Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 62: Hạnh Phúc





Cố Uyên Đình lại yên lặng chua một lúc, cũng không có cách nào, đành mang theo một chút oan ức, im lìm không lên tiếng mà tiếp tục xử lý văn kiện.
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, trong phòng làm việc chỉ còn dư lại tiếng lật giấy, tiếng bút loạt xoạt.

Lúc Cố Uyên Đình làm việc, thi thoảng hắn liếc mắt nhìn Nhiên Nhiên, chỉ cần thấy cậu, hắn luôn luôn cảm thấy công việc vô vị làm cho hắn vui sướng.
Tô Ý Nhiên đọc sách cũng khi thì liếc mắt nhìn anh Đình, có lúc hai người vừa vặn đối mặt nhìn nhau cười, bầu không khí ấm áp.
Cố Uyên Đình xử lý xong công việc, đến giờ họp, hắn bước lên lấy sách trong tay Tô Ý Nhiên: "Để mắt nghỉ một lát đi, đừng đọc nữa, em muốn ăn hoa quả không?"
Tô Ý Nhiên cũng thèm ăn, cậu gật đầu: "Em muốn ăn táo tây, cả dưa lưới nữa."
Cố Uyên Đình gọi điện thoại bảo trợ lý mang một đĩa táo tây và dưa lưới đến, nói với Tô Ý Nhiên: "Anh đến phòng họp, em ở đây ăn hoa quả, buồn ngủ thì vào phòng nghỉ ngủ một lát."
Tô Ý Nhiên gật đầu, lại nói: "Hôm nay em khỏe lắm, không buồn ngủ, lát nữa em đọc sách tiếp."
Cố Uyên Đình không kiên trì, chờ trợ lý đưa hoa quả tới, căn dặn Tô Ý Nhiên có nhu cầu gì thì nói cho trợ lý, đi họp.
Hơn nửa tiếng họp kết thúc rất nhanh, Cố Uyên Đình từ phòng họp quay về, thấy Nhiên Nhiên quả nhiên lại đang đọc sách, hoa quả còn hơn một nửa, hắn rót cho cậu chén nước ấm: "Uống nước."
Tô Ý Nhiên thấy hắn về, mỉm cười, cầm cốc uống từng ngụm.
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên cười, trong lòng như nhũn ra, khẽ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu.
"..." Mấy quản lý bộ phận đi theo sau giám đốc Cố đến sững sờ ở cửa, nhìn cảnh chồng chồng giám đốc Cố, trong lúc nhất thời họ sững sờ không biết nên đi vào hay là không nên đi vào.
Tô Ý Nhiên nghe thấy sau cửa có động tĩnh, vội quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy người họ.


Cậu nóng mặt, vội vàng nói: "Chào các anh."
Mấy quản lý bộ phận cũng chào hỏi cậu, Tô Ý Nhiên đẩy Cố Uyên Đình: "Anh mau làm việc đi."
Cố Uyên Đình lại dịu dàng sờ đầu Nhiên Nhiên, quay đầu liếc mắt nhìn họ một cái: "Vào đi."
Nhóm quản lý: "..." Sao cứ cảm thấy cái nhìn lạnh lùng này của giám đốc Cố tương phản quá lớn.
Vừa nãy nội dung hội nghị chủ yếu là nói đến vấn đề mấy dự án trọng yếu của công ty, hiện tại họ đến đây là để báo cáo công việc theo lệ.
Trong khi báo cáo, ai nấy đều cảm thấy giám đốc Cố luôn lạnh lùng nghiêm túc, hà khắc khủng bố ngày hôm nay như thể hoàn toàn thay đổi thành một người khác, ôn hòa không ít, toàn bộ bầu không khí thả lỏng, không giống như lúc trước, luôn làm cho họ khó giải thích được nơm nớp lo sợ.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bọn họ không hẹn mà cùng nghiêm túc báo cáo công việc, sau đó len lén nhìn về phía Tô tiên sinh đang đọc sách bên kia ghế salon.
Đã sớm nghe nói giám đốc Cố đã kết hôn, rất ân ái với Tô tiên sinh, ngày hôm nay là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tô tiên sinh, lòng hiếu kỳ sắp chết rồi, đặc biệt là vừa nãy, họ tận mắt thấy giám đốc Cố đối mặt với Tô tiên sinh, thái độ ôn hòa cưng chiều kia, như thể giám đốc Cố trước kia là giả.
Đám người điên cuồng phun tào, mặt ngoài bình tĩnh báo cáo công việc, tiếp thu mấy chỉ thị mà Cố giám đốc truyền đạt, mang theo một bụng cơm chó, lục tục rời văn phòng.
Cố Uyên Đình phê xong một tờ văn kiện cuối cùng trong tay, thấy không còn sớm, gọi bữa trưa tới, ăn cơm trưa với Tô Ý Nhiên xong, dỗ cậu vào trong phòng nghỉ ngủ trưa.
Gần đây khẩu vị của Tô Ý Nhiên vẫn rất tốt, có lúc chính cậu cũng giật mình với khẩu vị của mình.

