Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 30: Đổ vỏ



Tô Ý Nhiên không nghĩ đến, Cố Uyên Đình lại lén mình làm chuyện như vậy.

Bắt nạt bạn học, còn làm người ta khóc, thực sự là hơi quá đáng.

Tô Ý Nhiên cảm thấy rất hổ thẹn, xin lỗi những bạn học này: "Xin lỗi, tớ không biết anh ấy từng làm chuyện như vậy, thay anh ấy xin lỗi các cậu."

Quay về cậu nhất định phải tìm anh Đình hỏi rõ, còn phải bảo anh Đình nhận lỗi với họ, cái này lưu lại bóng ma trong lòng bao lớn chứ?

Bạn học nữ nói câu đầu tiên thấy biểu tình Tô Ý Nhiên hổ thẹn, trái lại cảm thấy xấu hổ: "Không sao, bây giờ nhớ đến thấy cũng vui, ha ha."

Còn có bạn học nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, ngẫm lại cũng không có gì, nhưng mà ngày khác phải bảo lão Cố nhà cậu mời mọi người chúng tớ ăn bữa cơm đó."

Tô Ý Nhiên vội vã đồng ý, hẹn tìm thời gian gặp mặt một lần, cậu và Cố Uyên Đình mời mọi người ăn cơm.

Vụ này tạm qua, các bạn học nhớ tới chuyện năm đó của Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình, đều rất có cộng hưởng, dồn dập kể lể:

"Khi đó hai người giáo thảo các cậu đi đâu cũng dính vào nhau, đẹp mắt không chịu được, mỗi ngày đều làm cho trường học của chúng ta như phim thần tượng vườn trường."

"Cố Uyên Đình nhìn cậu như che chở đồ ăn, ai cũng không cho tiếp cận."

"Cố Uyên Đình ôn nhu kiên trì các kiểu với cậu á, đối diện với những bạn học khác là giây lát trở nên lãnh khốc băng sơn, như biến thành người khác."

"Kỳ thực tớ lén lút gặm đường cp hai người các cậu rất lâu, ha ha ha ha."

"Tớ còn từng nhìn thấy Cố Uyên Đình lén lút xé thư tình trong ngăn bàn của cậu ném đi..."

...

Tô Ý Nhiên: "..."

Mọi người luận tràn đầy phấn khởi.

Tiền Tiểu Minh ngồi bên cạnh cậu lúc này có vẻ hơi trầm mặc, Tô Ý Nhiên nghĩ đến trước đó cậu vốn có quan hệ rất tốt với Tiền Tiểu Minh, đột nhiên lớp 11, quan hệ của hai người trở thành nhạt, lẽ nào cũng là bởi vì...

Tô Ý Nhiên hổ thẹn nhìn Tiền Tiểu Minh: "Lúc đó anh Đình... Cố Uyên Đình anh ấy —— "

Tiền Tiểu Minh theo bản năng sờ sờ cổ mình, sau đó lắc đầu cười khẽ: "Cũng không có gì, sau đó cậu ấy cũng bồi thường tớ rồi."

Trêи thực tế, hắn biết nhiều hơn so với bạn học bình thường.

Chỉ là hắn lúc đó quan hệ với Tô Ý Nhiên hơi khá hơn một chút, đã bị Cố Uyên Đình bóp cổ nhắc nhở, thậm chí gia đình cũng chịu ảnh hưởng, có đoạn thời gian, hắn còn giận chó đánh mèo với Tô Ý Nhiên trong lòng.

Sau khi hắn xa lánh Tô Ý Nhiên, Cố Uyên Đình bồi thường cho gia đình hắn, hắn chậm rãi cũng coi nhẹ, trái lại bắt đầu lo lắng Tô Ý Nhiên. Nhưng hắn không dám can thiệp.

Tiền Tiểu Minh nghĩ đến hình ảnh lần trước gặp, Cố Uyên Đình cùng Tô Ý Nhiên nắm tay, yên tâm.

Hắn nói với Tô Ý Nhiên, "Lần trước tớ gặp được cậu và Cố Uyên Đình, xem hai người các cậu hạnh phúc, Cố Uyên Đình cũng biến thành rất bình thường, thực sự là thở phào nhẹ nhõm, ha ha."

Tô Ý Nhiên: "..." Hóa ra trong mắt người khác, anh Đình không bình thường...

Là cậu hiểu anh Đình quá ít sao? Không đủ để ý hắn sao?

