Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 40: Hóa ra ông xã là



Tô Ý Nhiên nhìn Cố Uyên Đình, tuy rằng trong lòng cậu vẫn có bất an, nhưng cậu đã chuẩn bị tâm lý trước từ mấy ngày nay. Vô luận từ Cố Uyên Đình có đáp án gì, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cậu hồi tưởng lại tình huống ngày đó, bình tĩnh nói với Cố Uyên Đình: "Ngày hôm đó, anh nói muốn chia phòng, rồi chúng ta cãi nhau, lần cãi nhau đầu tiên từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ."

"Anh còn nói, muốn rời đi, sau này sẽ không quay lại nữa."

Cố Uyên Đình cứng đờ nghe, hắn nghe Tô Ý Nhiên nói câu này, cuống quít đi tới, muốn giải thích cho cậu: "Không phải, Nhiên Nhiên —— "

Hắn còn chưa nói câu ra câu tiếp theo đã bị Tô Ý Nhiên giơ tay cắt lời. Tô Ý Nhiên nhìn hắn: "Nghe em nói hết đã, anh Đình."

Cố Uyên Đình chú ý tới ánh mắt Tô Ý Nhiên nhìn hắn, đồng tử màu trà trầm tĩnh, không còn tràn ngập yêu thương và ôn nhu như lúc dĩ vãng, mà làm cho người ta cảm thấy nhàn nhạt lộ ra cảm giác ôn hòa xa cách.

Như cảm giác lúc thường Tô Ý Nhiên cho người khác.

Tim Cố Uyên Đình đột nhiên nhói một cái, đau, khủng hoảng.

Từ khi hắn ở chung với Tô Ý Nhiên tới nay, hắn biết, Tô Ý Nhiên không phải người ôn nhu dễ tiếp cận như nhìn qua.

Cậu đối với người nào cũng rất ôn hòa, đối với thế giới và người xa lạ cũng sẽ có thiện ý, đối với người khác luôn có ý cười ôn hòa chân thành, sẽ cho người ta cảm giác dễ chung đụng, rất thoải mái, rất dịu dàng.

Nhưng mà, người khác rất khó chân chính đi vào trong nội tâm cậu.

Tô Ý Nhiên có rất nhiều bạn, nhưng trong đó không có bạn thân đặc biệt tri tâm nào, trong đó, ngoại trừ nguyên chủ cản trở, tính cách của Tô Ý Nhiên cũng là nguyên nhân chủ yếu.

Vốn chỉ có ở trước mặt hắn Tô Ý Nhiên mới có thể hoàn toàn mở lòng ra, ở trước mặt hắn hoàn toàn mềm mại ỷ lại, dịu dàng yêu thương hắn, không giữ lại chút nào.

Đôi môi Cố Uyên Đình trắng bệch, hắn không làm như Tô Ý Nhiên ra hiệu, một lần nữa ngồi về chỗ, cũng không dám làm trái ý Tô Ý Nhiên mà ngắt lời cậu. Hắn cứng đờ đứng tại chỗ, tay chân lúng túng, không thể động đậy được.

Tô Ý Nhiên từ từ nghĩ chuyện xảy ra ngày đó, nói tiếp: "Sau đó anh nói cho em, là bởi vì công việc không thuận lợi, gặp phải khó khăn, hơi mệt chút, mới không khống chế được tâm tình, nói ra câu nói như thế kia."

Tô Ý Nhiên nghĩ đến mấy ngày đó, Cố Uyên Đình đích xác rất bận, cậu cho là hắn đang bận chuyện đi làm ở Vị Hoa, Cố Uyên Đình đích xác cũng nói cho cậu biết như vậy.

Nhưng mà, nếu Cố Uyên Đình căn bản không làm việc ở Vị Hoa.

"Nếu lý do này vốn là giả, anh có phải là vốn là, thật sự dự định —— rời đi, không trở về nữa không?"

Tô Ý Nhiên tỉnh táo hỏi.

Cậu không ngừng một khắc nào, lại hỏi câu thứ hai, câu hỏi luôn đè nặng trong lòng cậu: "Khi đó, anh có phải là muốn..."

Ly hôn?

Hai chữ đằng sau còn chưa nói ra, cậu lại đột nhiên bị Cố Uyên Đình xông tới ôm lấy.

