"Anh làm gì?" Mắt Khương Dã trợn tròn, lông tơ cũng dựng đứng, vẻ mặt phòng bị.
Trịnh Thâm... Dáng vẻ quả thật không giống người tốt.
Anh nhếch môi cười, trong nháy mắt bầu không khí căng thẳng xé nát sự lạnh lẽo, một tay lôi người đến, híp mắt lại.
"Anh bạn nhỏ, tôi đến nói đạo lý với cậu."
Anh bạn nhỏ?!
Khương Dã giận dữ: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!"
Liều mạng giãy giụa, người làm cả sơ trung Nhất Trung kinh hãi, vậy mà không nhúc nhích khỏi một tay của Trịnh Thâm.
"Còn trẻ tuổi, tính khí đã nóng nảy như vậy à?"
Cảm thán xong rồi siết cổ người ta chặt hơn, nói: "Không học hành cho đàng hoàng, học thêm làm gì?"
"Nếu đã đến, nhằm để học tốt hơn, vậy mà sao phải làm khó cô giáo?"
Khương Dã vừa nghe thì càng nổi giận: "Ra mặt cho cô Miêu à?!"
Tay Trịnh Thâm dùng sức, Khương Dã không đau, nhưng cảm giác bị người trói buộc vô cùng khó chịu.
"Anh buông tôi ra!"
"Tôi buông cậu ra cũng được, phải sống hòa bình với cô giáo, không nghe giảng bài thì cũng không được làm khó cô ấy."
Khương Dã không nói lời nào.
Trịnh Thâm quát lên: "Nghe rõ không?!"
Nhỏ nhẹ gật đầu, trong đôi mắt vẫn là vẻ quật cường của thiếu niên, Trịnh Thâm uy hiếp xong rồi không thèm để ý đến cậu ta, còn phải đi đưa cơm cho Miêu Miêu nữa.
Khương Dã nhìn bóng lưng anh, nắm chặt quả đấm, đến khi nào, cậu mới có thể có sức mạnh như thế?
Muốn làm gì thì làm, không cần nhìn sắc mặt người khác.
Vừa về đến nhà: "Tiểu Dã về rồi? Hôm nay học thêm thế nào?"
Khương Dã vừa đổi giày, vừa tùy ý ‘Ừ’ một tiếng, mẹ đến gần cậu, thấp giọng nói: "Ba con đã về, con đừng chọc ông ấy tức giận."
Bỗng không nhịn được, ném cặp đi: "Biết rồi, biết rồi."
Đang nói chuyện ba cậu đã đứng ở cửa thư phòng, trầm mặt: "Học hành thế nào?"
"Ừ."
"Nói! Tốt hay không tốt!"
Nhưng Khương Dã không chịu nói, mẹ cậu ở phía sau nhéo cậu ta.
Chân mày ba Khương nhíu thật chặt, nhìn về phía mẹ Khương: "Ngày mai đến trường luyện thi gặp giáo viên của nó đi, nhờ cô giáo nghiêm với nó hơn."
"Được." Mẹ Khương gật đầu.
...
Dạy thêm khiến người ta rất cực, dạy một lớp đã cực, dạy ba lớp khác nhau thậm chí còn khổ cực hơn.
"Miêu Miêu, nhanh đi ngủ đi."
Trịnh Thâm chau mày, lo lắng nhìn cô.
Miêu Miêu vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai xinh đẹp, không ngẩng đầu lên: "Vâng, còn một chút xíu nữa, anh đi ngủ trước đi."
Trời nóng nên mặc đồ mỏng, Trịnh Thâm vừa lúc nhìn thấy gò má hoàn mỹ của cô, vành tai trắng nõn, sợi tóc đen nhánh từ sau tai rũ xuống trước ngực, cổ trắng sáng như thiên nga...
Trong lòng Trịnh Thâm mạnh mẽ rơi lộp bộp, cô có xương quai xanh rồi! Xương quai xanh!
Ba cằm biến thành hai cằm, bây giờ ngay cả hai cằm cũng bị mất!!! Xương quai xanh! Còn có cả xương quai xanh!
Đầu anh hơi choáng, sửng sốt hồi lâu, cứng cỏi nặn ra một câu: "Miêu Miêu, đã lâu rồi em chưa đo cân nặng phải không?"
Trên tay Miêu Miêu không ngừng, qua một lúc lâu mới trả lời anh: "Đâu có rảnh để đo cân nặng gì đâu chứ."
Ngẩng đầu, khẽ cười: "Anh, đi ngủ đi."
Dưới đèn mỹ nhân cười, Trịnh Thâm chóng mặt lập tức đi ra ngoài, chờ khép cửa lại thì chợt sửng sốt.
