Lời editor: Vì trong tiếng Trung chỉ có wo và ni nên khi anh Đình xưng tôi thì Nhiên Nhiên không nghi ngờ là bình thường nha, tui để ảnh xưng tôi cho hợp lí tâm trạng:v
Hai người ngồi đối diện ăn bữa sáng, Tô Ý Nhiên lo lắng trạng thái Cố Uyên Đình vẫn không tốt: "Anh hôm nay đừng đến tiệm được không? Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, em về sớm một chút."
Trước đó cậu đã đặt mười mấy máy làm bánh ở tiệm máy móc, ông chủ đã hẹn với cậu trưa nay giao đến tiệm.
Nếu như không phải đã hẹn trước, cậu muốn ở nhà chăm anh Đình.
Tô Ý Nhiên nghĩ, lúc giải quyết xong việc trong cửa hàng, thời điểm đó về sớm một chút.
Cố Uyên Đình vốn có quyết định của mình, gật đầu đồng ý.
Thu dọn bát đũa xong, Tô Ý Nhiên xem thời gian đã hơn tám giờ hai mươi, nói tạm biệt Cố Uyên Đình, cầm chìa khóa ra cửa.
Cậu ôm hai cái hộp lớn ở huyền quan, khom lưng muốn cầm mấy cái túi còn lại lên, cảm giác hơi gian nan, lên tiếng gọi Cố Uyên Đình hỗ trợ: "Anh Đình, giúp em một chút."
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình muốn xuống lầu đi dạo xem hoàn cảnh, tiến lên tiện tay nhận lấy hai cái hộp trong tay Tô Ý Nhiên, ra hiệu Tô Ý Nhiên cầm túi: "Tôi đưa cậu xuống."
Tô Ý Nhiên ngẩng đầu hé miệng cười cười với hắn.
Cố Uyên Đình liếc mắt lúm đồng tiền nhỏ bên má phải của cậu, im lặng không lên tiếng ra cửa trước.
Lúc ra cửa Cố Uyên Đình quay đầu lại liếc mắt nhìn số phòng, chú ý tới tòa nhà này là một tầng tám hộ, chen chúc, hàng hiên tương đối hẹp.
Thang máy dừng ở tầng của họ, cửa thang máy mở ra, một dì trung niên cầm giỏ đứng trong đó. Dì này tựa hồ biết bọn họ, chào hỏi trêu chọc: "Vợ chồng son cùng ra cửa hả."
Cố Uyên Đình khựng một chút, hơi nhíu mày lại.
Tô Ý Nhiên cười trả lời: "Vâng, dì đi mua thức ăn ạ."
Dì kia vui cười hớn hở hàn huyên hai câu với Tô Ý Nhiên, xuống thang máy ở một tầng nào đó.
Hai người họ xuống thang máy ở một tầng phụ, đi đến bãi đậu xe dưới đất, Cố Uyên Đình chú ý tới xe của Tô Ý Nhiên là xe phổ thông series không biết tên.
Tô Ý Nhiên mở cốp sau, cất cả hộp và túi vào, quay đầu lại nhìn Cố Uyên Đình: "Vậy em đi trước nha, anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
Lúc mở cửa xe chỗ điều khiển ra, Tô Ý Nhiên luôn cảm thấy ngày hôm nay dường như ít đi điểm gì, có chút cảm giác thiếu hụt.
Sắp ngồi vào ghế lái, cậu mới đột nhiên nhớ tới, ngày hôm nay quên mất hôn chào buổi sáng.
Tô Ý Nhiên quay đầu nhìn lại Cố Uyên Đình, thấy hắn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, vì vậy bịch bịch bịch chạy về.
Cố Uyên Đình đang chuẩn bị nhìn Tô Ý Nhiên lái xe rời đi, chỉ thấy đối phương đột nhiên chạy trở về, ngẩng mặt lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi, đôi mắt nước long lanh.
