nãy.
Có thể tưởng tượng hình ảnh một bé lùn, nhón mũi chân, vỗ đầu một tên cao lớn sẽ thế nào không?
Dù sao cảnh tượng này không khác gì Trịnh Thâm cao một mét chín đang đỏ hoe vành mắt.
Miêu Miêu để mặc anh ôm, hai tay nhỏ bé mập mạp, cẩn thận đỡ tay anh.
Vừa đến nhà, chủ động mở cửa, một tay đẩy cửa, một tay che chắn cho anh đi vào.
Đỡ anh ngồi lên ghế sa lon, rồi đi rót nước cho anh, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
Trịnh Thâm nghĩ, chỉ việc này, đã chạm vào thằng nhóc nhà anh, anh nhẹ nhàng chỉnh đốn lại ngay!
Miêu Miêu rót cho anh một ly nước ấm, đặc biệt dịu dàng nói: "Anh ngồi đi, em đi nấu cơm."
Trịnh Thâm ‘soạt’ đứng lên: "Anh đi nấu cơm, em đừng làm mình bị thương..."
Mặt Miêu Miêu càng ngày càng đen bảo anh ngậm miệng, ngồi đàng hoàng trên ghế sa lon xong, nhìn cô mở tủ lạnh, lấy xương và các loại đồ ăn ra.
Cô bận rộn ở nhà bếp, anh cười khúc khích nằm trên ghế sa lon nhìn chằm chằm, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, chụp bóng lưng cô.
Một tấm đặt ở đầu nằm, một tấm dán lên tường.
Rồi sau đó nâng tay bị thương lên, mạnh mẽ hôn một cái.
Đa phần Miêu Miêu ăn ở trường, mấy cái nồi này, cô dùng không quen, hơn nữa rất lâu không nấu, cho nên thành phẩm chỉ có thể nói miễn cưỡng ăn được.
Trịnh Thâm ăn rất vui đấy nhé, nhận lấy canh cô múc, ực một hớp, trong lòng ngây ngất.
Vợ mình nấu cơm cho mình này!
Miêu Miêu đợi Trịnh Thâm vào phòng mới trở về phòng ngủ, hôm nay quá mệt mỏi, hầu như không đến vài phút đã ngủ mất rồi.
Lại qua một lúc lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra: "Miêu Miêu?"
Đáp lại anh chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
Lúc này Trịnh Thâm mới yên tâm bạo dạn đi vào, mượn ánh sáng bên ngoài, đứng bên cạnh giường cô, yên lặng ngắm nhìn, gương mặt hạnh phúc.
Anh yêu cô gái này, từ khi còn bé lúc cô đặt mông ngồi lên người thằng nhóc bắt nạt anh năm đó, thì đã len lén đi theo phía sau cô, từ lúc cô sáu tuổi mãi cho đến khi cô mười tám tuổi.
Vốn tưởng rằng chỉ có thể yêu một người đến như vậy thôi, cô lại khiến anh cảm thấy, thì ra còn có thể yêu thêm chút nữa.
Tình yêu dành cho cô của Trịnh Thâm đã lớn mạnh đến như thế.
Cha mẹ anh đi sớm, ông bà nội không quan tâm đến anh, có người cho anh cơm thì anh sẽ ăn, không ai cho thì chịu đói.
Đã từng nhặt ăn, cũng đã ăn những bắp ngô ở trong đất, cho đến năm ấy ở trước mặt anh, cô đặt mông ngồi lên làm gãy xương thằng bé bắt nạt anh.
Vì vậy tất cả cuộc sống sau này của anh chính là len lén nhìn cô, ngắm cô nghiêm túc học bài trong phòng học, ngắm cô làm bài tập dưới ánh đèn...
Miêu Miêu trở mình, Trịnh Thâm cảnh giác ưỡn thẳng sống lưng, thấy cô dường như không bị đánh thức, đứng yên, cúi đầu.
Nhẹ nhàng khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, nhịn không được hấp dẫn, vài giây sau, lại cúi đầu hôn vào môi cô.
Lúc này mới cười đi ra ngoài.
Lúc cửa đóng lại, cô gái trên giường chợt ‘bừng tỉnh’ mở mắt ra, cả khuôn mặt đỏ bừng.