Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 42: Tôi tự đội nón xanh cho tôi



Hai người tới bệnh viện, Tô Ý Nhiên vào cửa đã ngửi thấy mùi nước sát trùng trong bệnh viện, cậu khẽ nhíu mày lại, ngửi mùi này làm cậu cảm thấy ngực nặng nề.

Cố Uyên Đình luôn chú ý tới tình huống của cậu, thấy sắc mặt cậu không tốt, không khỏi lo lắng: "Làm sao thế? Không thoải mái?"

Tô Ý Nhiên lắc đầu: "Không sao, chỉ là nước khử trùng ở bệnh viện nồng quá."

"Mùi nồng?" Cố Uyên Đình ngửi thử, nước khử trùng ở bệnh viện rất nhạt, cơ hồ không ngửi thấy.

Hắn lo lắng: "Đi thôi, kiểm tra sức khỏe cho em." Hắn kiên trì muốn kiểm tra sức khỏe cho Tô Ý Nhiên trước.

Đi trêи hành lang bệnh viện, Tô Ý Nhiên ngửi thấy mùi nước khử trùng bệnh viện càng ngày càng đậm, ngửi lâu cảm thấy buồn nôn, cậu ôm ngực, mặt trắng bệch.

"Nhiên Nhiên." Cố Uyên Đình vội đỡ lấy cậu, "Làm sao thế? Đau ngực?"

"Không phải." Tô Ý Nhiên khoát tay, "Hơi buồn nôn."

Cậu ngồi xổm cạnh thùng rác, ọe hai tiếng, chẳng nôn ra gì cả, chỉ nôn khan.

Cố Uyên Đình vội vàng đưa Tô Ý Nhiên đi gặp bác sĩ, đến gặp bác sĩ đã hẹn trước.

Đến văn phòng bác sĩ chủ nhiệm, bác sĩ hỏi tình huống của Tô Ý Nhiên: "Chỉ là eo mỏi? Kéo dài đã bao lâu rồi?"

Tô Ý Nhiên nói: "Tầm mười mấy ngày rồi."

Bác sĩ hỏi: "Chỉ hơi mỏi eo, hay là đau?"

Tô Ý Nhiên nói: "Chỉ hơi mỏi eo, không thoải mái."

Bác sĩ hỏi: "Còn có bệnh trạng gì khác không?"

Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: "Không có."

Cố Uyên Đình ở cạnh vội vã bổ sung: "Em ấy vừa nãy ngửi thấy mùi nước sát trùng của bệnh viện, nói mùi rất nồng, buồn nôn, còn nôn khan."

"Nôn khan?" Bác sĩ đang ghi chép vào sổ, nghe được câu này ngẩng đầu lên nhìn hai người, lại buông bút xuống, suy nghĩ một lát, bảo Tô Ý Nhiên cởi áo khoác, nằm trêи giường khám bệnh.

Tô Ý Nhiên nghe lời nằm xuống, bác sĩ đeo găng tay, ấn eo và bụng Tô Ý Nhiên, dò hỏi cảm giác. Lúc đặt tay lên eo Tô Ý Nhiên còn đỡ, lúc đặt lên bụng cậu không nhịn được hơi co người lại: "Hơi khó chịu."

Cố Uyên Đình nhìn phản ứng của Tô Ý Nhiên, căng thẳng tiến lên một bước, mà không dám quấy rối bác sĩ khám bệnh.

Bác sĩ nghe Tô Ý Nhiên nói khó chịu, thu tay về, trong lòng mơ hồ có một tia suy đoán, mà vẫn không thể xác định. Hắn tháo găng tay, viết mấy tờ đơn xét nghiệm cho Tô Ý Nhiên: "Bây giờ vẫn chưa thể chẩn đoán chính xác, đi kiểm tra trước rồi xét nghiệm máu."

Cố Uyên Đình trầm mặc, tạm thời không lên tiếng, hắn cẩn thận đỡ Tô Ý Nhiên xuống giường, cùng cậu đi kiểm tra.

Bởi vì Cố Uyên Đình có quan hệ, hai người không đi lấy số xếp hàng mà đi đường riêng, hoàn thành kiểm tra.

Bác sĩ nói cho hai người biết: "Kết quả sau hai tiếng nữa mới có, buổi chiều quay lại đi."

Tô Ý Nhiên từ đầu đến cuối cảm thấy mình chỉ hơi mệt, cho nên không để trong lòng, tới kiểm tra chỉ vì cho anh Đình an tâm. Nghe kết quả phải buổi chiều có, cậu muốn đưa Cố Uyên Đình đi xem vết thương cắt chỉ được chưa, vì vậy kéo Cố Uyên Đình đi vào phòng khác.