Miêu Miêu vừa yên tĩnh được vài giây, nghiêm túc soạn bài.
Bỗng cửa lại được mở ra: "Miêu Miêu, trước khi ngủ nhớ đi đo cân nặng nha."
Miêu Miêu: "..."
...
Đợt học sinh buổi sáng sắp sửa lên tiểu học, nên Miêu Miêu dạy một ít ký âm, chữ cái, khá dễ dàng nên cũng không có nhiều khó khăn.
Nhưng mà bây giờ người bạn nhỏ này...
"Cô Miêu, chú tiểu Trịnh đi đâu rồi?"
Miêu Miêu khom lưng: "Chú tiểu Trịnh cũng có chuyện mà." Không biết Ngưu Đồ bên kia tìm Trịnh Thâm là muốn thương lượng chuyện gì.
"A..." Vẻ mặt khó nén thất vọng.
Miêu Miêu sờ đầu bé: "Ngoan."
"Cô Miêu, con cưới cô được không?"
"..."
"Sau này mỗi ngày đều có thể được gặp chú tiểu Trịnh!"
Miêu Miêu lại sờ đầu cậu bé, vẻ mặt dịu dàng: "Đừng nói lời này cho chú tiểu Trịnh nghe nhé." Cô sợ đóa hoa của tổ quốc sẽ bị điêu tàn trước thời hạn:).
"Tạm biệt cô Miêu ạ!"
"Tạm biệt bạn nhỏ."
Sau này cô giáo Miêu thành danh, họ của Miêu Miêu chợt bị mọi người quên mất, cũng chỉ biết là cô giáo Miêu, ngay cả thầy cô khóa trên cũng gọi theo, lần trước có một chị gái hỏi cô:
"Cô giáo Miêu, cô họ Miêu [1] à?"
[1] Tên của Miêu Miêu là 苗喵 đọc là Miêu Miêu, mà mèo (猫) từ đồng âm khác nghĩa cũng đọc là miêu, cho nên mọi người đều gọi nữ chính là cô Miêu (猫), luôn nghĩ chữ Miêu này được viết như 猫 chứ không phải là 苗.
...
Tiễn xong học sinh buổi sáng, Trịnh Thâm không có ở đây, nên cô đã ra căn tin phía sau ăn chút gì đó, rồi sau đó soạn lại giáo án.
Cho đến hai giờ, lớp sóng gió buổi chiều này đã đến rồi.
Điều chỉnh vẻ mặt, mấy học sinh này, khuôn mặt phải chìm xuống mới áp chế được, nghiêm mặt đứng giảng đài, lại hơi gầy, nhưng mặt bánh bao vẫn là mặt bánh bao.
"Bài tập ngày hôm qua..." Bưng mặt nói chuyện.
Khương Dã phục rồi, từ đâu mà cô Miêu này lại có cảm giác tự tin rằng cô ấy đang rất nghiêm túc?
Đôi mắt nhỏ trợn tròn, kết hợp với mặt bánh bao, người lại không cao, không phải cảm giác mình có uy nghiêm của ‘Diệt Tuyệt sư thái’ đấy chứ...
Thật ra học sinh học lớp này đã rất cố gắng, đều cố nhịn cười.
Tiếng cười bộc phát là lúc cô giáo Miêu muốn lau bảng, buổi trưa không biết ai dạy ở phòng này, cả tấm bảng đen đều là chữ.
Cô vừa nhìn xuống phía dưới, vừa đọc đề, vừa cố gắng lau.
Vậy mà với hai cái không tới, mặt cô càng cứng nhắc, nhẹ nhàng kiễng chân, tiếp tục cố gắng.
Người phía dưới vừa đọc bài thi, vừa nhịn cười.
Có lẽ cô cảm thấy không ai nhìn cô, nhẹ nhàng nhảy lên, lau được một nửa, nửa hàng ngồi trên này vẫn đang cười cô.
"Cô Miêu, em giúp cô."
Khương Dã vừa cất lời, như mồi dẫn lửa, cả lớp cười ầm lên.
Tai Miêu Miêu đỏ bừng, vẫn nghiêm mặt: "Không được cười! Không được cười! Không được cười!"
Khương Dã nghĩ thầm, đây là chuyện quan trọng phải nói ba lần chăng?
Phòng học đầy ắp tiếng cười, sau đó Miêu Miêu vỗ bàn, mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.
Khương Dã nghĩ, nghe nói buổi tối cô Miêu này còn dạy thêm một đợt lớp mười hai, bọn họ nhịn thế nào hay vậy?
Toàn là học bá [2] à?
