Ngày hôm nay Cố Uyên Đình bàn một dự án hợp tác ở ngoài, buổi trưa trở lại tầng văn phòng cao nhất ở tổng bộ công ty.
Hắn như lúc thường, vừa lấy văn kiện chuẩn bị xem, vừa mở máy tính bên cạnh ra, mở camera muốn nhìn Nhiên Nhiên.
Hiện giờ thời gian ở nước là tầm bốn, năm giờ chiều, Nhiên Nhiên chắc còn vội vàng trong cửa hàng.
Mở camera ra, Cố Uyên Đình ngoài ý muốn phát hiện, trong cửa hàng chỉ có mấy nhân viên và khách khứa, Tô Ý Nhiên không ở đó.
Trong nhà, trong cửa hàng đều không có bóng người của cậu.
Cố Uyên Đình cho là Tô Ý Nhiên có những việc khác, vốn cũng không để ý.
Quay đầu tiếp tục xem văn kiện, dư quang hắn trong lúc vô tình liếc về dưới góc phải máy tính, camera ở góc tối của xe.
Hắn khựng lại, mở ra thật nhanh.
Hắn thấy hình ảnh trong camera, có thể nhìn ra là một bãi đậu xe ngoài trời, nhiều cảnh tượng bị thân xe chặn lại một nửa, không nhìn ra nhiều hơn. Chỉ từ nửa cảnh sắc lộ ra để xem, bãi đậu xe ngoài trời này, xa lạ, lại quen mắt.
Lòng Cố Uyên Đình hồi hộp một chút.
Hắn thật nhanh mở hệ thống định vị trêи điện thoại di động của Tô Ý Nhiên ra.
Trong định vị, điểm cuối cùng Tô Ý Nhiên dừng lại, đường Nam Đình, quận Đức Ninh tại thành phố A.
Đại biểu nơi Tô Ý Nhiên dừng lại, vị trí điểm đỏ, là Tài chính Vị Hoa.
Cố Uyên Đình đột nhiên đứng lên, lập tức gọi điện thoại cho Tô Ý Nhiên.
Động tác của hắn quá lớn, bàn phát ra âm thanh chói tai.
Cố Uyên Đình lo lắng, không để ý đến, chỉ nghe được trong ống nghe điện thoại di động không ngừng truyền đến tiếng vang "Tuýt —— Tuýt ——", hồi lâu không ai nghe, sau đó vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.
Cố Uyên Đình nghe được chữ đầu tiên của hệ thống là cúp máy, thật nhanh lần thứ hai gọi tới.
Không ai nghe.
Nhiên Nhiên không chịu nghe.
Hắn gọi điện thoại một lần lại một lần, lòng như lửa đốt, sốt ruột bất an, vừa nghĩ tới sau khi Nhiên Nhiên phát hiện có thể sẽ thương tâm khổ sở, hận không thể lập tức bay về nước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, tỉnh táo một chút, không tiếp tục gọi điện thoại cho Tô Ý Nhiên nữa, tìm một dãy số trong danh bạ, gọi tới.
Tô Ý Nhiên vẫn cứ hoảng hốt ngồi trêи bậc thang nhỏ ở chân tường hẹp trong quảng trường, không biết mình đang nghĩ gì.
Điện thoại di động trong túi vang mãi, cậu cũng không để ý đến.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động rốt cục im lặng, không vang lên nữa, xung quanh yên tĩnh lại.
Tô Ý Nhiên cho là đối phương sẽ không gọi lại, trong lòng không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là cảm thấy thất vọng.
Cậu tiếp tục ngẩn ra, cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Lại qua một lát, cậu nhìn thấy một người xa lạ từ đối diện đường cái đi tới bên này, cậu không để ý, hãm sâu trong tâm tình của mình, xuất thần suy nghĩ.
Người xa lạ trực tiếp đi tới chỗ cậu, dừng ở bên cạnh cậu, Tô Ý Nhiên lúc này mới chú ý tới đối phương, cậu mang theo nghi ngờ ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Người xa lạ hơi khom lưng, cầm điện thoại di động đưa cho cậu, ngữ khí rất cung kính: "Tô tiên sinh, giám đốc Cố muốn trò chuyện với ngài."
Tô Ý Nhiên: "???"
Tô Ý Nhiên dường như không thể hiểu lời của hắn, trì độn nhìn hắn, đầu óc vốn loạn không vận động được.
Người xa lạ kia lúng túng, đưa điện thoại di động cho cậu, lặp lại một lần: "Tô tiên sinh, giám đốc Cố muốn trò chuyện với ngài."