Cố Uyên Đình ôm chặt lấy Tô Ý Nhiên, hô hấp cơ hồ đã ngừng lại, tim cơ hồ chết lặng, giọng run rẩy, hắn không cho phép cậu tiếp tục nói: "Không, Nhiên Nhiên," đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết lặp lại, "Không phải, Nhiên Nhiên, "

Tô Ý Nhiên thấy Cố Uyên Đình hoảng loạn ôm cậu, ngay cả thân thể cũng run rẩy, dừng một chút, vẫn dịu dàng kiên nhẫn sờ sờ tóc hắn, nhẹ nhàng gọi hắn: "Anh Đình."

Cố Uyên Đình cảm nhận được Tô Ý Nhiên xoa đầu mình mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn nhìn Tô Ý Nhiên, lại hoảng loạn lặp lại một lần: "Không phải, Nhiên Nhiên."

Hắn đột nhiên nghĩ mà sợ, nếu như lúc đó hắn nói hai chữ ly hôn ra khỏi miệng, nếu như hắn thật sự muốn ly hôn với cậu, sẽ không còn sau đó nữa.

Tô Ý Nhiên sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, thế nhưng cuối cùng, cũng sẽ rời đi không quay đầu lại, rồi sẽ không còn cơ hội cứu vãn. Cho dù hắn liều mạng thế nào, họ cũng sẽ không có bất kỳ khả năng tái hợp nào nữa.

May mà, hắn không nói ra.

Cố Uyên Đình cực kỳ vui mừng, lúc đó hắn nuốt trở lại hai chữ kia, lúc đó hắn thay đổi quyết định.

Tô Ý Nhiên hỏi hắn: "Thật sự... Không phải sao?"

Cố Uyên Đình nói: "Không phải, Nhiên Nhiên," hắn liều mạng tìm lý do cho mình, "Lúc đó là... Gặp chuyện khác, không phải chuyện làm ăn, mà quả thật là gặp phải khó khăn, không thuận lợi, quá mệt mỏi, mới có thể không khống chế được tâm tình."

Cố Uyên Đình nói hết lời, dừng lại một chút, cẩn thận hỏi Tô Ý Nhiên: "Xin lỗi, có thể tha thứ cho anh không?"

Tô Ý Nhiên đối diện với đôi mắt Cố Uyên Đình đang nhìn cậu, dừng một chút, rốt cục vẫn buông bỏ chuyện này.

Cố Uyên Đình muốn ly hôn, ngày đó hắn không nói ra khỏi miệng, lúc đó cậu chỉ là mơ hồ có loại cảm giác bất an mơ hồ này, cũng chưa xác định. Bởi vì mấy ngày qua đã xảy ra chuyện Cố Uyên Đình lừa gạt cậu, cậu mới nghĩ tới sự kiện này, đồng thời càng ngày càng hồi tưởng lại chi tiết nhỏ lúc đó, càng ngày càng bất an chuyện này.

Tô Ý Nhiên thả lỏng, không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, người cậu cũng thả lỏng ra, không giống như trước đó vẫn ngồi thẳng lưng. Cậu không đẩy Cố Uyên Đình nữa, không tự chủ được dựa vào trong ngực hắn, tùy ý cho Cố Uyên Đình ôm cậu.

Cố Uyên Đình cảm nhận được Tô Ý Nhiên thay đổi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảm xúc căng thẳng, càng dịu dàng ôm Nhiên Nhiên.



Tô Ý Nhiên nói: "Chỉ cần lý do của anh chính đáng, có thể."

Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Uyên Đình: "Anh nói đi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao... phải gạt em." Nói đến hai chữ cuối cùng, giọng cậu không khỏi thấp đi, trở nên âm u.

Cố Uyên Đình nghe Tô Ý Nhiên nói, lòng không khỏi căng thẳng, nhìn dáng vẻ cậu ảm đạm, hắn lại không khỏi đau lòng.

Cố Uyên Đình sắp xếp ngôn ngữ, quyết tâm, chậm rãi mở miệng: "Em còn nhớ, khi còn bé anh đến tỉnh Z thế nào không?"

Tô Ý Nhiên sững sờ, không nghĩ tới Cố Uyên Đình đột nhiên nhắc đến chuyện này. Thành phố A là tỉnh lị của tỉnh Z, quê của Tô Ý Nhiên ở một thôn trấn trong tỉnh Z.

