Thẩm Mặc không thẹn với danh, rất nhanh chóng thay đổi cục diện trươc mắt.
"Thứ nhất, tôi chỉ thích vợ tôi. Thứ hai, nếu người nào dám chọc vào tôi, tôi nhất định sẽ cho người đó đẹp mặt, em nói có đúng không, bà xã?" Trên mặt Thẩm Mặc là nụ cười dịu dàng, tay ôm eo Nguyễn Băng, cả người như đang tỏa sáng lấp lánh, làm cho các cô gái vỡ òa.
Chớp mắt, Nguyễn Băng cảm thấy eo mình bị Thẩm Mặc chạm vào, giống như bị trúng độc vậy, từ chỗ đó chạy dọc theo cả người có cảm giác nổi da gà, anh hình như là đang giúp cô, nhỉ? Ngon rồi.
Cô quên mất mình vốn muốn nói gì.
"Anh Thẩm, a, thì ra đây là chị Thẩm... tôi bị sỉ nhục, cô ấy đem tôi so với lam.... nhỏ. Tuyệt đối không thể cứ như vậy được. Mọi người phân xử công bằng cho tôi, tôi bị cô ấy lăng nhục, chẳng lẽ cứ như thế sao? Nếu anh là chồng cô ấy, mời anh cho tôi một câu trả lời hợp lý!" Âu Dương Huệ không ngờ Thẩm Mặc lại giúp người đàn bà luống tuổi có chồng này, giận xanh mặt.
Nhưng những người ở đây căn bản không nghe thấy Âu Dương Huệ nói gì, mà chỉ bộc phát thốt lên: "Trời ơi, Nguyễn Băng, tại sao lại như vậy, cô gả cho đàn anh, đây là thật ư? Chồng cô đúng là đàn anh Thẩm?"
Những người còn lại cũng nhiệt tình vây quanh Thẩm Mặc và Nguyễn Băng, ríu ra ríu rít hâm mộ rồi ghen tị.
Giống như giờ phút này là lúc họ cử hành hôn lễ vậy.
Âu Dương Huệ mặt đỏ bừng, ngơ ngác đứng tại chỗ, như bị cả thế giới bỏ lại.
Cô ta không được ai để ý tới, tại sao?
Những người này chỉ biết nịnh cao đạp thấp, ôi, chẳng phải là coi trọng Thẩm Mặc có tiền, có thế sao?
Lúc này, cũng xuất hiện một người không dịu dàng.
Trước đó, người đàn ông "Địa Trung Hải" còn chân chó dắt tay Âu Dương Huệ, giờ tức giận đứng ra:"Đàn anh Thẩm, các người sao có thể ý thế hiếp người như vậy! Coi như Nguyễn Băng là vợ anh, cô ấy sao có thể tùy tiện nhục mạ người khác! Có tiền thì ngon lắm sao? Nguyễn Băng, mời cô nói lời xin lỗi với tiểu thư Âu Dương Huệ ngay lập tức."
Nguyễn Băng vừa bình tĩnh lại từ trong hoảng hốt, ồ, đã nhớ ra người này là ai, chính là người đứng đầu lớp trước kia, tên là Triệu Thành, trước kia hay tìm cô và Triệu Cẩn Niên gây phiền phức.
Anh ta đây muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, hay là muốn mược việc công để báo thù riêng?
Nếu bị ức hiếp đến cùng, Nguyễn Băng cũng sẽ không lùi bước: "Tôi bỗng dưng sao lại mắng cô Âu Dương Huệ làm.. nhỏ là gì? Tôi cũng không bị điên, các bạn nói có đúng không?"
Nói xong, Nguyễn Băng đầy vô tội nhìn Âu Dương Huệ, cho là chỉ cô mới biết giả bộ làm người vô tội ư?
"Như tôi đã nói, cô vừa rồi chính là ngậm máu phun người! Chỉ cho người có tiền mua, cũng không cho người khác có tiền! Cô thấy dây chuyền này của tôi đẹp thì nói tôi là kẻ kiếm chác. Cô nói tôi bán cho Thẩm Mặc, cũng chính là chồng cô." Âu Dương Huệ như con sư tử cái nổi điên, lần nữa chiến hỏa lại đốt đến trên người Thẩm Mặc.
Mà so với Âu Dương Huệ, Triệu Thành càng hung hăng hơn, anh ta muốn thể hiện trước mặt nữ thần, đưa tay muốn đẩy Nguyền Băng: "Chưa từng thấy người phụ nữ nào đố kị như vậy, mau xin lỗi."
Nhưng anh ta còn chưa chạm tới Nguyễn Băng thì đã bị một đám đánh ra ngoài.
Quyền cuối cùng của Thẩm mặc, con ngươi đen như biển sâu, nhìn chằm chằm vào Triệu Thành đang nằm trên đất.
"Đánh tôi, Thẩm Mặc, anh dám đánh tôi, tôi phải báo cảnh sát. Còn nữa, còn có các cậu, các cậu đều là người chết à, không đến giúp tôi một tay?" Triệu Thành kinh hoàng nhìn mọi người, gào thét lên.
Mọi người đều im lặng, vốn là muốn khuyên can, giờ cũng im lặng thu bước chân về.
Triệu Thành làm như mọi người ai cũng thiếu nợ hắn cả triệu, mọi người không có sở thích làm M.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Mặc, không biết anh sẽ ứng phó thế nào đây?