Trong quá trình chờ đợi, Tô Ý Nhiên theo Cố Uyên Đình đi cắt chỉ, nghe bác sĩ nói chỉ là vết thương nhỏ mấy phút là cắt xong. (Truyện chỉ được đăng tải trêи s2.truyenhd.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tô Ý Nhiên lại kéo bác sĩ hỏi thăm những điều cần chú ý sau khi cắt chỉ, nhớ kỹ mới yên tâm.

Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên quan tâm mình, lòng không khỏi ấm áp.

Buổi trưa hai người ăn cơm ở ngoài, mới ăn xong chưa được bao lâu, Cố Uyên Đình nhận được điện thoại, là bác sĩ gọi tới: "Kết quả kiểm tra có rồi, các cậu mau đến đây một chuyến đi."

Cố Uyên Đình nghe giọng bác sĩ khác thường, dường như đã xảy ra tình huống bất ngờ gì, không khỏi hốt hoảng đưa Tô Ý Nhiên về văn phòng bác sĩ chủ nhiệm.

Bác sĩ thấy hai người vào, cười để đồ trong tay xuống, đứng lên nghênh đón. Cố Uyên Đình nhìn thấy bác sĩ cười, trước hết thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ đưa giấy xét nghiệm cho hai người: "Chúc mừng hai cậu!"

Cố Uyên Đình nhận giấy xét nghiệm nhìn một chút, thấy là một tờ giấy xét nghiệm máu, đang muốn nhìn kỹ, lại nghe bác sĩ nói với Tô Ý Nhiên: "Cậu mang thai!"

"???" Tô Ý Nhiên đầy đầu dấu chấm hỏi, "Cái gì?"

Cố Uyên Đình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chặp vào bác sĩ, như bị sét đánh ngang tai: "Anh nói, cái gì?!"



Bác sĩ thấy vợ chồng son kinh ngạc như vậy, rất thông cảm, hắn cười nói: "Tuy rằng nam giới mang thai tương đối hiếm gặp, nhưng cũng không phải là không có. Nước ta đại khái một năm cũng có thể có mấy chục người, cho nên đừng kinh ngạc. Căn cứ vào kết quả kiểm tra, cậu thật sự mang thai."

Tô Ý Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, cái gì mang, mang thai? Cậu quả thực ngơ ngác.

Là cậu vẫn chưa đủ hiểu rõ thế giới này sao? Sau khi xuyên tới cậu vẫn cho là thế giới này gần giống thế giới kiếp trước, hóa ra thế giới này huyền huyễn đến thế sao? Nam, mang thai?

Tô Ý Nhiên thấy bác sĩ nói rất thành thật, không giống như là đang nói đùa, huống hồ bác sĩ cũng không cần phải lừa cậu.

Cậu theo bản năng sờ sờ bụng mình, lại như điện giật nhanh chóng rút ra, vẫn không bình tĩnh lại được, cậu? Mang, mang thai?

Cố Uyên Đình cũng ý thức được bác sĩ không nói đùa, hắn cứng đờ cúi đầu, cổ như thể cứng ngắc phát ra tiếng "răng rắc". Hắn nhìn giấy xét nghiệm trong tay, tay hắn đang run rẩy.

Nhiên Nhiên, mang, mang thai?

Hắn cúi đầu, vừa vặn thấy mình quàng chiếc khăn quàng cổ xanh biếc.

Cố Uyên Đình: "..."

Nhiên Nhiên, mang thai, con, của nguyên chủ.

Nhiên Nhiên của hắn mang thai con của người khác.

Cố Uyên Đình nổi giận đùng đùng, tê cả da đầu, như thể đội cái mũ gì đó, đỉnh đầu như thể tức giận có gì đó đang xì khói, hắn thở dốc hai tiếng.

Tô Ý Nhiên nhìn thấy phản ứng của Cố Uyên Đình rất không đúng, không khỏi lo lắng hỏi: "Anh Đình?"

Bác sĩ cũng dùng ánh mắt khác thường liếc mắt nhìn Cố Uyên Đình một cái. Coi như là cảm thấy kinh ngạc nam giới mang thai, vợ của mình mang thai con trai mình, cũng không phải là phản ứng như thế này chứ.

Cố Uyên Đình nghe được giọng Tô Ý Nhiên, phản ứng lại. Hắn nhớ tới tình huống thân thể hiện tại của Nhiên Nhiên, biết không thể dọa cậu, hắn liều mạng đè nén mình, hít sâu mấy hơi, mở miệng mới phát hiện mình khàn giọng: "Không sao." (Truyện chỉ được đăng tải trêи s2.truyenhd.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bác sĩ cảm thấy mình hiểu rõ, hắn cười cười: "Vui vẻ quá hả? Bình thường, hiểu mà."

Cố Uyên Đình: "..."

Bác sĩ hỏi: "Chuyện phòng the lần cuối cùng của hai cậu là lúc nào?"