Cố Uyên Đình khi còn bé bị lừa bán đến tổ chức ăn mày dưới lòng đất ở tỉnh lân cận.

Cậu nghĩ tới quá khứ của Cố Uyên Đình khi còn bé, không khỏi lại thấy đau lòng: "... Em nhớ." Cậu không nhịn được an ủi hắn, "Đã qua rồi, anh Đình."

Cố Uyên Đình nghe cậu an ủi, trái lại lòng vừa đắng vừa xót. Hắn biết, lòng Tô Ý Nhiên đau, là nguyên chủ cùng cậu lớn lên từ bé, muốn trấn an, cũng là nguyên chủ trong mắt cậu.

Cố Uyên Đình đè tâm tình trong lòng xuống, hắn muốn giải thích rõ ràng chuyện này cho Nhiên Nhiên. Hắn từ từ nói ra tin tức Cố gia năm đó "Phu nhân tổng tài lừa bán con riêng" này cho Tô Ý Nhiên, còn lấy tin tức năm đó cho Tô Ý Nhiên xem.

Tô Ý Nhiên đọc tin tức, nghĩ tới điều gì đó, không khỏi khϊế͙p͙ sợ. Cậu bật dậy từ trong ngực anh Đình, khϊế͙p͙ sợ nhìn hắn: "Anh là người Cố gia kia —— "

Cậu từng nghe nói đến Cố thị, mà chỉ giới hạn trong nghe nói, cũng không biết nhiều hơn. Dù sao, loại hào môn trong truyền thuyết này không có bất kì liên quan gì đến thị dân nhỏ nhoi như cậu.

Cố Uyên Đình khẽ gật đầu, sau đó nói: "Hai tháng trước Cố gia tìm đến anh."

Tô Ý Nhiên ngẩn ra: "Người nhà anh tìm thấy anh?" Cậu vốn muốn cảm thấy vui thay cho Cố Uyên Đình, đột nhiên lại nghĩ đến Cố Uyên Đình nói gặp phải khó khăn và phiền phức, lẽ nào...

Cố Uyên Đình nói: "Cố gia bên kia, có chút phiền phức, còn có thể có một ít nguy hiểm," hắn giảm thấp mức độ nguy hiểm của Cố gia xuống, sợ dọa Tô Ý Nhiên, "Lúc đó, anh đang xử lý chuyện của Cố gia, quá mệt mỏi, mới không có khống chế được tâm tình, nói không lời nên nói với em."

"Nói với em là anh đi làm ở Tài chính Vị Hoa, là sợ em bị kéo vào trong chuyện Cố gia, gặp phải nguy hiểm, nên anh mới nói dối."

Hắn nói tới chỗ này, không khỏi sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tô Ý Nhiên, trong lòng cảm thấy chột dạ và nghĩ mà sợ.

Trêи thực tế, lúc đó hắn đích xác muốn rời khỏi Tô Ý Nhiên, muốn trở lại cái gọi là "quỹ đạo" của mình.

Sau đó quyết định lưu lại, nhét Tô Ý Nhiên vào phạm vi của mình, hắn cũng cho là không cần thiết thẳng thắn với Tô Ý Nhiên nên mới không nói thật.

Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình nói gặp nguy hiểm, không khỏi căng thẳng: "Nguy hiểm?"

"Không sao, đừng sợ, " Cố Uyên Đình ôm cậu hôn một cái, "Đã giải quyết rồi."

Tô Ý Nhiên đại khái có thể tưởng tượng ra loại tranh đấu trong đại gia tộc này sẽ có bao nhiêu kịch liệt, chỉ cần vừa nghĩ tới những ngày qua anh Đình đối mặt với những người đó, giờ đây đối diện với cậu hắn còn kiên cường không có chuyện gì, cậu không khỏi đau lòng.

Cậu hỏi: "Vậy anh đi nước D..."

Cố Uyên Đình nói: "Nhà chính Cố gia ở nước D, anh đến nước D là vì xử lý chuyện Cố gia, giờ đã giải quyết xong."

