Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 30: Tựa vào vai anh



Từng vòng bánh xe quay đều giữa ngày hè rực nắng, cơn gió tháng năm mang theo hương vị nhàn nhạt của cỏ cây cuốn lấy tóc tôi rồi thổi ngược ra sau. Tôi mỉm cười.. gục ngay trên bàn đạp!

Hộc.. Hộc.. Chết mất thôi, mới có mấy tháng mà tôi đã muốn đạp xe không nổi luôn rồi! Thật đau lòng, chẳng lẽ 12 năm công phu đi đạp xe của tôi, chỉ vì được anh nuôi kĩ quá mà thành ra cái loại đức hạnh này sao?

Bác sĩ, tôi muốn giảm cân, sắp lăn được luôn rồi ~ ! Hic hic! TToTT

Số 1 thấy tinh thần tôi có vẻ suy sụp, vội vàng kéo cái loa giắt ngang hông ra hô:"Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi ~ Đường dài mịt mùng em không đến nơi ~ ~ ~ Bạch Thu Hà ~ Bạch Thu Hà ơi ~ !"

Ơi ~ Tôi sai lầm rồi, anh đừng hát nữa, tôi đạp xe ngay đây! /TToTT/

Số 2 vẫy cờ liên tục, vẻ mặt vô cùng kích động chỉ còn kém chưa gào lên:"Cố lên con yêu, mẹ biết con làm được mà!"

Làm cho tôi ba chấm thật muốn chết lặng.QAQ

Số 3 thì bình tĩnh hơn, chỉ là trên tay cầm theo vô số bong bóng hình trái tim phấn hồng, đã vậy còn vẽ mặt người heo bên trên.. Àk không phải, đúng hơn là mặt người gắn mũi heo.

..Đừng tưởng tôi không biết anh troll tôi nhá! Gừ!

Đó còn là chưa nói đến cái mũ bảo hiểm có một không hai của ba người, chẳng biết là hàng thủ công đặt làm hay là hàng tự chế, chỉ thấy phía trước ịn nguyên cái logo hình con heo to béo cười híp mắt, xung quanh còn gắn bảy màu kim tuyến lấp lánh thu húp ánh mắt của mọi người. Mà làm cho tôi khóc không ra nước mắt chính là, ba người họ thế nhưng mặc đồ siêu nhân Gao chạy xe mất nóc (xe mui trần) đi nghênh ngang giữa đường.

Ba giờ chiều và tất cả mọi người cảm khái ngửa mặt nhìn trời.

Bác sĩ, cần lắm một xe cứu thương lúc này!

Để ăn rơ với chiếc xe đạp mà số 2 và số 3 mang về, số 1 còn đặc biệt chuẩn bị một bộ đồ thể thao phù hợp kịp thời (gọi tắt là hợp thời) cho tôi, bất quá khi tôi mặc lên thì.. Ha, đến tắc kè bông cũng không dám cạnh tranh thương hiệu xanh lè lá chuối của tôi, đảm bảo trong phạm vi trăm mét, chỉ cần không phải là người ngoài hành tinh, đều sẽ quay lại trợn mắt "nghía" tôi một cái.

Bác sĩ, tôi mất mặt đến nhà bà ngoại luôn rồi!

Số 1 đưa tay gác cằm nhìn tôi, vẻ mặt nghiên sâu xa:"Thiếu thiếu cái gì đó thì phải?"

Số 2 nghĩ ra gì đó vội vàng reo lên:"Anh, hình như ở nhà còn bộ Gao hồng chưa mặc, hay em đem tới cho phu nhân thử nhé?"

Số 1 búng tay cái chóc:"Được đó, chạy nhanh về lấy đi!"

Số 3 vô cùng đồng cảm đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng thương tiếc tôi một câu:"Vất vả cho cô rồi!"

..Bác sĩ, tôi muốn lên đĩa bay trở về Thiên Hà! --TT^TT--

Vất vả lắm mới đạp được tới nhà, tôi đứng trước cổng mà mồ hôi đầm đìa. Liếc nhìn giàn bông quen thuộc và mọi thứ còn y nguyên như trong trí nhớ kia, cách có vài tháng mà tưởng chừng đã thật lâu rồi.