Cố Uyên Đình: "?"
Tô Ý Nhiên ngửa đầu nhìn Cố Uyên Đình, Cố Uyên Đình rất cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, đường cong sâu sắc, mắt phượng hẹp dài thường thường thâm thúy ôn nhu nhìn cậu, lúc ôm cậu, có thể bao bọc cả người cậu trong ngực.
Nhìn thấy Cố Uyên Đình lúc này trong mắt mang theo dò hỏi, cậu không nhịn được đỏ mặt.
Tuy rằng cũng đã là chồng chồng già, nhưng cậu tại loại chuyện này, vẫn cứ cảm thấy thẹn thùng.
Chủ, chủ động cầu hôn hôn cái gì...
Tô Ý Nhiên cảm giác hai gò má nóng nóng, mặt nhất định hồng hồng, nhưng chờ giây lát cũng không đợi được anh Đình cúi đầu ôm cậu hôn cậu.
Tô Ý Nhiên ngay cả vành tai cũng nổi lên tảng hồng mỏng, cậu nhắm mắt lại, nhẫn nhịn thẹn thùng nhón chân lên, thật nhanh mềm mại hôn một cái trêи môi Cố Uyên Đình, nho nhỏ nói: "Hôn chào buổi sáng."
Nói xong cậu đi giống như bỏ chạy, lưu lại anh Đình tại chỗ cũ sững sờ.
Cố Uyên Đình phản ứng trì độn đứng tại chỗ, hậu tri hậu giác lui về sau một bước, lúc này Tô Ý Nhiên đã lái xe nhanh chóng rời bãi đậu xe, ngay cả đèn sau xe cũng không thấy được.
Một nụ hôn nhẹ trong veo.
Đôi môi không giải thích được lại ngứa ngáy, tim không bị hắn khống chế thình thịch.
Chuyện gì thế này? Quá kỳ quái.
Lòng cảnh giác tập mãi thành quen lại như hoàn toàn không tồn tại, ở trước mặt Tô Ý Nhiên này thùng rỗng kêu to.
Cố Uyên Đình anhu mày, nhìn xung quanh bãi đậu xe một vòng, xem ra không có bất cứ dị thường nào, là bãi đậu xe phổ thông.
Hắn đi ra bãi đậu xe, dự định đi dạo trong khu chung cư này.
Đây là một khu chung cư kiểu cũ, bên trong xanh hóa cũng không tệ lắm, mà một ít thiết bị nguyên bộ không quá đầy đủ, nhà tầng cũng có vẻ cũ kỹ, trong khu trung cư ngoại trừ người trẻ tuổi mua mới vừa cần nhà, phần lớn là người thế hệ trước.
Cố Uyên Đình đi trêи đường, có thể nhìn thấy mấy bác gái sáng sớm đi ra tập thể ɖu͙ƈ, một người trong đó còn dường như biết hắn, nhìn thấy hắn còn cười chào hỏi hắn.
Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác kỳ quái, trước đây người xuất hiện ở bên cạnh hắn, không phải dối trá giả cười nghênh đón thì là sợ hãi tránh né xa xa, hắn cũng sớm đã quen.
Mà tỉnh lại sau khi mở mắt ra lần thứ hai, tất cả tựa hồ cũng thay đổi.
Cố Uyên Đình chuyển một vòng, trở lại nơi ở khi tỉnh lại, khóa cửa là khóa vân tay, hắn ấn ngón tay trỏ, một chút đã mở cửa.
Hắn vào thư phòng, mở notebook ra bắt đầu viết.
Quá trong chốc lát, hắn dừng lại.
Trong đầu đột nhiên chợt lóe dì mua thức ăn trong thang máy nói "vợ chồng son", quỷ thần xui khiến, Cố Uyên Đình mở ngăn kéo giữa bàn, sâu trong ngăn kéo là một hộp gỗ màu đỏ.