Cố Uyên Đình theo bản năng theo lời của bác sĩ tính toán trong lòng một chút, sau đó phát hiện: "..." Hắn dùng sức hít sâu mấy hơi.

Hắn căn bản không có tư cách tính cái này.

Tô Ý Nhiên cầm giấy xét nghiệm trong tay Cố Uyên Đình, xem không hiểu, nghe lời của bác sĩ, cậu tính toán một chút: "Hình như là, ngày 25 tháng 10, hoặc là 26." Tính như vậy, cậu mới phát hiện, cậu và anh Đình đã lâu không thân thiết.

Cậu nhớ mang máng, ngày đó anh Đình về nhà không biết tại sao muốn cậu rất hung dữ, ngày hôm sau hắn lại bận rộn ở ngoài cả ngày không thấy đâu.

25, 26? Cố Uyên Đình nhớ ra, đó là hai ngày trước khi mình xuyên.

Chỉ cách có hai ngày.

Hai tay Cố Uyên Đình siết chặt, hồn nhiên quên mất, dù không cách hai ngày đó, Nhiên Nhiên cũng không thể mang thai con hắn.

Bác sĩ gật đầu: "So sánh thời gian, cậu đã mang thai hơn hai tháng."

Tô Ý Nhiên nghi vấn: "Nhưng mà tôi chỉ hơi mỏi eo, không có bất kỳ phản ứng gì khác."

Bác sĩ nói: "Cái này là căn cứ thể chất từng người mà xác định, có người trong lúc mang thai ăn uống ngon miệng, rất bình thường. Giai đoạn mang thai khác nhau, phản ứng cũng sẽ khác nhau."

Tô Ý Nhiên không phản đối.

Bác sĩ nói: "Đi kiểm tra lần nữa đi, tới bên này." Bác sĩ dẫn hai người tới một phòng khác, bảo cậu nằm lên giường.

Cố Uyên Đình cẩn thận đỡ Tô Ý Nhiên nằm xuống, lúc động khăn quàng màu xanh lắc lư theo động tác của hắn. Chờ Tô Ý Nhiên nằm xuống giường, Cố Uyên Đình lột khăn quàng cổ của mình xuống, thô bạo vứt xuống ghế dài.

Tô Ý Nhiên nhìn thấy động tác của hắn, cho là hắn cảm thấy nóng, cũng không để ý.

Bác sĩ kiểm tra cho Tô Ý Nhiên, cho họ xem màn hình. Tô Ý Nhiên quay đầu xem, thật sự nhìn thấy trêи đó có một cái mầm nhỏ, dường như còn đang đập đều.

Lúc này, cậu không thể không tin, cảm giác... Nói như thế nào nhỉ, rất kỳ quái, rất khó tin, rất... Kỳ diệu.

Tô Ý Nhiên theo bản năng nhìn Cố Uyên Đình: "Anh Đình."

Cố Uyên Đình dùng hết toàn lực khống chế mình, để cho mình không bộc lộ ra bất kỳ một tia dị dạng gì. Hắn cười ôn nhu động viên Tô Ý Nhiên: "Làm sao thế? Nhiên Nhiên."



Tô Ý Nhiên lại quay đầu nhìn màn hình, cảm thấy hơi chóng mặt: "Chúng ta... Có con sao? Đây là con của chúng ta sao?"

Cố Uyên Đình: "... Phải "

Hắn cũng nhìn màn hình kia, nhìn chằm chặp "nó" trêи đó.

Trong lòng Cố Uyên Đình có ý nghĩ tàn nhẫn nảy lên, thế nhưng, hắn không thể.

Cố Uyên Đình liều mạng kiềm chế mình.

Hắn chống cự "nó" trong bụng Tô Ý Nhiên, không muốn thừa nhận "nó".

Bác sĩ kiểm tra mấy chỉ tiêu cho Tô Ý Nhiên, cuối cùng mới yên tâm: "Thai nhi phát triển rất khỏe mạnh, các cậu rất may mắn. Muốn nghe tiếng tim đập của con không?"

Tô Ý Nhiên gật đầu, bác sĩ đặt ống nghe vào tai cậu, cậu nghe được bên trong vang lên tiếng tim đập như đồng hồ, tí tách, tốc độ rất nhanh. Tô Ý Nhiên nghe, tim đập không nhịn được cũng tăng nhanh theo.

Cậu gọi anh Đình: "Anh Đình, anh mau tới nghe."

"..." Cố Uyên Đình không thể làm gì khác hơn là đến cạnh, cùng lắng nghe tiếng tim đập của thai nhi, nghe được nhịp đập trái tim quy luật khỏe mạnh.

Cố Uyên Đình: "..."

