Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 6: Chia phòng



Nửa đêm bốn giờ rưỡi, Tô Ý Nhiên mơ mơ màng màng rời giường vào phòng tắm.

Trở về một lần nữa bò lên giường, cậu đột nhiên mơ hồ cảm giác, dường như có chỗ nào là lạ.

Đầu óc bị cơn buồn ngủ hỗn độn còn chưa tỉnh táo, tay của cậu sờ vào ổ chăn bên cạnh, lại sờ soạng phải khoảng không.

Tô Ý Nhiên thanh tỉnh một chút, nghi hoặc mở đèn, giường bên cạnh rỗng tuếch, anh Đình đâu?

Vừa nãy vào phòng tắm, dường như cũng không thấy anh Đình sao ta?

Cậu ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức, hiện tại mới hơn bốn giờ ba mươi, sớm như vậy, không thể giờ đã ra ngoài.

Tô Ý Nhiên hô một tiếng: "Anh Đình?"

Không được đáp lại, cậu xuống giường đi tìm.

Cậu nhớ tới tối hôm qua, cậu dường như đang được anh Đình xoa bóp eo, bởi vì quá mệt mỏi lại thư thái, bất tri bất giác đã ngủ, cho nên cũng không biết anh Đình ngủ lúc nào.

Cậu ra phòng ngủ, chuyển phòng khách, ban công, nhà bếp cùng phòng tắm một vòng, cũng không thấy người, cuối cùng đẩy cửa thư phòng ra, mới phát hiện anh Đình đang ngủ ở sô pha trong thư phòng.

Giường sô pha vừa hẹp vừa ngắn, dáng người Cố Uyên Đình cao lớn, tay dài chân dài, hiện tại cả người ủy khuất nằm trong ghế salon, chân thò cả ra ngoài ghế.

Tô Ý Nhiên không biết xảy ra chuyện gì, cậu lo lắng Cố Uyên Đình không thoải mái mới chạy đến đây ngủ, lên trước đẩy hắn một cái: "Anh Đình, anh Đình?"

Cố Uyên Đình bị Tô Ý Nhiên đánh thức, trong bóng tối vẫn chưa mở mắt đã theo bản năng một phát túm được tay đặt trêи vai mình của cậu, đột nhiên bật dậy vặn tay cậu đè trêи salon.

"A!" Tô Ý Nhiên thình lình bị đè xuống, mãi đến khi bị đè xuống ghế sa lon mới phản ứng được, cả người đều ngẩn ra, "Đau quá, anh Đình, anh làm gì thế?"

Cố Uyên Đình vừa nãy làm đến một nửa đã phát hiện không đúng, vội vã thả nhẹ lực, nếu quả thật dùng toàn lực, cánh tay Tô Ý Nhiên đã có thể bị hắn vặn gãy.

Không nghĩ tới Tô Ý Nhiên vẫn cứ kêu đau, hắn vội vã buông lỏng tay ra, cau mày mở đèn thư phòng, thăm dò xem cánh tay Tô Ý Nhiên: "Tôi xem một chút."

Tô Ý Nhiên ngồi dậy, tự mình xoay xoay cánh tay trái hai lần, cảm giác dường như không sao rồi: "Em không sao anh Đình."

Cố Uyên Đình ngoảnh mặt làm ngơ, cởi mấy cúc áo trêи của Tô Ý Nhiên, làm cho vai trái cậu lộ ra, không nhìn thấy xanh tím ửng hồng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ấn ấn vai trái Tô Ý Nhiên mấy lần, hỏi: "Như vậy đau không?"

Bị ấn tới một khớp vai nào đó, Tô Ý Nhiên cảm giác hơi đau, cậu rụt lại: "Có một chút."

Chỉ hơi lệch khớp, không nghiêm trọng. Cố Uyên Đình xoa khớp trêи bả vai Tô Ý Nhiên một phút chốc, lại ấn huyệt vị cậu mới kêu đau: "Thế nào?"

Tô Ý Nhiên thần kỳ phát hiện không đau một chút nào: "Đỡ rồi."

Cậu cảm thấy rất thần kỳ, vì vậy cũng đưa cổ tay tới: "Nhưng cổ tay còn đau."

Vừa nãy tay Cố Uyên Đình nắm lấy cổ tay của cậu, lại như kìm sắt, tuy rằng về sau đã thả lỏng sức, nhưng ban đầu vẫn làm cậu đau.