Hắn lấy hộp mở ra, trong hộp, lẳng lặng hai tờ giấy đỏ nằm trong đó.
Mở giấy chứng nhận ra, trêи ảnh chụp, hắn và Tô Ý Nhiên đều mặc áo sơ mi trắng, đầu sát bên đầu nhìn ống kính, khóe môi cong cong, cười rất hạnh phúc.
Người làm chứng: Cố Uyên Đình
Đăng ký ngày: Ngày 26 tháng 12 năm 2017
Mã số giấy kết hôn: *******
Giấy kết hôn.
Ba năm trước, hắn và Tô Ý Nhiên kết hôn rồi.
Cố Uyên Đình nghĩ tới "quan hệ" bây giờ của hắn cùng Tô Ý Nhiên, tình nhân? Thậm chí người yêu? Mà không nghĩ tới thế mà đã kết hôn rồi.
Dừng một chút, hắn thả giấy kết hôn lại, tiếp tục viết notebook.
Tô Ý Nhiên đi đến cửa hàng mới thuê, bắt đầu bố trí đồ vật cậu mang từ nhà đi.
Tiệm nhà này là cậu cùng Cố Uyên Đình đồng thời chọn rất lâu mới chọn được, ở trong một khu trung tâm thương mại quy mô tầm trung, lưu lượng khách lớn, vị trí hơi hơi có chút hẻo lánh, mà giá cả vừa phải, đường xe rời nhà phải ba mươi phút.
Cậu mới vừa bố trí kỹ càng đồ đạc, điện thoại lại vang lên, là nhân viên đã hẹn sẵn từ cửa hàng máy móc, bọn họ đã đến, hỏi cậu vị trí cụ thể ở đâu.
Tô Ý Nhiên nói cho đối phương biết, chỉ chốc lát sau, hai nhân viên đến đưa máy móc đã đến, chuyển tủ lạnh, lò nướng, lò vi ba, máy làm bánh mì, máy xay sinh tố vân vân mười mấy loại thiết bị to nhỏ mà cậu đã đặt trước vào.
Tiếp đó mở hộp, lắp ráp, dùng thử, tốn cả nửa ngày, cuối cùng làm xong hết thảy.
Đã kiểm tra cũng không có vấn đề gì, Tô Ý Nhiên ký tên vào biên bản nhận hàng, hai nhân viên mang vỏ hộp lên xe, đợi lát nữa mang về tiệm thiết bị.
Đưa bọn họ rời đi, Tô Ý Nhiên nhìn trong cửa hàng bày ra một đống máy thiết bị chỉnh tề, trong lòng rất vui vẻ, thỏa sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau đó cùng anh Đình đồng thời ở đây làm đồ ngọt, cảm giác cả người đều ngọt ngào.
Tô Ý Nhiên rất thích ăn đồ ngọt, cho tới nay tâm nguyện là mở một cửa hàng đồ ngọt.
Đây có liên quan đến bí mật của cậu.
Kỳ thực cậu vốn không phải người của thế giới này, cậu từ một thế giới khác xuyên việt tới.
Bởi vì sự thật này nghe quá giống lời nói vô căn cứ, cậu ngay cả anh Đình cũng chưa nói.
Kiếp trước Tô Ý Nhiên là cô nhi, từ nhỏ lớn lên tại viện mồ côi, khi đó kinh tế quốc gia còn trong kỳ khó khăn, giúp đỡ viện mồ côi có hạn, thời kỳ đầu trải qua vô cùng gian khổ, một cái bánh màn thầu và canh đỗ xanh đã là bữa tiệc lớn.
Mà may mắn là, ông viện trưởng viện mồ côi đối với cậu rất tốt, các đồng bạn trong viện cũng rất hiền lành, không hắc ám giống như nghe đồn về cô nhi viện trong Internet.