Trong lòng Cố Uyên Đình vừa hận vừa đố kị nguyên chủ, hắn cảm giác mình sắp bạo phát, bất cứ lúc nào cũng muốn nổ tung. Thế nhưng hắn không có cách nào phát tác với Nhiên Nhiên.

Rốt cục, chờ bác sĩ kiểm tra cho Tô Ý Nhiên xong, Cố Uyên Đình đỡ Tô Ý Nhiên ngồi dậy, mặc quần áo tử tế cho cậu, bảo Nhiên Nhiên ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, chờ hắn một lát.

Hắn mượn cớ vào phòng rửa tay, tạm thời rời khỏi phòng bệnh, ở trong phòng rửa tay, nhìn mình trong gương, đột nhiên đập vào bồn rửa tay.

Tô Ý Nhiên ngồi trêи giường, chờ anh Đình. Cậu bây giờ còn khó mà tin nổi, không có cách nào tin tưởng, cúi đầu cẩn thận chạm vào bụng mình, lại nhanh chóng rút lại, vẫn cảm giác... Kỳ quái. (Truyện chỉ được đăng tải trêи s2.truyenhd.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đợi một lúc, cậu thấy Cố Uyên Đình quay lại, thấy tóc trêи trán anh Đình ẩm ướt, không khỏi hỏi: "Đi rửa mặt sao?"

"Ừm." Cố Uyên Đình gật đầu, tâm tình hắn bình phục một chút, hoặc là nói, tất cả đã đặt ở nơi sâu xa trong nội tâm hắn.

Hắn nhìn Tô Ý Nhiên, muốn kịch liệt hôn môi cậu, muốn cởi quần áo cậu, muốn thô bạo mà làm cậu.

Thế nhưng, hắn không thể.

Cố Uyên Đình đang bồi hồi đung đưa giữa chống cự và liều mạng nhẫn nại, nhưng cùng lúc lại phải lo cho Nhiên Nhiên. Hắn một lần nữa đưa Tô Ý Nhiên vào văn phòng bác sĩ chủ nhiệm, nghiêm túc hỏi thăm bác sĩ những điều cần chú ý, tuy rằng nghe một lần có thể nhớ kỹ, mà để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn nghiêm túc lấy bút ghi chép.

Tô Ý Nhiên nghe một câu nói của bác sĩ, không khỏi lo lắng: "Nhưng mà tháng trước tôi bởi vì đau răng nên tiêm thuốc tê, còn uống thuốc giảm đau."

Bác sĩ nghe cậu hỏi, nhăn mày lại: "Cụ thể là thời gian nào?"

Tô Ý Nhiên không nhớ rõ ngày cụ thể, Cố Uyên Đình còn nhớ, hắn nói: "Ngày 16 tháng 11, ban đêm."

Bác sĩ nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm: "Trong vòng một tháng mang thai dùng thuốc, không có vấn đề lớn gì, vừa nãy cũng kiểm tra rồi, thai nhi rất khỏe mạnh, không cần lo. Chỉ là về sau phải bổ sung vitamin B11, khám thai định kỳ."

Tô Ý Nhiên lúc này mới yên tâm, Cố Uyên Đình lại hỏi bác sĩ một vài câu, nhất nhất cẩn thận ghi nhớ.

Xong xuôi tất cả đã hơn bốn giờ chiều, lúc gần ra đến cửa Tô Ý Nhiên mới phát hiện anh Đình quên khăn quàng cổ ở phòng khám bệnh. Trước đó anh Đình cởi khăn quàng cổ ra, cậu tưởng điều hòa trong bệnh viện làm cho hắn nóng, lúc đi quên mất ở đó.

Tô Ý Nhiên nói: "Anh quên khăn quàng cổ rồi, chúng ta quay lại tìm đi."

Cố Uyên Đình: "..."

Cố Uyên Đình nín rồi nín mới nói: "Đi ra rồi, đừng tìm nữa, chúng ta về nhà."

Tô Ý Nhiên lắc đầu: "Khăn quàng cổ đó cũng là dùng tiền mua mà, sao có thể nói vứt là vứt." Mặc dù đã biết thân phận của anh Đình rồi, nhưng trong lòng cậu vẫn chưa thay đổi được, vẫn cảm thấy họ là thị dân phổ thông.

Cậu kiên trì muốn kéo Cố Uyên Đình quay lại tìm, Cố Uyên Đình hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là theo cậu, quay lại tìm khăn quàng cổ.

Tô Ý Nhiên bảo Cố Uyên Đình cúi đầu, nghiêm túc quàng khăn quàng cổ cho Cố Uyên Đình.

Khăn quàng cổ này xanh biếc.

Cố Uyên Đình nhìn chằm chặp: "..."

Cố Uyên Đình thật vất vả bình phục cảm xúc, lại sắp muốn nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.