Cố Uyên Đình lúc này mới nhìn thấy, cổ tay trắng nõn của Tô Ý Nhiên quả nhiên rất đáng thương đỏ một vòng.



... Cũng quá mảnh mai, hắn rõ ràng không có dùng lực bao lớn.

Cố Uyên Đình không thể làm gì khác hơn là nắm tay Tô Ý Nhiên, bắt đầu xoa tay cho cậu, cẩn thận cầm, nhẹ nhàng bóp cho cậu.

Hắn biết Tô Ý Nhiên cần dễ cầm dễ bỏ.

Tô Ý Nhiên để Cố Uyên Đình xoa nhẹ, lập tức cười nói: "Được rồi, không đau nữa."

Kỳ thực vốn đã hết đau, cậu chỉ là thể chất có chút đặc biệt, hơi hơi dùng sức một chút cũng rất dễ làm ra dấu đỏ, vừa nãy chỉ trêu chọc anh Đình một chút thôi.

Cố Uyên Đình nghe vậy để tay cậu xuống, ngẩng đầu muốn nói gì, lại nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Tô Ý Nhiên, không khỏi hô hấp cứng lại.

Vừa nãy hắn sợ Tô Ý Nhiên bong gân, không nghĩ khác, trực tiếp mở cúc áo cậu.

Dưới ánh đèn, áo ngủ của Tô Ý Nhiên bị hắn cởi gần một nửa, vai trắng nõn lộ ra, nhìn xuống, là xương quai xanh tinh xảo, cùng một mảng lớn da thịt như nhuyễn ngọc...

Cố Uyên Đình đột nhiên đứng lên, tầm mắt nhìn rèm cửa sổ thư phòng.

"... Cậu mặc áo lại đi." Hắn nói.

Tô Ý Nhiên cũng chú ý tới dị thường của Cố Uyên Đình, cậu cũng không muốn vào lúc này va chạm gây gổ, vội vã mặc áo ngủ một lần nữa, cài áo, chỉ là tâm lý kỳ thực có chút không rõ, chỉ là lộ vai, còn phản ứng lớn như vậy à...

Đã là chồng chồng già...

Cậu lại nhớ tới mục đích mình đánh thức Cố Uyên Đình, lo lắng: "Đúng rồi, sao anh chạy đến thư phòng ngủ thế? Thân thể không thoải mái hả?"

Cố Uyên Đình khôi phục bình tĩnh, ngữ khí hắn bình thản: "Ta không sao, sau này tôi ngủ ở thư phòng."

Mấy ngày mới vừa tỉnh lại đó, hắn không tìm hiểu tình huống, vẫn luôn không manh động, vẫn cứ cùng Tô Ý Nhiên ngủ ở phòng ngủ.

Thế nhưng tại xác định nơi này là thế giới song song, hắn không có các loại kiêng kỵ lúc ban đầu, đã có quyết đoán.

Mấy ngày nữa, hắn sẽ rời khỏi nơi này, trở lại quỹ đạo nguyên bản của hắn.

Sinh hoạt ở nơi này là nguyên chủ, không phải hắn.

Ngủ cùng "vợ" của nguyên chủ trêи một giường, không cần thiết, không thích hợp.

Khuya ngày hôm trước, cùng ngày xác định nơi này là thế giới song song, hắn không tách ra khỏi Tô Ý Nhiên, là sai.

Ngày hôm qua, hắn đến cửa hàng đồ ngọt của Tô Ý Nhiên, càng sai.

Đặc biệt là, tối hôm qua hắn phát hiện, ý thức mà nguyên chủ lưu lại làm cho hắn nổi lên phản ứng sinh lý với Tô Ý Nhiên, còn có vừa nãy...

Hắn tuy rằng không phải người tốt, nhưng không đi ngủ "vợ" người khác.

Tô Ý Nhiên căn bản không biết Cố Uyên Đình đang suy nghĩ gì, cậu cũng không nghĩ tới là câu trả lời này, không khỏi một mặt đầy dấu chấm hỏi: "Tại sao?"

Cố Uyên Đình: "... Giường phòng ngủ quá nhỏ, chật." Hắn không có cách nào nói lý do chân chính cho Tô Ý Nhiên.