[2] học bá: những người học giỏi, cuồng học tập.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan lớp, thiếu niên mười lăm tuổi đã khá phát triển, rất nhiều người còn cao hơn cô.
Từ bên cạnh cô đi qua, nhếch môi cười: "Tạm biệt cô Miêu!"
Còn có người vỗ đầu cô, nhảy ra ngoài: "Tạm biệt cô Miêu!"
Khương Dã nhăn mặt cau mày, hôm nay Trịnh Thâm không đến, đám người kia đều bắt đầu lầy lội rồi.
Cuối cùng đã giải thoát, Miêu Miêu còn chưa kịp thở phào một cái, một giọng nữ vang lên ở cửa.
"Là cô Miêu phải không?"
Miêu Miêu ngẩng đầu, là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng.
"Là tôi. Xin hỏi bà là?"
Đối phương nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tôi là mẹ của Khương Dã, tôi muốn hỏi cô giáo vài vấn đề."
Miêu Miêu nhìn về phía Khương Dã, cậu căng thẳng nhíu chặt mày, nhìn ra được, tâm trạng không tốt lắm.
"Mời bà nói."
"Thằng bé Khương Dã này có nghe lời không?"
Miêu Miêu suy nghĩ một lát, nói: "Vâng, xem như khá nghe lời." Là rất nghe lời, bảo cậu ta ra sau thì lập tức đi ra sau, bảo cậu ta đứng lên là lập tức đứng lên, nhưng nhất định không nghe giảng.
Ánh mắt người phụ nữ sáng lên: "Cô đừng gạt tôi, tính tình nó ra sao tôi biết rất rõ, cả ngày càn rỡ. Tôi muốn biết, thằng bé có thể thi đỗ Trạng Nguyên giống cô không? Trạng Nguyên trung học."
Sắc mặt Khương Dã càng khó nhìn, Miêu Miêu nói: "Thành tích của cậu bé này không nói chính xác được, cậu ấy còn ba năm nữa, có vài người vốn là Trạng Nguyên, nhưng không cố gắng thì cũng xong rồi, có vài người kém một chút, nhưng chỉ cần cố gắng, cũng có thể tạo nên kỳ tích."
Mẹ Khương kéo tay Miêu Miêu: "Cô giáo Miêu, cô cần phải giúp nó một chút! Ba của nó kỳ vọng rất lớn với nó, nhưng nó quá bướng bỉnh, khiến ba nó không thích, hai cha con cứ hay đâm chọc nhau."
Miêu Miêu lúng túng muốn rút tay về, bị mẹ Khương nắm chặt: "Cô phải nghiêm túc với nó một chút, nó có cái gì không đúng, cô lập tức nói cho tôi biết, nhất định phải khiến nó có lòng cầu tiến, thi đỗ cao nhất."
Tay Miêu Miêu bất động, nghi ngờ nói: "Nhất định cậu ấy phải đậu cao sao?"
Cô muốn học đại học A chỉ vì đó là nguyện vọng của Miêu Tranh, ông đã đi rồi, cho nên cô nhất định phải thực hiện. Nếu Miêu Tranh còn sống, nhất định sẽ không có yêu cầu gì với cô.
Mẹ Khương gật đầu: "Đúng vậy, ba nó muốn nó phải đỗ cao nhất, thi được thành tích tốt để ba nó vui mừng."
Miêu Miêu hơi ngẩn ra, người mẹ này chỉ muốn lấy lòng ba Khương Dã, có lẽ nghe thấy nhiều lời như vậy, không trách được cậu ta ghét học như thế.
"Dì à, Khương Dã cũng sắp lên sơ tam, đừng gây nhiều áp lực với cậu bé như vậy, nếu không sẽ dễ dàng có tác dụng ngược lại."
Tay mẹ Khương cứng đờ: "Cô Miêu, không thể nói như vậy, có áp lực mới có động lực. Tôi thấy cô có thể thi đỗ Trạng Nguyên, nên muốn cô dẫn dắt Khương Dã, tốt nhất cô không cần quan tâm đến những học sinh khác nữa, cứ để ý Khương Dã nhiều hơn một chút."
Câu nói cuối cùng này đè thấp giọng, còn lấy ra một bao tiền lì xì từ trong túi xách.
Ánh mắt Miêu Miêu lạnh lẽo, vội vàng đẩy bà ta ra, không chấp nhận tiền lì xì của bà ta.
"Vị phụ huynh này, bà có suy nghĩ thế này là không được, con trẻ vẫn còn trong thời kỳ phát triển, tại sao phải gây cho cậu bé áp lực lớn như vậy? Khương Dã rất ưu tú, không hề có cảm giác cậu bé tồi tệ tý nào. Tôi còn có việc, đi trước."