Trong lúc ở nước D, hắn lo lắng nói chuyện thật cho Tô Ý Nhiên, Tô Ý Nhiên sẽ lo lắng đến tìm hắn. Trước khi chưa tiêu trừ hết tất cả mầm họa của Cố gia, hắn không thể cho kẻ địch trong bóng tối bất kỳ một cơ hội thương tổn Tô Ý Nhiên nào.

Cho nên, không thể nói.

Cố Uyên Đình nghĩ đến gì đó, lại bổ sung, "Tiểu Lệ là người anh đặt ở cạnh em, bảo vệ em, không phải vì những thứ khác." Tuyệt đối không phải là vì giám thị.

Tô Ý Nhiên biết, Tiểu Lệ là người xa lạ ngày đó đột nhiên xuất hiện ở cạnh cậu, lấy điện thoại di động cho cậu nói "Giám đốc Cố muốn trò chuyện với ngài".

Cậu rốt cuộc hiểu ra, tại sao Tiểu Lệ lại đột nhiên xuất hiện ở cạnh cậu, tại sao gọi Cố Uyên Đình là "giám đốc Cố", tại sao Cố Uyên Đình có thể có sức mạnh lớn như vậy, trong một đêm đè bình luận xấu rợp trời về cậu trêи Internet xuống.

Che giấu công việc, và che giấu tài sản, đã có lời giải thích.

Hóa ra người yêu bình phàm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, yêu đương kết hôn với cậu, lại là người thừa kế hào môn Cố thị trong truyền thuyết.

Tô Ý Nhiên còn trong khϊế͙p͙ sợ, nhất thời không bình tĩnh được.

Cố Uyên Đình thấy Tô Ý Nhiên không nói lời nào, cánh tay ôm cậu có chút bất an siết thật chặt, giải thích cho mình: "Nhiên Nhiên, anh vì bảo vệ em mới lừa dối em."

Hắn bất an hỏi: "Em có thể tha thứ cho anh không?"

Tô Ý Nhiên tạm thời hoàn hồn lại, trước tiên không thèm quan tâm đến thân phận của anh Đình nữa.

Cậu khẽ gật đầu, chấp nhận đáp án này của Cố Uyên Đình: "Có thể." Sau đó cậu lại hỏi, "Anh còn chuyện gì gạt em không?"

Cố Uyên Đình cứng đờ một chút, không dám nói có, cũng không dám nói láo không có.



Tuyệt đối không thể để Tô Ý Nhiên phát hiện hắn căn bản không phải nguyên chủ.

Tô Ý Nhiên nhìn thấy hắn như vậy, tức cười: "Còn có việc, không muốn nói?" Đến tột cùng lừa cậu bao nhiêu chuyện rồi? Tô Ý Nhiên giãy ra, tránh thoát khỏi cái ôm của Cố Uyên Đình, không cho hắn ôm nữa.

Cố Uyên Đình hoảng rồi, cho là cậu muốn đi, vội vã ôm chặt lấy Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên."

Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng liếc hắn một cái: "Hả?"

Cố Uyên Đình không thể làm gì khác hơn là nói: "Còn có một chút chuyện, nhưng mà, anh không thể nói."

Tô Ý Nhiên không rõ: "Tại sao?"

Cố Uyên Đình trầm mặc một chút, vùi đầu vào cổ Tô Ý Nhiên, buồn buồn nói: "Sợ em... ghét anh." Sợ em rời khỏi anh.

Tô Ý Nhiên ngẩn ra, nghĩ tới việc các bạn học trung học cáo trạng tập thể, lúc đó cậu hỏi Cố Uyên Đình tại sao làm như vậy, hơn nữa còn gạt cậu, Cố Uyên Đình cũng nói "Sợ em ghét anh, rời xa anh".

Anh Đình hiện tại... Vẫn rất không có cảm giác an toàn sao?

Tô Ý Nhiên nghĩ tới đây, mềm lòng, cậu hỏi: "Là chuyện nghiêm trọng hả?"

Cố Uyên Đình vội vàng nói: "Không nghiêm trọng," trêи thực tế, rất nghiêm trọng. Nhưng hắn bảo đảm, "Anh tuyệt sẽ không làm thương tổn em."

Hiểu lầm lớn nhất đã hóa giải, Tô Ý Nhiên thả lỏng, không tiếp tục truy cứu. Cậu sờ sờ tóc Cố Uyên Đình: "Được, em tha thứ cho anh."