Tô Ý Nhiên từ từ nhận lấy điện thoại di động của người xa lạ đó, nhận ra số điện thoại di động trong màn hình, là của Cố Uyên Đình.
Cậu đặt ở bên tai.
Người xa lạ thấy Tô Ý Nhiên nhận điện thoại, đi xa ra một chút, đứng ở một góc khác đối diện quảng trường, chừa lại không gian trò chuyện cho họ.
Cố Uyên Đình nghe thấy trong điện thoại di động vang lên tiếng hít thở của Tô Ý Nhiên, theo bản năng ngừng thở. Hắn nhẹ nhàng gọi cậu: "Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên không lên tiếng.
Cố Uyên Đình hoảng hốt, lo lắng giải thích: "Nhiên Nhiên, em nghe anh giải thích, anh không phải cố ý muốn lừa dối em, anh là bởi vì ——" Hắn muốn nói nguyên nhân, mà khựng lại.
Có thể giải thích thế nào? Nên giải thích thế nào?
Là giải thích hắn vốn muốn rời khỏi cậu, trực tiếp trở lại Cố gia, từ ban đầu đã định lừa gạt cậu.
Hay là giải thích hắn... Căn bản cũng không phải là nguyên chủ?
Tô Ý Nhiên trầm mặc nghe, thấy Cố Uyên Đình dừng lại, cũng vẫn không lên tiếng.
Cố Uyên Đình nhận ra được yên tĩnh bất thường, hắn bất an mở miệng gọi cậu một tiếng: "Nhiên Nhiên?" Âm thanh rất nhẹ, cẩn thận sợ dọa cậu chạy mất.
Tô Ý Nhiên lại trầm mặc một lát, không đợi Cố Uyên Đình giải thích nhiều hơn, cuối cùng cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, chậm rãi nói với ống nghe: "... Anh cho em ngẫm lại."
Nói xong, cậu muốn cúp máy.
"Nhiên Nhiên!" Cố Uyên Đình cảm giác Tô Ý Nhiên muốn cúp máy, trong lòng hoảng loạn, "Em, em đừng cúp." Hắn dường như cảm giác được sau khi cúp máy có thể sẽ xảy ra cái gì, đại não trống rỗng, cơ hồ hoang mang lo sợ, chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho cậu cúp, "Anh lập tức quay lại, anh lập tức quay lại."
Hắn gấp rút đi tìm hộ chiếu, làm ra động tĩnh rất lớn, lúc quay người đụng vào giá sách sau bàn học, sách và văn kiện trêи giá ầm ầm rớt xuống.
Tô Ý Nhiên cũng nghe được âm thanh bên kia, cảm giác tựa hồ là rất nhiều thứ bị đụng đổ, hơn nữa còn có động tĩnh hoảng loạn tìm kiếm rất lớn.
Cậu thở dài, thấy Cố Uyên Đình như vậy, lòng không khỏi mềm nhũn, mở miệng gọi hắn: "Anh Đình."
Cố Uyên Đình nghe giọng Tô Ý Nhiên, lập tức dừng động tác lại, hắn sốt sắng lấy điện thoại di động, nghiêm túc nghe giọng cậu: "Nhiên Nhiên?"
Tô Ý Nhiên trầm mặc một chút, trong ống nghe lần thứ hai an tĩnh một lát, Cố Uyên Đình ngừng thở, tim như chết đi, căng thẳng bất an đợi cậu tuyên án hắn.
Tô Ý Nhiên rốt cục mở miệng lần nữa, hỏi hắn: "Anh bây giờ ở đâu?"
Cố Uyên Đình trả lời ngay: "Nước D, thành phố Banlenyà(*)."
(Thành phố ở Tây Ban Nha)
Tô Ý Nhiên gật gật đầu: "Vâng," Cậu không quản đáp án này của Cố Uyên Đình có phải là cũng đang lừa gạt cậu không. Cậu hỏi tiếp, "Gặp phải phiền phức sao?"
Cố Uyên Đình nghe đến hai chữ "phiền phức", nghĩ tới tình huống hiện tại, hắn siết chặt hộ chiếu vừa mới tìm ra trong tay, bình tĩnh lại: "... Chỉ có một chút, rất nhanh là có thể giải quyết."
... Hắn không thể cứ thế mà quay lại ngay.
Chuyện Cố gia bên này, vẫn chưa giải quyết xong.
Một khi hắn lỏng tay giữa đường, cứ thế về nước, những người kia nhất định sẽ mãnh liệt phản công, liều mạng cũng phải tìm về nước nhổ cỏ tận gốc.
