*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cố Uyên Đình đột nhiên cảm giác tượng gỗ trong tay rất nặng, hắn thả tượng gỗ ở trêи bàn bên cạnh, trong tay vẫn cứ lưu lại cảm giác nhoi nhói.
Tô Ý Nhiên chờ đợi nhìn Cố Uyên Đình, hi vọng anh Đình có thể vui vẻ.
Hai chữ "Nhất Thính" nguyên bản là tên hai người bọn họ kết hợp, có ý nghĩa đặc biệt, hiện tại anh Đình không cùng cậu kinh doanh cửa hàng nữa, đặt vật hai người cùng làm thành vật biểu tượng cũng vừa vặn.
Cố Uyên Đình nhìn ánh mắt Tô Ý Nhiên sáng long lanh, cuối cùng cũng vẫn không muốn thấy bộ dáng cậu thất vọng, hắn nói: "Cảm ơn, anh... rất vui."
Tô Ý Nhiên ngọt ngào nở nụ cười.
Cố Uyên Đình biết đây là cậu cho là thành công tạo kinh hỉ cho nguyên chủ.
Trong lòng hắn như nghẹn cái gì khó giải thích, dời tầm mắt đi chỗ khác, dư quang góc nhìn cũng không quét tới tượng gỗ kia.
Cố Uyên Đình nói: "Nhưng mà vật này... Làm cũng không đẹp lắm, hai ngày nữa anh lấy cái tốt hơn cho em."
Tô Ý Nhiên kinh ngạc: "Em cảm thấy rất tốt mà." Cậu cầm lấy tượng gỗ trêи bàn, lăn qua lộn lại xem, cảm giác không có chỗ xấu, "Hơn nữa cái này là anh cùng em làm, em thích, mua cũng không có ý nghĩa gì."
Cố Uyên Đình: "... Hai ngày nữa, anh và em làm tiếp một cái."
Hắn lại bổ sung, "Đẹp hơn cái này."
Tô Ý Nhiên nghe hắn nói như vậy, gật gật đầu: "Cũng được."
"Cái này trước hết đặt ở quầy hàng đi, chờ chúng ta làm cái mới thì đổi lại." Cậu lại nhìn một chút tượng gỗ trong tay mình, yêu thích không buông tay thưởng thức một phút chốc, kỳ thực cậu cũng thật hài lòng với cái này.
Nhưng cùng nhau làm một cái nữa càng tốt hơn, cũng được, lần trước làm thất bại, lần sau tranh thủ làm thành công, cũng không cần tới cửa hàng để tu sửa.
Tô Ý Nhiên đang sờ tượng gỗ nghĩ, đột nhiên trong tay nhẹ tâng, ngẩng đầu nhìn lên, tượng gỗ bị Cố Uyên Đình rút đi.
"..." Cố Uyên Đình tùy tiện đặt tượng gỗ lên quầy, nói với Tô Ý Nhiên, "Chúng ta đi về thôi."
Cố Uyên Đình lái xe, Tô Ý Nhiên ngồi ghế lái phụ. Trêи đường trở về, Tô Ý Nhiên nhớ tới ngày hôm nay thương lượng cùng học tỷ chuyện liên quan đến live stream: "Đúng rồi, hôm nay em đăng một video lên Táo Tây live stream, danh tiếng cũng không tệ lắm."
Cậu nói quyết định của mình cho Cố Uyên Đình: "Em muốn làm live stream ở Táo Tây, anh cảm thấy thế nào?"
"Live stream?" Cố Uyên Đình gật đầu, cảm thấy không có vấn đề gì, "Làm theo em muốn đi."
Tô Ý Nhiên quay đầu nhìn hắn, cười: "Em còn tưởng rằng anh lại phải phân tích các loại tác hại của live stream cơ."
Lại? Cố Uyên Đình lái xe, liếc mắt nhìn Tô Ý Nhiên một cái.
Tô Ý Nhiên nói: "Anh không nhớ rõ hả, lúc chúng ta lên đại học, cách hiện tại khoảng năm, sáu năm ấy."
Cậu hồi tưởng: "Có đoạn thời gian em dự định làm live stream thử xem, lúc đó anh đã phân tích rất nhiều tác hại của live stream, phản đối em làm cái này. Hơn nữa cũng xảy ra chút chuyện, quá bận rộn cuối cùng không làm."
Lúc đó anh Đình mặc dù không nói thẳng ra phản đối cậu làm live stream, chỉ là phân tích các loại tác hại của live stream, nhưng cậu biết, anh Đình không hy vọng cậu làm.