Tôi đưa tay nhấn chuông, nhưng đứng mãi một hồi mà vẫn chưa thấy ba hay má ra mở cửa. Tôi nghiêng đầu nhìn vào bên trong một chút, thật muốn ngay trong sân nhà mình mà trèo tường leo vào.

"Ôi chao, là con đó hả Gia Hân?"

Ngay khi tôi học theo thằn lằn áp sát vào tường chuẩn bị bò lên, một giọng nói mang theo kinh ngạc và thăm dò khiến tôi khiến giật mình nhảy cẫng cả tim, suýt nữa thì đảo chân té dập mặt.

"Cô, cô Hương?"

Liếc mắt liền nhận ra cô hàng xóm ở cách vách nhà bên, tôi vui mừng muốn lên tiếng thăm hỏi, nhưng còn chưa kịp mở lời thì cô sốt sắng chạy tới chỗ tôi.

"Trời ơi Gia Hân, mấy tháng nay con bỏ đi đâu vậy? Má con gọi điện thoại về suốt, hỏi cô có thấy con ghé nhà không? Má con còn bảo, nếu cô mà gặp được con thì phải gọi điện thoại báo cho má con ngay. Rốt cuộc là con đã ở đâu?"

Tôi sững người. Tôi đã ở đâu à? Tôi..

"Thôi con đứng đây đợi cô một chút, cô vào lấy điện thoại ra cho hai má con nói chuyện!"

"Dạ, làm phiền cô Hương quá!"

"Phiền cái gì chứ, cái con bé ưu làm cho người ta lo lắng này!"

.

.

Tôi dắt xe ngồi trên bãi cỏ gần bờ kè, hơi ngẩng đầu nhìn về cuối đường chân trời đã nhuộm ráng nắng chiều. Đột nhiên cảm thấy, mọi thứ sao mà hư ảo quá!

Tôi vốn chỉ là một người bình thường, một người mà nếu như đặt giữa vô số những người bình thường khác, chắc chắn không thể nghi ngờ sẽ bị lu mờ đi. Mới đây thôi, tôi vẫn còn là một con bé chỉ biết sống trong cái vỏ ốc nho nhỏ của mình, rồi thì đùng một cái mọi thứ thay đổi, tôi nghe theo lời mẹ đi đến buổi xem mắt và rồi gặp được anh. Thần kì hơn nữa, tôi và anh hai người xa lạ cứ thế trở thành vợ chồng.

Tôi cười, hít mũi một cái nuốt xuống một hơi nghèn nghẹn.

Ba tôi làm việc cho một chi nhánh công ty nhỏ, là phó phòng dự án phát triển cũng hơn mười năm rồi. Chẳng phải ba tôi không có năng lực làm việc hay thua kém người khác, chỉ là ông không giỏi khoản xã giao nên không có người mở đường nâng đỡ. Như vậy cũng không có gì không tốt, ông có thể an phận làm đúng chức vụ của mình.

Ban nãy nói chuyện với má, qua lời kể thì tôi biết công ty của ba đã được thu mua, vốn tưởng đã sẵn sàng tinh thần bị cắt giảm biên chế, nhưng ai ngờ đâu ba tôi lại được tiến cử đến thẳng trụ sở chính công ty làm việc. Không chỉ được cấp cho một hộ chung cư nghỉ ngơi, mà ngay cả vấn đề đi lại cũng không cần lo lắng, tiền trợ cấp và bảo hiểm cũng đã có công ty lo.

Thật sự là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đãi ngộ tốt đến không còn gì tốt hơn nữa. Nhưng dù có tốt đến mấy, phải rời xa nơi mà mình đã gắn bó hơn mấy mươi năm, trong lòng quả thật cũng không dễ chịu gì.

Ba má tôi lúc nào cũng có suy nghĩ, dù cho anh em tôi có đi đến bao xa chăng nữa, chỉ cần hai người họ còn ở đây, liền ở đâu, anh em tôi cũng luôn có một ngôi nhà chờ đợi mình trở về. Chính bởi vì có niềm tin đó, nên dù là anh trai tôi hay là bản thân tôi, đối với ba má, chúng tôi có một niềm tự hào mà không gì sánh được.

Nhưng bây giờ, nhà thì còn mà ba má thì đi rồi. Cách một thành phố, tuy là không xa nhưng trong lòng tôi lại thấy lạc lõng vô cùng. Đột nhiên cảm thấy, tôi hệt như một đứa trẻ to xác không rời đi được ba má mình. Chỉ vừa mới cách xa vòng tay đó thôi, nội tâm liền nảy sinh bất an và sợ hãi đến kì lạ.