Lúc lên trung học, nhiệm vụ học tập nặng, bài tập nhiều, hơn nữa thành tích học tập của anh Đình không tốt, cậu mỗi ngày đều phải dành chút thời gian bổ túc bài tập cho hắn, thời gian rảnh vốn không có bao nhiêu.

Cậu và phần lớn bạn học đều là quan hệ bạn bè bình thường, thế nhưng không thâm giao với ai, với Tiền Tiểu Minh cũng chỉ là quan hệ tương đối tốt, thường tán gẫu, cũng không chú ý tới, cậu khả năng ở một góc độ nào đó, bị tập thể "xa lánh".

Tô Ý Nhiên tự hỏi.

Lúc này, cửa hội trường mở ra, một người âu phục giày da, đeo kính đi vào, chào hỏi mọi người: "Ngại quá, có chút việc, tới muộn."

Mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại, có người nhận ra hắn: "Hàng Tử Khôn?"

Mọi người nghị luận sôi nổi, Tiền Tiểu Minh ở bên cạnh nói với Tô Ý Nhiên: "Không nghĩ tới cậu ta cũng tới."



Tô Ý Nhiên mơ hồ nhớ tới tên Hàng Tử Khôn này, mà không có ấn tượng đặc biệt. Tiền Tiểu Minh nói: "Nghe đâu Hàng Tử Khôn lên đại học đã tự mình mở công ty, đến bây giờ cũng đã có doanh thu mấy triệu, lớp trưởng cũng mời cậu ta theo."

Lớp trưởng Tôn Tiểu Cương, là người tổ chức họp lớp lần này.

Tiền Tiểu Minh cảm khái nói: "Khi đó Hàng Tử Khôn ở trong lớp không một chút nào bắt mắt, thật không nghĩ tới lại có ngày hôm nay."

Tô Ý Nhiên nghe hắn nói như vậy, cũng mơ hồ có ít ấn tượng, lúc đó Hàng Tử Khôn đúng là không có chút đáng chú ý nào, vẫn luôn ngồi ở góc, không có chỗ đặc biệt gì, chỉ là một bạn học bình thường, cậu và đối phương cũng không có giao tiếp gì.

Lớp trưởng Tôn Tiểu Cương nhìn thấy Hàng Tử Khôn đến, vội vàng đứng lên nghênh tiếp, mời hắn vào chỗ.

Hàng Tử Khôn đến, đánh mắt thấy Tô Ý Nhiên, khóe miệng cong lên một chút, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ồ, Tô Ý Nhiên cũng đến à," hắn nhìn chung quanh hội trường một vòng, nhìn Tô Ý Nhiên, "Làm sao, Cố Uyên Đình nhà cậu không tới?"

Tô Ý Nhiên nói: "Anh ấy gần đây đi công tác, không thời gian đến đây."

Hàng Tử Khôn gật gật đầu, ngữ khí mang theo chút quái gở: "Giỏi đó, người bận bịu."

Bạn học bên cạnh thấy bầu không khí hình như sai sai, vội vã tới bắt chuyện với Hàng Tử Khôn, hòa hoãn bầu không khí.

Hàng Tử Khôn kéo ghế, ngồi xuống bàn của Tô Ý Nhiên, cách hai bạn học với Tô Ý Nhiên.

Phần lớn bạn học đối với nhân sĩ thành công như Hàng Tử Khôn đều rất khách sáo, một số ít bạn học cảm thấy xa lánh, một bàn người hàn huyên, còn có bạn học ở bàn khác tới mời rượu Hàng Tử Khôn.

Hàng Tử Khôn rất khiêm tốn: "Cũng không có gì, chỉ là mở công ty nhỏ, miễn cưỡng sống tốt chút mà thôi." Hắn nhìn Tô Ý Nhiên, "Tô Ý Nhiên thì sao? Cậu và Cố Uyên Đình nhà cậu mấy năm qua thế nào? Bây giờ thăng chức ở đâu?"

Tô Ý Nhiên nói: "Anh ấy đi làm ở Tài chính Vị Hoa, tôi mở cửa hàng đồ ngọt, mọi người rảnh rỗi có thể tới nếm thử."

Hàng Tử Khôn gật gật đầu: "Tài chính Vị Hoa, top năm trăm thế giới, có thể làm viên chức trong đó, không tệ, tiếp tục cố lên."

Tô Ý Nhiên cười khẽ, không lên tiếng.

Bạn học nữ bên cạnh thích ăn đồ ngọt, vội vàng hỏi cậu: "Cậu mở tiệm ở đâu thế? Tên là gì? Lúc nào tớ kéo bạn bè cùng đi ủng hộ."