Khi đó hai người mới yêu đương chưa tới một năm, quan hệ mới bắt đầu ổn định, cậu không muốn để cho anh Đình bởi vì chuyện này không vui, hơn nữa sau này còn xảy ra những chuyện khác, cũng bận bịu, cuối cùng từ bỏ.
Hiện tại không giống như vậy, hai người đều là chồng chồng già, Tô Ý Nhiên cảm thấy cho dù có cái gì không hợp ý cũng có thể tùy tiện trao đổi.
Cố Uyên Đình không nghĩ ra tại sao nguyên chủ muốn phản đối Tô Ý Nhiên làm live stream, dù sao, hắn không phải nguyên chủ.
Hắn nói: "Em muốn làm thì làm đi, anh ủng hộ em."
Tô Ý Nhiên lại thảo luận cùng Cố Uyên Đình một phút chốc chuyện liên quan tới live stream, xe đi ngang qua siêu thị lớn gần khu chung cư của họ, Tô Ý Nhiên vội vàng nói: "Chờ đã, chúng ta vào siêu thị mua ít thức ăn, tủ lạnh trong nhà sắp hết sạch."
Bọn họ đậu xe ở bãi đỗ xe bên đường, trực tiếp vào quầy thực phẩm ở dưới đất.
Hiện tại đúng lúc là muộn, đồ ăn còn có thể rẻ hơn buổi sáng. Bởi vì có vài đồ ăn nếu như buổi tối không bán được, để sang ngày mai sẽ không tươi, không bán được.
Tô Ý Nhiên vừa loanh quanh vừa chọn lựa, thỉnh thoảng đi kiểm tra độ tươi mới của rau, hỏi giá, Cố Uyên Đình đi theo sau cậu.
Bất tri bất giác, Tô Ý Nhiên mua mấy túi đồ ăn lớn, tiện tay chia một nửa cho Cố Uyên Đình cầm.
Cố Uyên Đình nhận túi, cũng nhận lấy nửa đồ ăn Tô Ý Nhiên cầm trong tay, Tô Ý Nhiên khẽ mỉm cười, không tranh với hắn, tiếp tục đi về khu thịt phía trước. Cố Uyên Đình yên lặng nhấc theo mấy túi đồ ăn đi theo sau cậu.
Mua đồ ăn xong, hai người về nhà nấu cơm.
Bụng Tô Ý Nhiên cũng đã đói đến kêu ùng ục, cậu cắm cơm, hỏi Cố Uyên Đình: "Chúng ta nấu món gì?"
Cố Uyên Đình nói: "Khoai tây xào thịt đi, làm nhanh."
Tô Ý Nhiên nói: "Được, em còn muốn ăn ngó sen xào, làm thêm đậu phụ rán và canh cà chua trứng gà đi, đậu phụ phải ăn nhanh, để trong tủ lạnh rất dễ hỏng."
Cố Uyên Đình nói: "Được."
Cậu cầm ba củ khoai tây trong tủ lạnh đưa cho Cố Uyên Đình, Cố Uyên Đình tiếp nhận khoai tây, đứng ở thùng rác tước vỏ khoai tây, Tô Ý Nhiên cầm đậu phụ đi rửa sạch cắt miếng, trước tiên rán đậu phụ làm.
Chảo nóng rót dầu, chuyển lửa nhỏ, nhẹ nhàng bỏ miếng đậu phụ vào, đợi khi rán đậu phụ vàng óng ánh, hương vị tỏa ra, lại lật mặt kia, đợi khi hai mặt rán đến vàng óng ánh cậu rót nước tương, dầu, đường trắng và non nửa chén nước, cuối cùng cho lửa liu riu, một đĩa đậu phụ ngoài giòn trong vàng đã làm xong.
Lúc cậu rán đậu phụ, Cố Uyên Đình ở bên cạnh gọt khoai tây, tước vỏ ngó sen, thái ngó sen.
Hai người cùng ở trong bếp nấu đồ ăn, thi thoảng trò chuyện, mùi khói dầu và hương vị rau hỗn hợp cùng nhau, bầu không khí bình thản mà ấm áp.
Cơm nước rất nhanh làm xong, Tô Ý Nhiên bưng ba món một canh lên bàn ăn, Cố Uyên Đình xúc hai bát cơm ra.
Ngày hôm nay làm đồ ăn cũng ăn thật ngon, Tô Ý Nhiên ăn căng bụng.
