Nguyễn Băng trò chuyện cùng họ mấy câu, đa số cô đều mỉm cười lắng nghe.
Ngồi bên cạnh Nguyễn Băng chính là lớp trưởng - Sở Kiều, bây giờ cô ấy đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.
"Nguyễn Băng, đã lâu không gặp, cậu chăm chăm làm thiếu phu nhân cũng không liên lạc gì với chúng tớ cả." Sở Kiều cười với cô.
Sở Kiều là một người rất trượng nghĩa, lúc còn đi học Nguyễn Băng được cô ấy quan tâm rất nhiều.
Có một lần, Triệu Cẩn Niên bắt cô cùng đi lên núi dạo chơi, nhưng lại về trễ, cô quản lý ký túc nhất định không chịu cho cô vào
Là do Sở Kiểu nhờ cậy, nên cô quản lý mới để Nguyễn Băng vào.
Hồi đó, Triệu Cẩn Niên suýt nữa thì định tự mình trèo vào trước, sau đó sẽ kéo Nguyễn Băng qua.
Cho nên Nguyễn Băng rất có hảo cảm với Sở Kiều: "Đúng vậy, tớ cảm thấy mình không hòa nhập được với xã hội ấy, sau này liên lạc nhiều nhé. Tớ đang muốn ra ngoài tìm việc làm, cậu nói xem, tớ thế này còn có thể thích hợp ra ngoài làm việc không?"
Nếu như người khác, nhất định sẽ suy đoán về cuộc sống hôn nhân của Nguyễn Băng không tốt đẹp, Sở Kiều nghe cô hỏi vậy, cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó cười nói: "Có gì mà không được, chỉ cần cậu chịu được khổ, cho dù không thể thế nào cũng có thể biến thành có thể."
Sau khi nghe xong, lòng tin của Nguyễn Băng đã tăng lên nhiều, lại hỏi vấn dề tìm việc làm với Sở Kiều, thực sự có chút nôn nóng muốn thử.
Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng ồn áo, náo nhiệt truyền đến, một người phụ nữ rất được hoan ngênh, được mọi người đón rước.
Thì ra là Âu Dương Huệ!
Đó không phải là bạn gái mới của Thẩm Mặc sao? Thật là chó chết.
Nguyễn Băng nhíu đôi mi thanh tú.
Trước mặt Thẩm Mặc, người phụ nữ này luôn nhỏ nhẹ giữ ý, bây giờ thì bộ dáng như một nữ vương, bị mấy người đàn ông vậy quanh, một người trong số đó còn bợ đỡ dắt tay cô ta, sợ cô ta ngã.
Lòng hư vinh của Âu Dương Huệ được thỏa mãn, mặt đầy kiêu ngạo.
Cô ta hôm nay đến đây đã có chuẩn bị trước, cả người đều là nhãn hiệu nổi tiếng, Prada, Gucci, Sweet...
Dây chuyền trước ngực chính là cái hôm trước họ chọn, là sản phẩm mới của Địa Á, kim cương sáng chói làm người ta hoa cả mắt, mấy bạn học nữ cũng rất hâm mộ tiến lại.
Nguyễn Băng và Sở Kiều đều không đi qua mà tiếp tục ở lại tãn gẫu.
Thấy Nguyễn Băng nhìn Âu Dương Huệ mấy lần, Sở Kiều nhắc một câu: "Đúng dịp chúng ta họp lớp thế này, có mời một người đàn anh tới cùng trao đổi một chút, may mà có Âu Dương Huệ hỗ trợ. Cậu có thể không biết, nhưng Âu Dương Huệ là chọ của Âu Dương Tú ở ban 2."
Nguyễn Băng trong đầu thầm nghĩ, sao tớ có thể không biết, tớ quá biết.
Không ngờ Âu Dương Huệ da mặt lại dày như vậy, sau ánh hào quang này thì cô ta cũng chỉ là một người thứ ba, lại còn chạy tới trước mặt vợ chính thức là Nguyễn Băng, không để ai vào mắt nói: "Nguyễn Băng, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả các ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía Nguyễn Băng.
Nguyễn Băng vẫn luôn cố gắng để không gây chú ý, nhưng lần này đã lập tức trở thành tiêu điểm.
Bởi giọng nói của Âu Dương Huệ quá kỳ quái, mọi người đều cố gắng suy đoán mối quan hệ của hai người.
Thái độ phách lối này của Âu Dương Huệ làm cho Nguyễn Băng không thoải mái: "Ồ, cô nói đi."
"Cô thực sự muốn tôi nói ở đây?" Âu Dương Huệ nở một nụ cười quyến rũ, lại có đắc ý của kẻ tiểu nhân trong đó.
"Đúng vậy, cô nói đi." Nguyễn Băng nhíu mày.
"Cô!" Âu dương Huệ bị nghẹn lời, cô ta cho là Nguyễn Băng sẽ sợ hãi, sợ người khác biết cô là người phụ nữ đã có chồng, đàn ông căn bản không thích động và những người phụ nữ như vậy.
Nhưng cô lại không sợ.
Biểu hiện của Nguyễn Băng rất lạnh nhạt, bình tĩnh ngồi yên, mà Âu Dương Hiệ như cô nhà hoàn đứng bên.
Đôi lúc khí thế đã để hiện hết thảy mọi thứ, ai thế nào chỉ cần liếc qua là có thể thấy ngay.
Sở Kiều đã nhìn ra một phần manh mối, cô thấy Âu Dương Huệ giận đến xanh cả mặt, nhịn không được, thực sự muốn cười: "Xem ra nữ sĩ Âu Dương Huệ muốn nói với Nguyễn Băng chuyện mà koong muốn để chúng tôi biết, như thế này đi, chúng tôi sẽ ra bàn tiệc trước, các cô cứ ở đây nói chuyện tiếp."
Lời này của Sở Kiều đầy châm chọc, Âu Dương Huệ cảm thấy mình như bị ai đấm mạnh một cái, giận đến mức trợn mắt nhìn Sở Kiều.
Sở Kiều chẳng quan tâm đến cô ta, dẫn mọi người vào tiệc, chỉ còn lại Âu Dương Huệ và Nguyễn Băng đối diện nhau.
Âu Dương Huệ mới vừa bị Nguyễn Băng làm mất mặt, bây giờ chỉ hận không thể lập tức lấy lại sân khấu thuộc về mình, cô ta nhíu mày nói: "Thẩm phu nhân, đây là quần áo yêu thích nhất của cô ư? chậc chậc, Thẩm tiên sinh không cho cô dhi tiêu ư? Sao lại mặc như học trò nghèo vậy?"