Dời đi chiếc điện thoại trên tay, Nam Cung Duệ nhìn cô gái ngốc ngốc nghiêng người nằm ngủ trên màn hình mà không khỏi nhíu mày.
Đó là một buổi sáng nọ, Nam Cung Duệ đứng trước gương lớn trong phòng ngủ chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn, vô tình liếc thấy người vốn nên xuống bếp chuẩn bị bữa sáng thế nhưng lại tựa vào đệm giường ngủ ngon lành.
Màn cửa nhẹ nhàng lay động, vẫy tay đón cơn gió tươi mát tràn vào căn phòng. Nắm sớm đậu trên mặt cô gái như lung linh toả sáng, khung cảnh thật yên bình.
Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, anh hướng máy về cô chỉnh góc độ rồi nhấn nút chụp, lưu lại khoảng khắc có thể gọi là kì diệu này. Suỵt, đây là bí mật của anh đó!
Không phải lại đang ngủ nữa đấy chứ?
Like một phát cho anh nào, đúng là không ai hiểu rõ vợ bằng chồng. Nàng quả thật là đang ngủ đấy chàng ạ!
Cố ý làm xong nhanh việc ở công ty, anh liền một đường lái xe đến căn biệt thự ngoại ô mà cha mẹ anh ở hiện tại. Bất ngờ nhất vẫn là, hai người mà anh nghĩ sớm đã đến đây thì lại chưa thấy mặt mũi đâu, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.
Này là nói lên điều gì? Chính là đêm nay Gia Hân đáng thương sẽ phải ra ban công mà ngủ.
Từ đằng xa, một chiếc ô tô bóng loáng lao đến, chỉ liếc một cái anh liền nhận ra đó là Lâm Vũ. Đúng như anh nghĩ, chẳng mấy chốc xe đã giảm tốc độ rồi dừng thẳng tắp trước mặt anh.
Lâm Vũ bước xuống gật đầu chào anh một cái, đi vòng ra trước mở cửa xe cho hai người ngồi sau. Lúc mở cửa nhìn vào trong, cậu có hơi giật mình.
Gia Hân và Nam Cung Thiên đang tựa vào nhau mà ngủ.
Nam Cung Duệ cũng đã đi đến, Lâm Vũ cung kính đứng tránh sang một bên. Anh đưa tay vỗ lên vai Nam Cung Thiên một cái, vốn ngủ không sâu cậu liền chập chờn tỉnh dậy.
"Anh hai?" Giọng cậu có chút khàn khàn, vốn chỉ định chợp mắt một chút ai ngờ lại ngủ quên mất tiêu.
Nam Cung Thiên day day trán. Gần đây vì mải mê làm luận án nên cậu thức khuya làm cú đêm có hơi nhiều, giờ mới thấy quả thật có chút mệt.
Vai chùng xuống khiến cậu nhất thời tỉnh táo, quay lại thì thấy cô vẫn đang tựa vào vai cậu mà ngủ.
"Chị.."
Đang nghĩ gọi cô dậy thì một cánh tay còn nhanh hơn đã vươn tới, chuẩn xác phủ lên cái mũi của Gia Hân.
Nam Cung Thiên trợn tròn mắt. Anh hai, anh mang vẻ mặt nghiêm túc như thế mà lại làm ra cái hành động trẻ con này, thật quá kinh người đi!
Đây thật sự là anh trai mặt lạnh đông đá vạn dặm của cậu sao? Không phải Alien biến hình đấy chứ?
5 giây, 10 giây, 15 giây.. Gia Hân bắt đầu mở miệng ngáp lấy ngáp để.
Không phải chứ, lại cúp ô-xi nữa rồi?!!
Tình huống có điểm quen thuộc khiến cho cái đầu mịt mùng sương mù của Gia Hân thoáng chốc thanh tỉnh, còn chưa mở mắt ra đã nghiến răng.
"Ông xã!!"
Nếu có một ngày cô chết, tin chắc thủ phạm không phải ai xa lạ, chính là cái người mặt lầm lì nhưng nguy hiểm này đây. Cô còn có thể tưởng tượng ra cái ngày mà anh bị còng đầu rồi thẩm tra về lí do sát hại nạn nhân, anh sẽ dửng dưng mà trả lời rằng:"Gọi vợ mà vợ không dậy!"
Cảnh sát:"..."
Nguyên án khép lại, tên tuổi của cô sẽ được ghi vào sách thánh linh thiêng "Những người chết vì mê ngủ!"
Gia Hân với tay quàng eo người bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.
"Ái ái ái!!" Hu hu, sao tự dưng lại mạnh tay như vậy? Cái mũi đáng thương của cô, nó đã làm gì sai trái mà phải chịu cảnh lăng trì này?