Cơm nước xong, Tô Ý Nhiên thu dọn bàn, Cố Uyên Đình yên lặng đi rửa bát.
Hết bận, Tô Ý Nhiên ngồi trêи ghế sa lon xem ti vi. Cậu cảm giác ngày hôm nay ăn quá no rồi, bụng no đến độ không muốn động.
Cậu gọi Cố Uyên Đình: "Anh Đình, chúng ta xuống lầu đi tản bộ chút đi, tiêu cơm một chút."
Hai người xuống lầu, trong khu chung cư mỗi ngày đều có rất nhiều hộ gia đình đi ra tản bộ, hiện tại cũng đã có không ít người, phần lớn cũng là người lớn đưa con ra quảng trường chơi, còn có các gia đình từ các khu xung quanh.
Quảng trường bên kia quá nhiều người, tương đối ồn ào, Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình đồng thời đi tới chỗ thanh tĩnh, tiếng ồn ào dần dần bị bỏ lại đằng sau.
Gió thổi mát mẻ, giữa hô hấp là không khí trong lành, cả người rất thoải mái.
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên bên cạnh, bất tri bất giác cảm thấy cực kì thả lỏng.
Họ tản bộ đến trong một vườn hoa nhỏ ở khu chung cư, bên này là góc vắng vẻ, chỉ có hai cột đèn đường vàng mờ ở giao lộ, tia sáng khá tối, không có bất kỳ ai.
Tô Ý Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, ban ngày hôm nay trời âm u, kết quả buổi tối còn có rất nhiều vì sao. Cậu lập tức dừng bước lại, chỉ Cố Uyên Đình cũng xem: "Anh Đình, anh nhìn trời, ngày hôm nay còn có sao."
Cố Uyên Đình ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một vùng trời sao, ở dưới bóng đêm rất xinh đẹp: "Ừm."
Tô Ý Nhiên nhìn Cố Uyên Đình, đèn đường mờ vàng soi rọi, gò má luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn của Cố Uyên Đình trở nên rất nhu hòa.
Giống như con người hắn, mặc dù rất lạnh lùng, mà thật ra là người rất đỗi ôn nhu.
Trong lòng Tô Ý Nhiên bỗng nhiên tràn ngập ôn nhu, cậu vươn tay ôm lấy Cố Uyên Đình, ngửa mặt lên nhìn hắn.
Cố Uyên Đình cảm giác được động tác của Tô Ý Nhiên, cúi đầu nhìn cậu, cũng vươn tay ôm lấy cậu.
Hai người ôm nhau, tầm mắt giao hòa, nhất thời ai cũng không nói lời nào, đưa tình ôn nhu lẳng lặng chảy xuôi.
Tô Ý Nhiên muốn hôn môi, cậu nói: "Anh Đình, hôn em."
Cố Uyên Đình dừng một chút, nhìn cậu chăm chú, cuối cùng nâng mặt của cậu lên, chậm rãi cúi đầu.
Nhẹ nhàng một nụ hôn, rơi vào trán Tô Ý Nhiên.
Tô Ý Nhiên muốn nhiều hơn, cậu vươn tay vòng lấy cổ Cố Uyên Đình, chủ động hôn lên môi hắn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ʍút̼ hôn bờ môi mềm mại.
Cố Uyên Đình rõ ràng nghe thấy được nhịp tim đập của mình.
Tô Ý Nhiên hôn một phút chốc, xấu hổ không thâm nhập.
Cậu đỏ mặt buông Cố Uyên Đình ra, hậu tri hậu giác cảm thấy rất thẹn thùng: "Em, chúng ta về thôi?"
Cố Uyên Đình: "... Được."
Hai người từ từ đi về, vườn hoa nhỏ đường hẹp quanh co, gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc của họ, hai người vai kề vai, lúc bước đi hai tay khi thì như chuồn chuồn lướt nước đụng nhau.
Có lẽ là gió quá dịu dàng.
Lần thứ hai mu bàn tay nhẹ nhàng đụng nhau, Cố Uyên Đình đột nhiên nắm tay Tô Ý Nhiên.
Tô Ý Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, cùng hắn nắm tay tiếp tục đi về.
Cố Uyên Đình cùng cậu mười ngón giao nhau, chặt chẽ liên kết.
Tim đập như là có con vật nhỏ gì đang cào loạn.
Lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
Gió thu ngọt ngào như vậy.
Giống như mối tình đầu, tim đập thình thịch.
Khoai tây xào thịt
Ngó sen xào
Đậu phụ rán
Canh cà chua trứng gà