Tô Ý Nhiên nói: "Ở đường Đồng Phúc, tên là Bánh ngọt Nhất Thính, mọi người tới thì ưu đãi cho."

Bạn học nữ mở to hai mắt: "Bánh ngọt Nhất Thính?"

Bên cạnh những bạn học khác nghe thấy, kinh ngạc, dồn dập nhìn Tô Ý Nhiên: "Bánh ngọt Nhất Thính? Bánh ngọt Nhất Thính trêи Internet?"

Tô Ý Nhiên gật gật đầu, cười cười: "Tất cả mọi người có thể tới nếm thử, giảm giá hữu tình cho các cậu."

Các bạn học không bình tĩnh nổi, những ngày gần đây, Bánh ngọt Nhất Thính và bánh lấm lem hot khắp mạng, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, cửa hàng này là bạn cấp ba của mình mở!

Bên cạnh Tiền Tiểu Minh đã sớm biết, lúc này rất bình tĩnh gật gật đầu khoe khoang: "Tớ đi ăn rồi, ăn cực kỳ ngon, đề cử cho các cậu."

Các bạn học hứng thú nghị luận sôi nổi, đặc biệt là bạn học nữ thích đồ ngọt kia, chỉ thiếu mắt long lanh nhìn Tô Ý Nhiên: "Bánh lấm lem của cậu có thể bán cho tớ một cái không? Cuối tuần trước tớ đi xếp hàng mà không cướp được!"

Sau khi nổi tiếng, phần lớn thời gian Tô Ý Nhiên đều ở bếp làm đồ ngọt với mấy nhân viên khác, cho nên bạn học nữ cũng chưa thấy Tô Ý Nhiên.

Tô Ý Nhiên cười đồng ý, các bạn học dồn dập nói chuyện với Tô Ý Nhiên đều đắm chìm trong hưng phấn bạn học trung học của mình lại là người nổi tiếng trêи Internet, Hàng Tử Khôn trong lúc nhất thời bị lạnh nhạt.

Hàng Tử Khôn xoay xoay chén rượu, mời rượu Tô Ý Nhiên: "Ông chủ Tô không tệ, mở cửa hàng đồ ngọt hiện tại quy mô thế nào? Có cần tôi đầu tư không?"

Tô Ý Nhiên mỉm cười, không bưng rượu lên: "Vẫn ổn, không cần, chút nữa tôi lái xe, không uống rượu." Hàng Tử Khôn này lúc nào cũng châm chọc, trong ấn tượng của Tô Ý Nhiên, trước đây cũng không có giao tiếp gì với Hàng Tử Khôn, không biết đây là tại sao.

Hàng Tử Khôn đang muốn chuốc rượu, lớp trưởng Tôn Tiểu Cương ở một bàn khác lúc này đứng lên, tuyên bố cho các bạn học, bắt đầu đọc diễn văn trong tiệc.

Các bạn học bắt đầu dựa theo quy trình, đọc diễn văn, chơi game, biểu diễn, trong hội trường rất náo nhiệt, vẫn luôn náo nhiệt đến hai, ba tiếng, họp lớp này mới kết thúc.

Rất nhiều bạn học đều chưa hết thòm thèm, chuẩn bị đi hát KTV.

Tiền Tiểu Minh hỏi Tô Ý Nhiên có đi không, Tô Ý Nhiên lắc lắc đầu: "Tớ không đi được, còn phải về tiệm có chút việc."



Nhưng thật ra là bởi vì, anh Đình vẫn luôn tương đối phản đối cậu đi quán bar hoặc hát karaoke, trước đây lúc lên đại học, cậu và bạn học đi, bị anh Đình quậy loạn, mặc dù không nổi giận với cậu, vẫn rất ôn nhu, nhưng cậu thấy anh Đình liều mạng kìm chế mình cũng khó chịu.

Cậu cũng không phải không đi không được, nếu có cũng được mà không có cũng được, vẫn nên nhân nhượng anh Đình một chút.

Các bạn học đều chuẩn bị rời đi, có người dự định về nhà, có người chuẩn bị đi tăng hai, có mấy người cảm xúc phong phú còn mượn say khóc một hồi, Tô Ý Nhiên trao đổi phương thức liên lạc với phần lớn bạn học, chuẩn bị rời đi.

Lúc rời đi cửa hội trường, Hàng Tử Khôn không biết khi nào đi đến bên cạnh cậu, kề bên tai tai cậu âm u nói: "Cậu biết lúc trước vì sao Ngô Lam Lam lại chuyển trường không?"