Tô Ý Nhiên nghĩ đến giường lớn hai mét nhà mình, lại nhìn giường sô pha đáng thương trong thư phòng: "Anh đang nói đùa hả?"

Cố Uyên Đình không nói gì.

Tô Ý Nhiên thấy trêи mặt Cố Uyên Đình không có một nụ cười, dường như thật sự không phải đang nói đùa, càng thêm một đầu dấu chấm hỏi.

Cậu thật sự không biết tại sao Cố Uyên Đình đột nhiên muốn chia phòng ngủ với cậu.

Rõ ràng ngày hôm qua trước khi sắp ngủ, hai người còn thân thiết, thậm chí ngay vừa nãy, hai người cũng vẫn tốt.

Chẳng lẽ là đang làm nũng?

Tô Ý Nhiên nỗ lực câu thông động viên: "Anh đang trách em mấy ngày nay bận quá, không ở nhiều với anh sao?"

Trêи thực tế mấy ngày nay, hai người đều rất bận, Cố Uyên Đình bận chuyện cố vấn trêи danh nghĩa công ty tài chính, cậu bận chuyện mở cửa tiệm.

Cố Uyên Đình biết Tô Ý Nhiên này không phải kẻ thù kiếp trước của hắn, cậu rất vô tội.

Nhưng hắn không định nhẹ dạ nữa, hắn định ngả bài, thuận tiện cũng tìm đường lui cho Tô Ý Nhiên sau khi hắn rời đi: "Từ hôm qua xem ra, cậu rất được hoan nghênh, cho nên qua mấy ngày, chúng ta..."

Sau khi ly hôn...

Cố Uyên Đình nói tới chỗ này, đột nhiên khựng lại, không biết tại sao, cổ họng hắn nghẹn lại, không có cách nào nói ra khỏi miệng hai chữ ly hôn với Tô Ý Nhiên.

Thậm chí nghĩ đến sau khi bọn họ ly hôn Tô Ý Nhiên thật sự đi tìm người khác, kết hôn một lần nữa với người khác, trong lồng ngực có một ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt.

Hắn cau mày, lại là ý thức nguyên chủ lưu lại.

Tô Ý Nhiên cảm thấy mình hiểu ra... Cậu cắt lời hắn: "Anh còn ăn dấm vì ngày hôm qua có người tới gần em ạ?"

Tô Ý Nhiên hôm qua quá bận rộn, cũng sớm đã quên chuyện này, không nghĩ tới việc này vẫn chưa xong, anh Đình lại ở chỗ này chờ cậu.

Biết được nguyên nhân, Tô Ý Nhiên giận: "Anh chỉ vì chuyện này, quậy muốn chia phòng ngủ với em sao?"

Mặt cậu lạnh lùng: "Chuyện chia phòng như vậy, có thể tùy tiện nói hả?"

Cậu càng nghĩ càng giận: "Hơn nữa em không cảm thấy em sai cái gì, anh hơi quá đáng."

Sau khi Cố Uyên Đình tỉnh lại vẫn chưa từng thấy Tô Ý Nhiên tức giận như thế, ấn tượng mà Tô Ý Nhiên vẫn luôn cho hắn là một người mềm mại, ấm áp, thoạt nhìn dễ ức hϊế͙p͙. Hắn nhìn Tô Ý Nhiên lúc này, nhất thời mờ mịt luống cuống, không biết nên làm gì.

Tô Ý Nhiên không muốn nổi giận, hiện tại cũng đến hừng đông hơn năm giờ, cậu dự định đến cửa hàng sớm, trước tiên bình tĩnh một chút.

Trước khi đi, ngữ khí của cậu cứng rắn: "Tự anh suy nghĩ thật kỹ đi, nghĩ lại xem mình không đúng chỗ nào. Em hôm nay còn bận, buổi tối trở lại hẵng nói."

Hừng đông bốn, năm giờ đã bị Cố Uyên Đình náo loạn như thế, tâm tình Tô Ý Nhiên cũng không tốt, cậu đơn giản rửa mặt thay quần áo, ngay cả bữa sáng cũng không làm, thở phì phò trực tiếp ra cửa.

Cố Uyên Đình bị bỏ ở nhà, nhìn Tô Ý Nhiên rất tức giận rời đi, cửa "rầm" một tiếng đóng lại, trong phòng vắng vẻ chỉ còn lại một mình hắn.

Khí áp trầm thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.