Một ngày nào đó, ông viện trưởng đột nhiên gọi tiểu Ý Nhiên qua một bên, lén lút cho cậu một cái kẹo.
Lúc đó cậu còn là trẻ con được ăn cái kẹo đầu tiên, mùi vị ngọt ngào thần kỳ tan ra trong miệng, quả thực hạnh phúc tăng cao.
Tiểu Tô Ý Nhiên cũng không quên được mùi này nữa, từ đó về sau rất có chấp niệm với đồ ngọt.
Sau khi lớn lên cậu vì làm việc ngoài giờ, lợi dụng thời gian sau khi học xong bày quán nhỏ, bán đồ ăn, làm các loại làm thêm, nhiều nhất là làm thêm ở một cửa hàng đồ ngọt gần trường học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ở văn phòng 9h đi 5h về công tác một quãng thời gian, tâm muốn gây dựng sự nghiệp vẫn luôn rục rà rục rịch, cuối cùng quyết định từ chức gây dựng sự nghiệp.
Vượt qua đầu hai năm khó khăn, cậu thành công mở một cửa hàng đồ ngọt thuộc về mình, kinh doanh cũng bắt đầu phát triển không ngừng.
Không nghĩ tới là, cậu mới vừa cố gắng trải qua cuộc sống thoải mái, lại bất thình lình xuyên việt, biến thành một thằng nhóc sáu tuổi trong một thế giới khác.
Nhưng cũng may, Tô Ý Nhiên phát hiện, thế giới này cũng không có gì bất đồng với thế giới sinh hoạt kiếp trước, ngoại trừ địa danh cùng số ít văn hóa có một ít khác biệt, những vật khác có thể nói là phiên bản thế giới kiếp trước.
Thậm chí, cậu ở thế giới này còn có cha mẹ, cũng có người yêu.
Cậu và Cố Uyên Đình cùng nhau lớn lên từ nhỏ, từng bước cùng lên trung học, đại học, yêu đương, kết hôn, mãi cho tới bây giờ, Tô Ý Nhiên sinh hoạt rất hạnh phúc.
So với kiếp trước, cũng thiếu một cửa hàng đồ ngọt.
Hiện tại, tâm nguyện này cũng đã đạt được rồi.
Tô Ý Nhiên nghĩ này đó, quan tâm Cố Uyên Đình trong nhà trạng thái không tốt, không thu dọn cửa hàng nữa, khóa cửa về nhà sớm.
Về đến nhà, cậu lại phát hiện Cố Uyên Đình không ở nhà, nhắn WeChat hỏi một câu, cũng chưa thấy nhắn lại. Tô Ý Nhiên đoán hắn có thể là lâm thời đi ra ngoài có chút việc, cũng không để ý, bắt đầu chuẩn bị làm bữa trưa trước.
Anh Đình hôm nay không thoải mái, bữa trưa làm phong phú chút.
Tô Ý Nhiên ở nhà bếp bận bận rộn rộn, đeo tạp dề nấu thức ăn nấu canh, thời điểm làm được một nửa, nghe khóa cửa phía ngoài "Tích" một tiếng, rửa tay đi ra ngoài nhìn, quả nhiên là Cố Uyên Đình trở lại.
Tô Ý Nhiên thấy tóc hắn chảy nước, quần áo dường như cũng hơi ướt, kinh ngạc hỏi hắn: "Làm sao thế? Bên ngoài mưa?"
Đêm hôm qua mới vừa mưa thu, hôm nay trời âm u, cậu khi về nhà trời còn rất tốt, dự báo thời tiết cũng đã nói hôm nay không mưa.
Tô Ý Nhiên lại một lần nữa biết không thể tin tưởng dự báo thời tiết, cậu lau khô tay, đến gần Cố Uyên Đình hỏi: "Trong áo khoác ướt chưa hả?" Vừa nói, tay cậu đã âm thầm sờ khắp nơi trong áo khoác Cố Uyên Đình.