"Đến lúc anh muốn nói, anh nói cho em." Cậu phải cho anh Đình nhiều cảm giác an toàn.

"Thế nhưng," Tô Ý Nhiên lại nói, "Như lần này, anh rõ ràng gặp chuyện quan trọng như vậy, gặp phải nhiều phiền phức như vậy mà không nói gì với em, còn nói dối như vậy, là làm sai, biết chưa?"

Cố Uyên Đình nói: "Là lỗi của anh, khiến em khổ sở."

Tô Ý Nhiên lắc đầu: "Em không nói cái này, anh gặp phải nguy hiểm lại lựa chọn tự mình gánh vác. Chúng ta là bạn đời, có chuyện gì cũng phải cùng gánh chịu, không thể dùng danh nghĩa bảo vệ để che giấu em như vậy, nhất định phải nói cho em, biết chưa?"

Cố Uyên Đình gật đầu: "Được."

Tô Ý Nhiên lại sờ sờ đầu hắn: "Em cảm thấy anh không hiểu," Cậu đẩy hắn ra, sau đó nói, "Lần này là anh sai rồi, không thể cứ cho qua như vậy, nhất định phải nhớ kỹ, chúng ta một tuần..."

Cậu vừa mới nói một tuần, lại cảm thấy một tuần quá dài, không nỡ, vì vậy đổi giọng, "Ba ngày không được nói chuyện, ba ngày này, em không để ý đến anh."

Cố Uyên Đình ngây dại, hắn theo bản năng lại muốn ôm Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên..."

Tô Ý Nhiên lui về phía sau, không cho hắn ôm, lại nghĩ tới một chuyện nữa: "Hơn nữa, anh không nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, hôm qua em đã phát hiện rồi, chỉ là em không nói gì thôi."

Cố Uyên Đình: "..."

Tô Ý Nhiên còn nói: "Nhưng hai tháng này anh nhiều việc như vậy, quên cũng thông cảm được." Cậu nhẹ nhàng cho qua chuyện này, "Chúng ta bây giờ không được nói chuyện."

Cậu vào phòng ngủ, không để ý đến Cố Uyên Đình thật, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Liên quan đến thân phận của anh Đình, cậu vẫn có chút chưa kịp phản ứng lại, còn phải tiêu hóa thêm một chút.

Cố Uyên Đình phát hiện, Tô Ý Nhiên thật sự không để ý tới hắn.

Không cho hắn ôm, không cho hắn hôn, không cho hắn sờ, ngay cả tay cũng không cho hắn nắm.

Cũng không nói chuyện với hắn.

Từ khi chấm dứt cuộc nói chuyện đến khi đi ngủ, hắn nghĩ đủ các loại lý do để nói chuyện với Tô Ý Nhiên, còn lúc ẩn lúc hiện trước mắt Tô Ý Nhiên, Tô Ý Nhiên cũng chỉ nhìn hắn một cái, vẫn không để ý đến hắn.

Buổi tối đầu tiên Tô Ý Nhiên không để ý tới hắn, Cố Uyên Đình đã khó chịu đủ kiểu.

Lúc ngủ, hắn cho là rốt cục có thể ôm Nhiên Nhiên ngủ, có thể thừa dịp lúc Nhiên Nhiên ngủ ôm cậu, cẩn thận sờ sờ cậu hôn cậu. Hắn nằm vào trong chăn từ sớm sưởi ấm chăn cho Tô Ý Nhiên, mắt lấp lánh chờ đợi.

Nhưng mà không nghĩ tới, Tô Ý Nhiên lấy một cái chăn bông trong tủ quần áo ra, trải giường chiếu lên, tự mình chui vào chăn, quấn chặt, hiển nhiên không cho Cố Uyên Đình chui vào chăn của cậu.

Cố Uyên Đình: "..."

Cố Uyên Đình lẻ loi một mình nằm trong ổ chăn, nhìn Tô Ý Nhiên bên cạnh, nhưng Tô Ý Nhiên không cả liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói chuyện với hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

【 (tiểu kịch trường) Tầng áo may ô cuối cùng: [ Tôi không phải nguyên chủ ]

Thính Thính: Rớt ngựa là xong đời!!!! ( hoảng rồi che mặt, hoang mang nhìn xung quanh.jpg) 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.