Ngày hôm nay cậu lại ăn no căng bụng, nếu như không phải Cố Uyên Đình trông cậu khống chế lượng ăn thích hợp, chắc chắn cậu lại ăn thêm.
Người ăn no rất dễ mệt rã rời, Tô Ý Nhiên nằm trên giường ở phòng nghỉ, được anh Đình dỗ ngủ.

Khi cậu mơ màng tỉnh dậy, lại được cho ăn hoa quả sau giấc ngủ.
Tô Ý Nhiên cảm thấy mình cả ngày chỉ ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, sắp biến thành một con heo.
Buổi chiều, hai người đến bệnh viện khám thai.

Mấy tháng gần đây Tô Ý Nhiên cảm nhận được bảo bảo đá rõ ràng hơn, số lần thai động tăng lên rất nhiều, hơn nữa cậu cũng cảm nhận rõ hơn rất nhiều.
Trong bệnh viện, bác sĩ Trần kiểm tra xong, lại cho cậu nghe tiếng tim đập của em bé.

Tô Ý Nhiên xuyên qua máy móc nghe được tiếng tim đập rõ ràng.

Không giống với lần nghe khi mới biết mang thai, cậu cảm giác được một sinh mệnh nhỏ đang hoạt bát trưởng thành vô cùng rõ ràng.
Tô Ý Nhiên nghe nhịp tim của em bé, trái tim của mình cũng đập rất nhanh, cậu vội gọi anh Đình: "Anh Đình, anh mau tới nghe đi."
Cố Uyên Đình nửa quỳ cạnh giường, nhận lấy đeo bên tai, quả nhiên cũng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của em bé.

Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, làm tim hắn thình thịch.
Tuy rằng bởi vì Nhiên Nhiên luôn chia lực chú ý cho con làm chua hắn luôn chua lòe, nhưng hắn vẫn cho rằng đây là con của hắn và Nhiên Nhiên.
Ngày nào hắn cũng đọc truyện cổ tích cho con cùng Nhiên Nhiên, nghe nhạc, nói chuyện với con.


Loại chuyện một nhà ba người mới có thể làm này, hắn và cậu mỗi ngày đều làm.

Càng ngày hắn càng dành cho con nhiều tình cảm hơn.
Cố Uyên Đình nghe tiếng tim đập của em bé, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nhiên Nhiên, cảm thấy lòng sao mà ấm áp đến lạ.
Hắn bật cười với cậu: "Con hoạt bát lắm."
Tô Ý Nhiên gật đầu, lại cùng anh Đình nghe nhịp tim của em bé một lúc nữa mới thỏa mãn kết thúc.
Hai người ra khỏi bệnh viện, định lái xe về nhà, Cố Uyên Đình mở cửa xe, che chở cho Tô Ý Nhiên lên xe, thắt chặt dây an toàn cho cậu, đóng cửa xe lên ghế lái.
Hắn đang chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên nghe cậu nói: "Anh Đình ơi, dây an toàn của em hình như bị lỏng ra rồi, anh em giúp xem đi."
Dây an toàn bị lỏng ra? Cố Uyên Đình vội qua kiểm tra, nghiêng người tới gần Nhiên Nhiên, đang tập trung kiểm tra dây an toàn của cậu, lại thấy Nhiên Nhiên đột nhiên kề sát vào, hôn lén môi hắn một cái.
Cố Uyên Đình sững sờ, không phản ứng kịp nhìn Nhiên Nhiên, cả người ngơ ra.
Tô Ý Nhiên không nhịn được mím môi cười, kề sát vào hắn, hôn môi hắn một cái: "Lừa anh thôi, đột nhiên muốn hôn anh."
Cố Uyên Đình ngẩn ra, bỗng tim đập cực nhanh.
Hắn cơ hồ là luống cuống tay chân quay về chỗ cũ, rõ ràng chuyện thân mật hơn với Nhiên Nhiên cũng làm rồi, bây giờ lại ngây thơ như thể tay cũng chưa nắm, đại não trống rỗng, trong lòng nai vàng ngơ ngác, tim đập thình thịch.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình cũng không biết mình làm sao, hắn cố hết sức làm cho mình trấn định, không muốn lộ ra như là chưa trải sự đời, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn không có tiền đồ mà lắp bắp: "Về, về nhà thôi."
Trên đường về, hắn mới chậm rãi trấn định lại, chỉ có trái tim vẫn đập nhanh.

Nhân lúc lái xe, hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Nhiên Nhiên một cái.
Tô Ý Nhiên phát hiện, cậu thấy anh Đình đáng yêu quá, cậu mím môi cười bóp bóp mặt hắn, yêu cầu hắn: "Tập trung lái xe."
Cố Uyên Đình lập tức tập trung lái xe, chỉ là thỉnh thoảng lén nhìn Nhiên Nhiên.