Khụ khụ, trước mở mắt ra đã rồi mình nói chuyện tiếp nàng ạ!
Gia Hân đau đến rơm rớm nước mắt ngẩng lên nhìn người kế bên, không nhìn thì thôi, nhìn một phát liền đơ người.
Hú! Hú! Sao hỏa gọi sao kim! Đằng ấy thế nào rồi?
"Oa! Tại sao lại là cậu?!! Ai nha--!!"
Quá mức kinh ngạc khiến Gia Hân vội đứng bật người dậy, lại quên mất mình vẫn còn trong xe khiến cái đầu đáng thương phải ăn đau, ngồi thụp xuống "Ai ai" ôm đầu.
Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng khiến anh em nhà Nam Cung không kịp trở tay, Nam Cung Thiên có ý muốn nâng cô dậy thì Nam Cung Duệ đã đưa tay kéo cô ra khỏi xe.
"Không sao chứ? Sao lại ngốc như vậy." Anh vỗ nhẹ đầu cô nói.
Thấy anh cũng không thật có ý muốn trách móc, Gia Hân giữ lấy tay anh cười hì hì lấy lòng.
"Anh thổi thổi cho em thì sẽ không sao nữa."
"Ngu ngốc!"
"Nha, thổi đi mà anh!"
Hai người cù kèo qua lại, làm như đây là chốn không người mà cứ liếc mắt "đưa tình" bắn trái tim ì xèo. Nam Cung Thiên đỡ trán, bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở hai người.
"Đủ rồi đó, đau mắt quá đi! Hai người đúng thật là không biết xấu hổ mà, nỡ lòng nào ở trước mặt một F.A như em mà diễn sô ân ái tình tứ như thế. Mà chị dâu nè, chị cũng thật nhẫn tâm nha. Uổng công người ta hi sinh làm cái đệm thịt người miễn phí cho chị, dùng xong liền phũ phàng thế đấy!"
Dưới ánh mắt có thể gọi là vô cùng "ai oán" của Nam Cung Thiên, Gia Hân bỗng có cảm giác như mình là một tội đồ không thể tha thứ được.
Em chồng à, đổi nghề đi em! Tương lai ngành điện ảnh trông cậy hết vào em đấy!
"Được rồi, chúng ta vào nhà thôi!"
Nghe anh nói, bấy giờ Gia Hân mới nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này.
Phải rồi, suýt chút nữa thì quên mất.
Len lén ngó nghiêng nhìn quanh, âm thầm đánh giá một hồi, Gia Hân không khỏi than ra tiếng. Không biết kiếp trước cô tích được bao nhiêu đức mà "rước" được đại thiếu gia nhà này, được anh nhận về làm con.. à, là làm vợ mới đúng!
Đứng trước căn biệt thự vô cùng xa hoa hào nhoáng. Chà, cô bắt đầu hiểu được cảm giác của nàng lọ lem trong truyền thuyết rồi!
Ông xã, chiều chiều anh dắt em ra vườn thả diều nha!
Nam Cung Thiên từ lâu đã đi mất, chỉ còn anh đứng đó hơi xoay người nhìn cô. Anh là đang chờ cô!
Tim Gia Hân nhảy cẩng lên một phát. Chết rồi, tim mà cứ nhảy thế này thì chắc cô đứt gánh giữa đường quá!
Ông xã, lực sát thương của anh quá cao, chuyến này em phải đi đổi bác sĩ gấp!
"Ông xã, nắm tay em đi anh!"
Nam Cung Thiên kinh ngạc nhìn cô gái mỉm cười tươi tắn dưới ánh nắng, trong lòng thoáng chút rung động nhưng trên mặt lại làm ra vẻ phiền toái.
"Cũng không phải trẻ con!" Ý là, chỉ có trẻ con mới cần được người lớn nắm tay dắt đi.
Cô bĩu môi:"Ai nói không phải chứ, em là con nít sống lâu năm nha!" Vậy thì cũng là trẻ con rồi còn gì!
"..."
May mắn cô không phải nhân viên trực thuộc của anh, bằng không thì với mớ lí luận cùn đến không thể cùn hơn của cô, chắc là anh đóng cửa công ty nghỉ sớm quá!
Nói thì nói thế, nhưng anh vẫn chìa tay về phía cô.
"Lại đây!"
Liếc thấy vẻ mặt nhàn nhạt của anh, dù đã cố kiềm chế nhưng vẫn không nén được sự kích động đang dâng lên trong lòng. Gia Hân cong mắt, cười đến không thấy ông mặt trời đâu, vui vẻ chạy tới nắm tay anh.
Ấm nóng từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Khép lại mười ngón tay giao nhau, cô ngẩng đầu nhìn anh cười, dũng khí đầy ắp tự tin cùng anh sải bước.