Ngô Lam Lam?

Tô Ý Nhiên sửng sốt, chưa phản ứng lại, đã thấy Hàng Tử Khôn cười gằn với cậu, đi thẳng về phía trước.

Trêи đường lái xe về, Tô Ý Nhiên luôn luôn nghĩ đến Hàng Tử Khôn.

Ngô Lam Lam là cô gái ngồi trước ghế cậu chuyển vào lớp sau khi chia khối.

Ngô Lam Lam dung mạo rất đẹp đẽ, cấp tốc thành hoa khôi lớp họ, bởi vì ngồi trước cậu, cho nên Tô Ý Nhiên và Ngô Lam Lam dần dần quen thân.

Nhưng bởi vì cậu thường thường phải giúp anh Đình thành tích kém bổ túc bài tập, giảng bài cho hắn, hơn nữa việc học của mình khá bận, cho nên tổng cộng cũng không tán gẫu nhiều với Ngô Lam Lam, nói thân cũng không phải đặc biệt thân.

Sau đó chưa tới một năm, Ngô Lam Lam chuyển trường đi.

Tô Ý Nhiên không nghĩ ra lời Hàng Tử Khôn nói, nhưng cậu liên tưởng đến ngày hôm nay trong buổi họp lớp nhiều bạn học đánh giá anh Đình...

Không thể nào...

Tô Ý Nhiên không về tiệm, trực tiếp về nhà, gọi điện thoại video cho Cố Uyên Đình.

Chuông điện thoại mới vừa vang lên không tới một giây, nhanh chóng được kết nối.

Cố Uyên Đình vừa nhận điện thoại đã hỏi Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên, họp lớp thế nào?" Nghĩ đến ngày hôm nay Tô Ý Nhiên đi họp lớp có liên quan đến nguyên chủ, trong lòng hắn không thoải mái, như ăn cái gì chua lòm.

Tô Ý Nhiên đang suy nghĩ anh Đình làm chuyện sai, nghe đến câu hỏi lấy lại tinh thần, cậu suy nghĩ một chút nói: "Ừm... Không giống em nghĩ lắm, cũng được."

Có thể là bởi vì, tất cả mọi người đã ra xã hội mấy năm, cho dù là bạn học cũ, cũng sẽ dùng phương thức người xã hội để đối xử, khách sáo hàn huyên, đã không đơn thuần giống như thời đại học sinh lúc trước.

Nhưng cũng không thể phủ định toàn bộ, Tô Ý Nhiên còn nói: "Gặp được vài bạn học trước đây quan hệ không tệ, trò chuyện rất vui vẻ."

Tất cả mọi người được xã hội mài giũa, có người thay đổi hoàn toàn, có người thay đổi một nửa, có người chẳng thay đổi gì. Biến hóa và không biến hóa, mỗi cái đều có chuyện tốt.

Trò chuyện vui vẻ? Hàn huyên cái gì? Cố Uyên Đình nghĩ.

... Quá khứ sao? Cố Uyên Đình trong trầm mặc chua loét, cuối cùng không hề cất tiếng hỏi câu này.

Tô Ý Nhiên nghĩ đến chính sự, sắp xếp ngôn ngữ, tổng kết các loại cáo trạng của bạn học trong họp lớp một lần, cuối cùng cau mày, nhìn Cố Uyên Đình: "Sao anh có thể làm như thế? Còn lén em đi làm, dọa khóc các bạn học, anh như vậy khác ác bá ở chỗ nào?"

Cố Uyên Đình: "..."

"..."

Cố Uyên Đình không thể suy nghĩ Tô Ý Nhiên hàn huyên gì với bạn học, hắn cắn răng: "Anh ta... Anh lúc đó làm như thế với em?"

Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình hiểu sai, giải thích: "Không phải làm như thế với em, là anh không thể như thế với bạn học của chúng ta."

Cố Uyên Đình: "..."

Cố Uyên Đình nhắm mắt, chỉ cần vừa nghĩ tới Nhiên Nhiên thời niên thiếu bị nguyên chủ khống chế như thế, ngọn lửa trong nội tâm không có cách nào kìm nén.

Nguyên chủ thằng bệnh thần kinh này, không có cách nào tha thứ.

Tác giả có lời muốn nói:

【 (tiểu kịch trường) Thính Thính: Lớn như vậy! Một cái vỏ to đùng như thế!!!! Oan oan ức ức vác trêи lưng.jpg đố kị.jpg phẫn nộ.jpg 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.