Hắn nhìn lúm đồng tiền nhỏ bên má phải của cậu, làm say lòng người cực kỳ.
Cố Uyên Đình cảm thấy rất hạnh phúc rất hạnh phúc.
Xe lái đến cửa nhà đỗ lại, vừa mới cởi dây an toàn, Cố Uyên Đình không nhịn được chồm người qua, vô cùng dịu dàng hôn Nhiên Nhiên, đặc biệt là hôn lúm đồng tiền nhỏ.
Xuống xe hắn cũng không chịu rời khỏi Nhiên Nhiên nửa bước, nếu như có thể, hắn rất muốn mọi thời khắc đều ôm cậu hôn cậu.
Tô Ý Nhiên bất đắc dĩ, không biết anh Đình làm sao.

Không phải ở trong xe cậu lừa hắn, thừa dịp hắn không chú ý trộm hôn hắn một cái thôi à, làm sao biểu hiện như thể xảy ra đại sự gì không bằng ấy.
Đang nghĩ như thế, anh Đình đang ôm cậu vào trong lòng lại dịu dàng hôn cậu thêm một cái.
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên tuy rằng không rõ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng cũng ngọt ngào.
Cậu nghĩ, xem ra anh Đình thích, vậy sau này nhất định phải hôn trộm mấy lần nữa mới được.

Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên thân thiết một hồi, đến giờ nấu cơm tối, hắn vào bếp nấu cơm cho cậu.

Lúc nấu cơm, dù cho ở trong bếp không nhìn thấy cậu, lòng hắn vẫn đắc ý khó giải thích được.
Cơm nước xong, hai người trò chuyện việc nhà, xem tivi, trước khi sắp ngủ lại cùng nhau ngồi tựa ở đầu giường, cùng đọc truyện cho em bé, sau đó tắt đèn, nằm chung một chăn, ôm nhau.
Cơn buồn ngủ của Tô Ý Nhiên kéo đến, như bình thường vùi trong ngực anh Đình ngủ sâu.
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên ngủ, nhẹ nhàng hôn cậu.

Hắn tràn ngập yêu thương mà khẽ hôn mi tâm, chóp mũi, khuôn mặt, đôi môi của cậu, trong lòng căng phồng hạnh phúc.
Hắn ôm Nhiên Nhiên âu yếm trong lòng, còn có con của hắn và cậu, hắn không biết tại sao mình hạnh phúc như thế.
Hắn đã không thể rời bỏ Nhiên Nhiên.
Ngày này, Tô Ý Nhiên hiếm thấy đến cửa hàng, Cố Uyên Đình không yên lòng cậu, đi theo.
Bánh ngọt Nhất Thính cũng đã hoàn thành xây dựng thêm, hiện tại cửa hàng lớn hơn rất nhiều, hai tầng cơ bản là ghế dài, một dãy ghế, khu chức năng và khu trưng bày đều làm lớn hơn.
Nhân viên trong cửa hàng đã tăng lên không ít, những nhân viên này tuyển đều qua tay quản lý Trương Tiểu Hồng.

Tô Ý Nhiên toàn quyền giao phó cho cô, cậu không nhúng tay, từ tình huống công việc khoảng thời gian này xem ra, nhân viên làm việc cũng không tệ.
Hiện tại đã sắp đến tháng sáu, theo tiếng tăm của Bánh ngọt Nhất Thính càng lúc càng lớn, danh tiếng cũng càng ngày càng tốt, càng ngày càng nhiều người biết cửa hàng đồ ngọt này.
Thành phố A vốn là thành phố du lịch, cảnh đẹp suốt bốn mùa rất nhiều, cho nên mỗi ngày nhiều du khách vô cùng, không ít du khách ngoại địa đến thành phố A đều tới "Nhất Thính" thưởng thức mỹ thực.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Có thể nói, hiện tại Bánh ngọt Nhất Thính đã sắp phát triển trở thành một cảnh du lịch đặc biệt.
Tô Ý Nhiên đến cửa hàng, nhóm nhân viên cửa hàng nhìn thấy cậu mà ngẩn ra, cảm thấy một quãng thời gian không gặp, khí sắc ông chủ nhà mình dường như trở nên tốt hơn, đặc biệt là da dẻ, quả thực đẹp cực kỳ, chỉ là...! béo hơn chút.
Nhóm nhân viên cửa hàng không dám nói sếp mình béo, chỉ khích lệ Tô Ý Nhiên: "Khí sắc sếp tốt quá!"
Tô Ý Nhiên cười chào hỏi họ, có thể là bởi vì chăm sóc quá tốt, cậu biết khí sắc mình thay đổi tốt hơn, nhưng gần đây cậu cũng rõ ràng phát hiện mình béo lên.
Hiện tại cậu đã mang thai hơn bảy tháng, mặc quần áo vào cũng nhìn thấy bụng hơi nhô lên, khuôn mặt cũng tròn vo.
Tô Ý Nhiên hơi buồn bực, bởi vì thế nên lúc cậu cười cái lúm đồng tiền nhỏ kia cũng trở nên sâu hơn, làm cho anh Đình rất thích lúm đồng tiền của cậu, hắn vừa hôn vừa liếm, liếm rồi còn chẳng hiểu ra sao mà hưng phấn.
Tô Ý Nhiên hoài nghi không chỉ một lần, anh Đình nhà mình có khuynh hướng biến thái nào đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.