Nếu như liên lụy động tới Nhiên Nhiên... Cố Uyên Đình nắm chặt tay, bắp thịt toàn thân bởi vì hắn gồng lên mà run rẩy, hắn không thể tưởng tượng, không dám tưởng tượng.
Tô Ý Nhiên lại hỏi câu thứ ba, giọng tỉnh táo: "Vậy, anh còn về được không?"
Cố Uyên Đình nghe vậy, không khỏi tim thắt lại, cảm thấy quặn đau: "Đương nhiên, Nhiên Nhiên, cho anh... thời gian một tuần." Hắn thỏa thuận, "Tuần sau, anh sẽ về."
Hắn đã quyết định, bắt đầu kế hoạch nguy hiểm mà hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng sớm hơn.
"Được." Tô Ý Nhiên nói, "Em chờ anh."
Tô Ý Nhiên không hỏi nhiều, tại sao anh Đình phải lừa cậu? Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao anh Đình biết cậu đến Vị Hoa? Người xa lạ tại sao đột nhiên xuất hiện, còn gọi anh Đình là giám đốc Cố?
Câu hỏi quá nhiều, không hiểu nổi quá nhiều, trong đầu có vạn chữ, đầu cậu lộn xộn, không rõ lắm.
Cậu nói với Cố Uyên Đình: "Sau khi anh về, chúng ta nói lại."
Cố Uyên Đình thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tranh thủ được thời gian giảm xóc: "Được."
Tô Ý Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như kéo dài thời gian là cho mình một cái cớ để kéo dài, kéo dài kết quả xấu nhất có thể phải nhận được.
Cơn giận này thanh tĩnh lại, Tô Ý Nhiên cũng cảm thấy rất mệt rất mệt, eo cũng xót, cậu cũng không muốn nghĩ gì nữa, nói với Cố Uyên Đình như bình thường: "Anh Đình, em muốn về nhà."
Cố Uyên Đình nghe uể oải trong giọng cậu, tâm thương yêu không dứt: "Ừ, em mệt à? Em không phải lái xe, anh bảo Tiểu Lệ đưa em trở lại."
Tô Ý Nhiên đã đoán được Tiểu Lệ là người xa lạ kia, cậu không nghĩ nhiều hỏi nhiều: "Vâng."
Cố Uyên Đình bảo Tiểu Lệ đưa Tô Ý Nhiên về, cúp máy, hắn thấy điện thoại di động rung lên một hồi.
Sau đó, hắn lại mở camera trong xe, nhìn Nhiên Nhiên ngồi sau xe.
Liên tục nhìn chằm chằm xe về nhà, thấy Tô Ý Nhiên vào trong nhà, hắn mới yên tâm.
Hắn thấy Tô Ý Nhiên nằm trêи giường, đắp kín chăn, nhắm mắt lại, nhưng vẫn cứ lăn qua lộn lại, tựa hồ không ngủ được.
Cố Uyên Đình lo lắng, gọi điện thoại cho Tô Ý Nhiên, lúc này Tô Ý Nhiên nhận.
Cố Uyên Đình hỏi: "Về nhà chưa?"
"Ừm." Tô Ý Nhiên nhắm mắt lại phát ra một tiếng giọng mũi, cậu rất muốn ngủ, nhưng không ngủ được, mặt cậu vùi trong chăn mềm mại, nhỏ giọng yêu cầu, "Anh Đình, em không ngủ được, anh hát ru cho em đi."
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên trong camera, tâm thương yêu không dứt, hận không thể đập tan màn hình nhảy vào trong màn hình ôm lấy Nhiên Nhiên thật chặt, cẩn thận sờ cậu, hôn cậu.
Nhưng Cố Uyên Đình không làm được gì, hắn giật giật cuống họng: "Được, em ngoan chút, đừng nghĩ gì cả, ngủ được ngay thôi."
Hắn thấp giọng ngâm nga một bài nhạc ru nhẹ nhàng chậm chạp cho Tô Ý Nhiên, vốn nghĩ hắn không biết, mà không nghĩ tới rất nhuần nhuyễn.
Tô Ý Nhiên trong tiếng ngâm nga nhẹ nhàng chậm chạp của Cố Uyên Đình, dần dần buồn ngủ, rốt cục cũng ngủ, điện thoại di động cũng không cúp, cứ để như vậy.
Cố Uyên Đình thấy cậu thật sự ngủ, cũng không lăn qua lộn lại nữa mới yên tâm.
Hắn dừng hát, nhìn Tô Ý Nhiên trong màn hình rất lâu.