Tôi và má còn nói thêm vài chuyện nữa, chủ yếu đều là má lo lắng tôi ở đây một mình có tốt hay không, rồi người mà tôi đang sống cùng, sẽ không phải là đưa tôi về rồi ăn hiếp tôi đó chứ? Tôi cười cười, liên tục cam đoan anh đối với tôi vô cùng tốt, nuôi tôi so với má còn chắc tay hơn nhiều, lên được những ba kí khiến cho tôi nhìn ngấn mỡ bụng mà phiền muộn không thôi.

Cách một đầu dây, nước mắt tôi rơi rớt.

Một vòng tay rộng lớn ôm lấy tôi từ phía sau, thân nhiệt ấm áp truyền tới nhất thời xua đi cái lạnh lẽo trên da thịt. Tôi nghiêng đầu, đập vào mắt là vẻ lạnh lùng điển trai mang theo một chút gì đó rất riêng của anh.

Anh không nói, tôi không nói, nhất thời tôi và anh trầm mặc tựa vào nhau. Mải đến một lúc lâu sau đó, khi mà trên người tôi truyền tới một tiếng vang trầm cảm..

"Ọt ọt ~ !"

Tôi ngay cả ý nghĩ muốn đập đầu vô đậu hũ cũng có rồi.

"Đói bụng? Có muốn đi ăn gì không?"

Lắc lắc đầu. Dù có đói thật nhưng cũng phải làm giá một chút, khụ khụ! -/////-

"Chỗc nữa ghé vào siêu thị, muốn ăn gì thì tuỳ em chọn!"

Không phải lúc nào cũng dụ em bằng đồ ăn được đâu anh, nhưng xác thực là quyết tâm em đã bị lay động. Quẹt miệng.

"Tối nay anh sẽ nấu!"

"Ông xã, mình về nhà thôi!"

Đừng trách tôi không có cốt khí, nhưng đề nghị của anh quả thật là hấp dẫn không thể trối từ. Tôi đành phải mặt dày mà hô lớn một tiếng, chỉ sợ ngay sau đó anh sẽ đổi ý mà thôi.

Vòng tay quanh người bỗng dưng siết chặt lại, từ trên đỉnh đầu truyền xuống giọng cười trầm thấp khiến tôi ngượng ngùng không thôi. Tôi đỏ mặt, cúi đầu làm đà điểu chôn thân.

Một lực kéo nhấc bỗng tôi lên, quanh người liền trở nên ấm áp, ra là anh dùng áo khoác bọc lấy tôi kín mít bên trong, hơi cúi đầu khiến cho tôi thấy rõ đôi mắt anh sâu đến nhường nào.

"Ừ, về nhà thôi!"

"Dạ!"

.

"Ông xã, anh tính mặc đồ này chở em đi thiệt hả?"

Tây trang công sở đó anh, ngồi lên xe này nhìn sao cũng quái quái! Mà quan trọng hơn là, chỉ có một chỗ ngồi thôi, em phải đu căm xe hả anh?

Anh nhướng mày, vừa xoắn tay áo trắng vừa đảo mắt nhìn tôi:"So với bộ đồ em mặc thì tốt hơn nhiều!"

Tôi câm nín, âm thầm lặng lẽ trù dập tổ đội ba người.

(Số 1 đang đi giữa đường đánh cái hắc xì vang dội văng hết nước miếng vào mặt số 2, may mắn mà số 3 tránh được, nhưng sau đó lại trượt chân té dập mặt.

Số 1, số 2 và số 3:"...")

Ngay khi tôi còn băn khoăn về vị trí ngồi, anh đã đem tôi đặt lên sườn ngang của xe, hơi nhích mình một cái, đem cả thân người vùi cả vào lòng anh.

"Ngồi vững, chúng ta đi!"

Mặt trời đã xuống núi từ lâu, xa xa lúc này cũng chỉ nhìn thấy những vệt sẫm màu mà tàn dương bỏ lại. Chiều tối nên không khí mát mẻ hơn nhiều, anh cũng thoải mái mà đạp chậm rãi băng băng trên mặt đường.

Mà tôi, chỉ cần lẳng lặng tựa vào anh là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.