Miêu Miêu bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại Khương Dã ngây ngốc, cùng người mẹ tức giận đến giơ chân của cậu.
"Nghĩ mình là ai? Con nhóc này, có điên không?"
Khương Dã xoay người rời đi, mẹ Khương đuổi theo: "Khương Dã con chờ mẹ một chút! Con còn chưa nói cho mẹ biết hôm nay học hành thế nào..."
...
Không nói về Miêu Miêu, Trịnh Thâm đi tìm Ngưu Đồ là chuyện có thật.
Vừa vào phòng lầu hai, anh đã nằm lên ghế sa lon, Ngưu Đồ ngoan ngoãn rót nước cho anh.
"Thâm tử, nhất định phải đến thành phố Bắc Kinh sao?"
Trịnh Thâm lườm ông ta: "Vợ tôi đi chỗ nào thì tôi đi chỗ đó."
Ngưu Đồ sờ đầu trọc, chau mày.
"Được lắm, phòng ốc tôi sẽ cho người giữ lại cho cậu, bên cạnh đại học A, đi bộ 15 phút."
"Cám ơn."
"Cậu còn nói những lời này với tôi." Nói xong qua ngồi gần một chút, hỏi anh: "Cậu tính làm gì ở thành phố Bắc Kinh?"
"Nhanh chóng kiếm tiền!"
"Cậu đừng làm chuyện phạm pháp đấy!"
Trịnh Thâm xoay người trừng ông ta: "Lúc nào thì ông thấy tôi làm chuyện không tốt hả?"
Ngưu Đồ đau đầu: "Điều này cũng đúng, vậy cậu làm gì thế?"
Trịnh Thâm suy nghĩ một lát, nói: "Trước đầu cơ đất đai, rồi sẽ tiếp tục làm nghiệp lớn!"
"Nghiệp lớn gì?"
"Mạng lưới liên lạc internet."
Ngưu Đồ kinh hãi: "Thâm tử, ngay cả điện thoại di động cậu còn không biết chơi, còn muốn làm mạng với chả lạc gì?!"
Trịnh Thâm lườm ông ta: "Ai nói không hiểu thì không thể làm?"
"Cái này có thể kiếm tiền sao?"
Tay Trịnh Thâm gối phía sau đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang nói với Ngưu Đồ hay chính mình.
"Trước đây có ba đường kiếm tiền, thứ nhất là tầng chót nhất, sức lực sinh tiền, loại người này bán sức lao động, cả đời bỏ ra, thu hoạch lại có hạn."
"Thứ hai là chất xám sinh tiền, dùng kiến thức kiếm tiền, cái này so với cái thứ nhất thì thật sự tốt hơn rất nhiều."
"Cái thứ ba này là tiền sinh tiền, trở mình liên tục, sống cuộc sống đỉnh cao."
"Hiện giờ có đường thứ tư, ảo sinh tiền!"
Khóe môi cong lên, tràn đầy tự tin.
"Thòi đại số hóa, vật thật thể hiện bằng vật ảo, cơ hội kinh doanh trong này, chậc chậc, ông xem bảng xếp hạng phú hào trước mặt bây giờ đi, mấy ai không thiết lập mạng internet chứ?"
"Vừa lúc đang là thời đại thông tin, một ngày nào đó, nó sẽ trở thành một thế giới khác của nhân loại!"
Rất nhiều năm sau này ông vẫn còn nhớ rõ, ban đầu Trịnh Thâm ở một căn phòng nhỏ, hời hợt nói ra một thời đại.
Anh khi đó, vẫn còn nghèo túng.
Rõ ràng không hề học được mấy năm, cũng không biết dùng máy móc thông minh, tựa như cho anh xem cách sử dụng máy vi tính, đoán chừng anh cũng không hiểu ra sao.
Nhưng anh là người nhìn xa, dường như có thể xuyên thấu qua vật chất phù phiếm, thấy được một thời đại khác.
Giờ khắc này Ngưu Đồ hiếm khi nghĩ giống với Diệp Gia Thịnh, Trịnh Thâm này, không nên đi vào ngã ba, nếu không, ai sẽ trị được anh?
"Đúng rồi... Thâm tử, đầu cơ đất khá bất tiện đấy."
Trịnh Thâm ngồi dậy, hiếm khi lại cười với ông ta như vậy: "Cho nên, tôi đây không phải đang tìm ông sao."
Ngưu Đồ: "..."
...
Lớp tối kết thúc, Miêu Miêu đứng ở cửa, nghi ngờ nhìn ra bên ngoài, Trịnh Thâm vẫn chưa đến?
Ngắm rồi ngắm, không nhìn thấy Trịnh Thâm, ngược lại nhìn thấy một người khác.